Lục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như lửa, cô mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không rõ. Cô vươn tay tiếp xúc, đối phương có làn da rất cường tráng, hơn nữa lạnh lùng như đá vậy. Cô chỉ là càng ngày càng gần, ôm chặt đối phương. Lúc này Lục Thanh Uyển căn bản không biết, mái tóc đen dài của cô xõa tung trên chiếc giường lớn trắng tinh, quyến rũ như rong biển, nhưng lại càng thêm thuần khiết. Và có một vài mảnh quần áo phụ nữ nằm rải rác trên giường. Ngoại trừ chiếc giường lớn được trải bằng ga trải giường màu trắng, tất cả đồ trang trí trong phòng đều là màu đen, đến rèm cửa sổ màu đen xung quanh kéo lại, đều được khảm hoa văn tối màu vàng. Trên giường lớn, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, chỉ có hai cơ thể một mềm một cứng quấn quít lấy nhau. Sau một đêm, Lục Thanh Uyển mở to đôi mắt vốn đã chua chát của mình. Cô dường như mơ hồ nhớ lại tối qua lúc cô ngủ mơ một ảo mộng. Trong chớp mắt mắt Lục Thanh Uyển đỏ lên. Cô bị làm sao vậy, sao có thể đột nhiên có thanh xuân như vậy, lại giấc mơ…

Chương 50: 50: Anh Chăm Sóc Bản Thân Cô

Thiên Giới Bảo Bối Tổng Tài Đế Quốc Yêu Sâu ĐậmTác giả: Tây Thu Nam NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như lửa, cô mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không rõ. Cô vươn tay tiếp xúc, đối phương có làn da rất cường tráng, hơn nữa lạnh lùng như đá vậy. Cô chỉ là càng ngày càng gần, ôm chặt đối phương. Lúc này Lục Thanh Uyển căn bản không biết, mái tóc đen dài của cô xõa tung trên chiếc giường lớn trắng tinh, quyến rũ như rong biển, nhưng lại càng thêm thuần khiết. Và có một vài mảnh quần áo phụ nữ nằm rải rác trên giường. Ngoại trừ chiếc giường lớn được trải bằng ga trải giường màu trắng, tất cả đồ trang trí trong phòng đều là màu đen, đến rèm cửa sổ màu đen xung quanh kéo lại, đều được khảm hoa văn tối màu vàng. Trên giường lớn, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, chỉ có hai cơ thể một mềm một cứng quấn quít lấy nhau. Sau một đêm, Lục Thanh Uyển mở to đôi mắt vốn đã chua chát của mình. Cô dường như mơ hồ nhớ lại tối qua lúc cô ngủ mơ một ảo mộng. Trong chớp mắt mắt Lục Thanh Uyển đỏ lên. Cô bị làm sao vậy, sao có thể đột nhiên có thanh xuân như vậy, lại giấc mơ… Lục Thanh Uyển cảm thấy căn bản không thể nào, cô ầm thầm đoán, có lẽ người hầu muốn nịnh nọt thiếu gia của mình mới tô điểm anh ta như vậy.“Được, tôi biết rồi, cám ơn”.Chỉ đợi sau khi người hầu rời đi, khóe mắt Lục Thanh Uyển trở nên bế tắc.Buổi xem mắt tối qua rất hỗn loạn, nhất định mẹ đã biết thông tin cô chạy trốn rồi.Khóe miệng Lục Thanh Uyển nhếch lên một vòng chua xót, mẹ nhất định rất tức giận.Cô bây giờ lên kê hoạch xất nhất.Trái tim cô tối qua đã hoàn toàn nguội lạnh rồi, toàn bộ nợ trong lòng cũng đã trả.Nhưng cô vẫn nổ lực kiếm tiền, gửi tiền thêm về cho gia đình, cho dù cô biết trong nhà không thiếu chút tiền của cô, chỉ là “Trách nhiệm” của cô chỉ có thể như vậy rồi.Lục Thanh Uyển lấy ngón tay quẹt khóe mắt, nổ lực khống chế bản thân, tự an ủi bản thân, không sao không cần khóc, tất cả đã qua rồi.Nhà họ Lục.Triệu Oánh Viện tức giận, lý trà trong tay nén mạnh xuống đất, trừng mắt nhìn Thanh Thanh tối qua trở về, “Nha đầu hôm qua bị người khác đưa đi xem mắt thất bại rồi”.Đối diện với chất vấn của Triệu Oánh Viện, trong lòng Thanh Thanh tự nhiên nhút nhát.Trong lòng cô ta bất an lo sợ, cô ta cho rằng có thể nhìn thấy Lục Thanh Uyển bị nhuc mạ và giày vò thảm hại như vậy, nhưng ngược lại không ngờ rằng nửa đường lại gặp người thần bì đến, lại dưới mắt của Sếp Tôn dẫn người đi.Thanh Thanh sợ hãi quỳ trên đất, nói rằng, “Phu nhân, chính là như vậy.Tôi tối qua đứng ở cửa đợi, nghe được động tĩnh bên trong vốn dĩ tất cả đều vui vẻ, sếp Tôn chơi rất vui.Nhưng ai biết sau đó đến một nhóm người, tôi và vệ sinh bị đưa đến phòng bên cạnh nhốt lại hỏi tôi nguyên đêm, mãi đến trời sáng mới thả tôi rồi đi.Phu nhân, người là không biết rồi, người đó thật dữ, toàn bộ người đều bị nhốt lại hỏi.Sau khi tôi được thả ra, nghe ngóng được mới biết sếp Tôn bị người đó kéo đi, nha đầu đó cũng bị đưa đi, tôi còn nghe nói, sếp Tôn đến bây giờ vẫn chưa trở về.Hôm nay xem tin tức kịp thời trên điện thoại di động, tôi mới biết công ty sếp Tôn chỉ sau một đêm bị phá sản rồi, hơn nữa nợ một món nợ lớn, bây giờ sếp Tôn vẫn đang bị truy nã”..

Lục Thanh Uyển cảm thấy căn bản không thể nào, cô ầm thầm đoán, có lẽ người hầu muốn nịnh nọt thiếu gia của mình mới tô điểm anh ta như vậy.“Được, tôi biết rồi, cám ơn”.Chỉ đợi sau khi người hầu rời đi, khóe mắt Lục Thanh Uyển trở nên bế tắc.Buổi xem mắt tối qua rất hỗn loạn, nhất định mẹ đã biết thông tin cô chạy trốn rồi.Khóe miệng Lục Thanh Uyển nhếch lên một vòng chua xót, mẹ nhất định rất tức giận.Cô bây giờ lên kê hoạch xất nhất.Trái tim cô tối qua đã hoàn toàn nguội lạnh rồi, toàn bộ nợ trong lòng cũng đã trả.

Nhưng cô vẫn nổ lực kiếm tiền, gửi tiền thêm về cho gia đình, cho dù cô biết trong nhà không thiếu chút tiền của cô, chỉ là “Trách nhiệm” của cô chỉ có thể như vậy rồi.Lục Thanh Uyển lấy ngón tay quẹt khóe mắt, nổ lực khống chế bản thân, tự an ủi bản thân, không sao không cần khóc, tất cả đã qua rồi.Nhà họ Lục.Triệu Oánh Viện tức giận, lý trà trong tay nén mạnh xuống đất, trừng mắt nhìn Thanh Thanh tối qua trở về, “Nha đầu hôm qua bị người khác đưa đi xem mắt thất bại rồi”.Đối diện với chất vấn của Triệu Oánh Viện, trong lòng Thanh Thanh tự nhiên nhút nhát.Trong lòng cô ta bất an lo sợ, cô ta cho rằng có thể nhìn thấy Lục Thanh Uyển bị nhuc mạ và giày vò thảm hại như vậy, nhưng ngược lại không ngờ rằng nửa đường lại gặp người thần bì đến, lại dưới mắt của Sếp Tôn dẫn người đi.Thanh Thanh sợ hãi quỳ trên đất, nói rằng, “Phu nhân, chính là như vậy.

Tôi tối qua đứng ở cửa đợi, nghe được động tĩnh bên trong vốn dĩ tất cả đều vui vẻ, sếp Tôn chơi rất vui.

Nhưng ai biết sau đó đến một nhóm người, tôi và vệ sinh bị đưa đến phòng bên cạnh nhốt lại hỏi tôi nguyên đêm, mãi đến trời sáng mới thả tôi rồi đi.

Phu nhân, người là không biết rồi, người đó thật dữ, toàn bộ người đều bị nhốt lại hỏi.

Sau khi tôi được thả ra, nghe ngóng được mới biết sếp Tôn bị người đó kéo đi, nha đầu đó cũng bị đưa đi, tôi còn nghe nói, sếp Tôn đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Hôm nay xem tin tức kịp thời trên điện thoại di động, tôi mới biết công ty sếp Tôn chỉ sau một đêm bị phá sản rồi, hơn nữa nợ một món nợ lớn, bây giờ sếp Tôn vẫn đang bị truy nã”..

Thiên Giới Bảo Bối Tổng Tài Đế Quốc Yêu Sâu ĐậmTác giả: Tây Thu Nam NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như lửa, cô mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không rõ. Cô vươn tay tiếp xúc, đối phương có làn da rất cường tráng, hơn nữa lạnh lùng như đá vậy. Cô chỉ là càng ngày càng gần, ôm chặt đối phương. Lúc này Lục Thanh Uyển căn bản không biết, mái tóc đen dài của cô xõa tung trên chiếc giường lớn trắng tinh, quyến rũ như rong biển, nhưng lại càng thêm thuần khiết. Và có một vài mảnh quần áo phụ nữ nằm rải rác trên giường. Ngoại trừ chiếc giường lớn được trải bằng ga trải giường màu trắng, tất cả đồ trang trí trong phòng đều là màu đen, đến rèm cửa sổ màu đen xung quanh kéo lại, đều được khảm hoa văn tối màu vàng. Trên giường lớn, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, chỉ có hai cơ thể một mềm một cứng quấn quít lấy nhau. Sau một đêm, Lục Thanh Uyển mở to đôi mắt vốn đã chua chát của mình. Cô dường như mơ hồ nhớ lại tối qua lúc cô ngủ mơ một ảo mộng. Trong chớp mắt mắt Lục Thanh Uyển đỏ lên. Cô bị làm sao vậy, sao có thể đột nhiên có thanh xuân như vậy, lại giấc mơ… Lục Thanh Uyển cảm thấy căn bản không thể nào, cô ầm thầm đoán, có lẽ người hầu muốn nịnh nọt thiếu gia của mình mới tô điểm anh ta như vậy.“Được, tôi biết rồi, cám ơn”.Chỉ đợi sau khi người hầu rời đi, khóe mắt Lục Thanh Uyển trở nên bế tắc.Buổi xem mắt tối qua rất hỗn loạn, nhất định mẹ đã biết thông tin cô chạy trốn rồi.Khóe miệng Lục Thanh Uyển nhếch lên một vòng chua xót, mẹ nhất định rất tức giận.Cô bây giờ lên kê hoạch xất nhất.Trái tim cô tối qua đã hoàn toàn nguội lạnh rồi, toàn bộ nợ trong lòng cũng đã trả.Nhưng cô vẫn nổ lực kiếm tiền, gửi tiền thêm về cho gia đình, cho dù cô biết trong nhà không thiếu chút tiền của cô, chỉ là “Trách nhiệm” của cô chỉ có thể như vậy rồi.Lục Thanh Uyển lấy ngón tay quẹt khóe mắt, nổ lực khống chế bản thân, tự an ủi bản thân, không sao không cần khóc, tất cả đã qua rồi.Nhà họ Lục.Triệu Oánh Viện tức giận, lý trà trong tay nén mạnh xuống đất, trừng mắt nhìn Thanh Thanh tối qua trở về, “Nha đầu hôm qua bị người khác đưa đi xem mắt thất bại rồi”.Đối diện với chất vấn của Triệu Oánh Viện, trong lòng Thanh Thanh tự nhiên nhút nhát.Trong lòng cô ta bất an lo sợ, cô ta cho rằng có thể nhìn thấy Lục Thanh Uyển bị nhuc mạ và giày vò thảm hại như vậy, nhưng ngược lại không ngờ rằng nửa đường lại gặp người thần bì đến, lại dưới mắt của Sếp Tôn dẫn người đi.Thanh Thanh sợ hãi quỳ trên đất, nói rằng, “Phu nhân, chính là như vậy.Tôi tối qua đứng ở cửa đợi, nghe được động tĩnh bên trong vốn dĩ tất cả đều vui vẻ, sếp Tôn chơi rất vui.Nhưng ai biết sau đó đến một nhóm người, tôi và vệ sinh bị đưa đến phòng bên cạnh nhốt lại hỏi tôi nguyên đêm, mãi đến trời sáng mới thả tôi rồi đi.Phu nhân, người là không biết rồi, người đó thật dữ, toàn bộ người đều bị nhốt lại hỏi.Sau khi tôi được thả ra, nghe ngóng được mới biết sếp Tôn bị người đó kéo đi, nha đầu đó cũng bị đưa đi, tôi còn nghe nói, sếp Tôn đến bây giờ vẫn chưa trở về.Hôm nay xem tin tức kịp thời trên điện thoại di động, tôi mới biết công ty sếp Tôn chỉ sau một đêm bị phá sản rồi, hơn nữa nợ một món nợ lớn, bây giờ sếp Tôn vẫn đang bị truy nã”..

Chương 50: 50: Anh Chăm Sóc Bản Thân Cô