Gần đầu mùa đông, ban đêm mặt đất kết một lớp sương, ngày hôm sau băng tan, thấm ra bùn đất hơi ướt, xe ngựa đi qua để lại vết bánh xe và móng ngựa rõ ràng trên mặt đất. Dấu vết đến từ một hàng xe ngựa, mấy con tuấn mã vây quanh chiếc xe kín mui màu xanh đen, xe kia rất mộc mạc, cũng không có chỗ đặc biệt, người đàn ông ngồi trên lưng ngựa tuy mặc áo vải, nhưng mỗi người cao to khỏe mạnh, ánh mắt sạch trong, hổ khẩu[1] có nhiều vết chai sẹo, rõ ràng là võ sư luyện võ nhiều. [1] hổ khẩu chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ Bọn họ cưỡi ngựa tốt, đi cũng không nhanh, chỉ chậm rãi đi vào trong núi. Gió Tây nhè nhẹ, thổi rèm cửa ra một cái khe, không đợi người trong xe phát hiện, thị vệ đi theo bên cạnh nói: “Thế tử, bên ngoài gió lạnh, người kéo rèm lại đi, cẩn thận bị cảm.” Một cái tay thuộc về thiếu niên theo khe hở kia đẩy rèm trúc ra, giọng của người trong xe hơi khàn, cười nói: “Cũng không phải ma ốm, còn sợ thổi bay ta à.” Thị vệ kia còn trẻ tuổi, nói tới nói lui với chủ nhân trái lại…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...