"Duật, không phải em..." Cửu Hồ bị đám người Mafia đuổi bắt đến đường cùng, phía dưới là sông, phía trước là đám người muốn giết cô. Nỗi sợ lớn nhất của Cửu Hồ chính là nước...!nhảy xuống sông thì chết, nhưng không nhảy cũng chết dưới nòng súng của đám Mafia. Bây giờ đây Cửu Hồ chỉ có thể cố gắng giải thích, không giải thích được chỉ có thể cầu xin. Nhưng bọn chúng mấy ai chịu nghe Cửu Hồ giải thích? Bọn họ càng không muốn nghe cô cầu xin...!ở thế giới của bọn họ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót...! Cửu Hồ vốn biết con đường cuối cùng vẫn là chết nhưng cô lại không nghĩ rằng cô sẽ chết dưới phát đạn của Khương Duật người cô yêu. Nhìn mũi súng trong tay Khương Duật đang chỉa về phía mình, cô cười chua xót. Trái tim cô như bị ai đó bóp chặt, đám người kia nghi ngờ cô cũng được...!đổ lỗi cho cô cũng được...!cô không quan tâm nhưng riêng Khương Duật, anh ấy là người duy nhất không được nghi ngờ cô. "Duật, em không có..." Giọng nói nhạt nhòa nức nghẹn, sự thất vọng hiện rõ trong đôi mắt đẫm lệ…
Tác giả: