Hoàng đế Định quốc Hoắc Cảnh Duệ một thân huyền y, trên khuôn mặt tuấn mỹ bất động thanh sắc, chỉ là mày kiếm đã chau lại. Thái giám tổng quản hầu cận biết vị điện hạ này đã sớm không nhịn được. Dưới đài, nghìn bài cũng chỉ có một điệu nhạc, so với năm trước cũng không có biến hóa lớn. Thọ yến đề vương cũng không có gì thay đổi hơn. "...!Bãi giá". Hoắc Cảnh Duệ đứng dậy, tay áo phất lên ngũ trảo long văn thêu tơ vàng bay vút, thong thả rời đi. Hắn bên tay trái mặc áo bào hồng văn phượng. Nữ tử đầu đội trâm cài đang ung dung vội vàng đứng lên hành lễ, cung tiễn đế vương rời đi. Ánh mắt quyến luyến dừng lại ở bóng lưng Hoắc Cảnh Duệ, thật lâu vẫn chưa thu hồi. Hoàng Thái Hậu thu hết cảnh này trong mắt, trong tâm cảm than chất nữ mặc dù đang ở hậu vị, đứng đầu lục cung, nhưng vẫn như cũ không nhận rõ. Tình yêu đế vương bất quá là vật mờ ảo, làm sao có thể ký thác? Long liễn* đi đến một vườn hoa đào, từng cánh hoa màu hồng nhạt, ở dưới bóng đêm thêm mấy phần diễm lệ. Hoắc Cảnh Duệ tâm…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...