Rầm!. . Rầm!. . Rầm!. Ngoài trời đang đổ mưa rất to , những giọt nước ấy giống như những hoàn đá nặng rơi xuống đất , không khí xung quang yên tĩnh và vắng vẽ đến mức đáng sợ. Phía bên ngoài chỉ nghe thấy được tiếng mưa rào và âm thanh sấm sét mà thôi, trên con đường vắng vẽ ấy có hình dáng một người phụ nữ đang vội vã chạy đi. Con đường khá rộng lớn nhưng vì trời mưa rất to nên không khí vắng vẽ , nhìn rõ thì khuôn mặt cô gái này ngũ quan thanh tú, làng gia trắng noãn như tuyết thân hình nhỏ nhắn nhìn rất là ưa nhìn. Cô gái đấy vội vã chạy đi trên một con đường vắng vẽ trông khuôn mặt rất là vội vàng, có lẽ là ngoài trời đang mưa bản thân cô gái hình dáng nhỏ bé ấy củng không chú ý phía bên đường có một chiếc xe ô tô đang hướng cô mà chạy tới. -----Tít!. tít!. . tít!. két!. két!. két!. ----- Tiếng tít xe to lớn vang lên làm tan đi bầu không khí tĩnh lặng ấy kèm theo tiếng thắng gấp truyền đi làm người nghe tim đập loạn vài nhịp. Ánh mắt cô gái nhỏ ấy mờ mịt dần mất đi ý thức , nhưng…
Chương 112: 112: Có Việc Muốn Nói !
Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng TôiTác giả: Trần Đình PhongTruyện Ngôn TìnhRầm!. . Rầm!. . Rầm!. Ngoài trời đang đổ mưa rất to , những giọt nước ấy giống như những hoàn đá nặng rơi xuống đất , không khí xung quang yên tĩnh và vắng vẽ đến mức đáng sợ. Phía bên ngoài chỉ nghe thấy được tiếng mưa rào và âm thanh sấm sét mà thôi, trên con đường vắng vẽ ấy có hình dáng một người phụ nữ đang vội vã chạy đi. Con đường khá rộng lớn nhưng vì trời mưa rất to nên không khí vắng vẽ , nhìn rõ thì khuôn mặt cô gái này ngũ quan thanh tú, làng gia trắng noãn như tuyết thân hình nhỏ nhắn nhìn rất là ưa nhìn. Cô gái đấy vội vã chạy đi trên một con đường vắng vẽ trông khuôn mặt rất là vội vàng, có lẽ là ngoài trời đang mưa bản thân cô gái hình dáng nhỏ bé ấy củng không chú ý phía bên đường có một chiếc xe ô tô đang hướng cô mà chạy tới. -----Tít!. tít!. . tít!. két!. két!. két!. ----- Tiếng tít xe to lớn vang lên làm tan đi bầu không khí tĩnh lặng ấy kèm theo tiếng thắng gấp truyền đi làm người nghe tim đập loạn vài nhịp. Ánh mắt cô gái nhỏ ấy mờ mịt dần mất đi ý thức , nhưng… Khi Điềm Cảnh Nghi bước vào bên trong căn phòng nhỏ thì xuất hiện trước mặt là là hình dáng nhỏ kia kia đang xem máy tính , phải nói là đang làm việc thì đúng hơn nhiều.Điềm Cảnh Nghi chậm bước chân tới ngồi xuống chiếc nệm bên cạnh Nhu Nhu , hắn đưa mắt nhìn thì thấy cô đang vẽ bản thiết kế.Nhu Nhu củng thấy ánh mắt của hắn mà nhẹ nhàng nói.----- Làm xong rồi ? Anh có muốn ngủ thêm một chút không ? Dù gì củng chẳng có việc gì làm !----Điềm Cảnh Nghi gối đầu lên chiếc bắp đuồi mềm mại kia của cô mà đáp lời.---- Tôi muốn nằm như thế này , như thế có làm phiền công việc của em hay không ?----Nhu Nhu ánh mắt vẩn châm chú vào máy tính nhưng vẩn gật đầu đáp.--- Không sao ! Anh cứ nghĩ ngơi là được !----Điềm Cảnh Nghi lại nói nhỏ.----- Vậy được ! Khi nào em làm xong việc củng nên ngủ thêm một chút dù gì củng chẳng có việc gì làm !-----Điềm Cảnh Nghi dừng lại trong chốt lác như nhớ ra chuyện gì đó lại nói tiếp.---- À mà ! Khi nào em đói bụng thì có thể bảo tôi , tôi sẽ nấu cho em vài món để lắp no cái bụng !----Nói xong hắn củng không đợi Nhu Nhu trả lời mà dùng bàn tay xoa cái bụng nhỏ nhắn kia của cô trông rất ôn nhu.Mạn Nhu Nhu thấy hành động của hắn thì thân thể củng giật mình vì bất ngờ nhưng củng chẳng nói thêm gì , Điềm Cảnh Nghi nhàng nhã ung dung mà nhắm mắt.Mạn Nhu Nhu tập trung vào công việc củng không biết là trôi qua bao nhiêu lâu, khi cô xong công việc thì nhìn thấy hắn đã ngủ lúc nào củng không hay.Nhu Nhu nhìn châm chú vào hình dáng điễn trai đẹp như tạc tượng kia của hắn đôi lúc lại tỏa ra vẽ suy mê , không biết là do mệt mỏi hay là vì lý do gì mà Nhu Nhu củng nằm xuống bên cạnh hắn nhàn nhã khép mờ đôi mắt.Phía bên ngoài bầu trời đã dần về chiều bầu không khí có chút thoáng mát và dịu đi rất nhiều , trong căn phòng nhỏ có một hình dáng khá quen thuộc kia vẩn còn đang ngủ ngoan lành , hình dáng này ngoài Mạn Nhu Nhu thì còn ai vào đây chứ.Khi Nhu Nhu lười biến mở đôi mắt liếc nhìn xung quanh thì cô phát hiện ra hình dáng người điễn trai đẹp như điêu khắc kia đã chẳng thấy đâu nữa , Nhu Nhu nhẹ nhàng chậm rãi bước xuống và đi nhanh vào phòng tắm.Thời gian lại thấm thoát trôi qua , khi Nhu Nhu bước ra khỏi căn phòng tắm thì khoắc trên mình một bộ đồ ngủ đơn giãn nhưng không kém phần quyến rũ.Mạn Nhu Nhu hướng theo ánh mắt của mình thì thấy khuôn mặt điễn trai kia đang ngồi trên chiếc nệm nhìn mình chầm chú lúc nào không hay , nhìn vào ngón này của Điềm Cảnh Nghi luôn chỉ vào hướng bàn làm việc của cô.Nhu Nhu nhìn theo thì lại thấy trên bàn có vài món ăn còn đang bay hơi nóng chắc hẳn là vừa mới nấu xong.Thấy cô thẩn thờ như thế thì Điềm Cảnh Nghi nói.---- Nhu Nhu ! Em mau tới ăn một chút bỏ bữa trưa sẽ không tốt đau !-----Giọng nói hắn nhẹ nhàng vang lên và truyền đi đến bên tai , Nhu Nhu nghe thế trong lòng lại cảm thấy có chút ấm áp bỡi vì trước giờ ngoài ba mẹ thì chưa có ai chăm sóc và quan tâm mình như thế.Trong lòng Mạn Nhu Nhu vừa nghĩ nhưng đôi bàn chân lại nhanh chóng đi đến chiếc bàn mà ngồi xuống , cô củng thừa biết tính cách của hắn nên củng không ngại mà động đũa.Nhu Nhu ăn được một lác thì hắn lên tiếng nói.---- Nhu Nhu ! Tôi có việc này muốn nói với em , em phải hứa là không được kích động có được không ?-----
Khi Điềm Cảnh Nghi bước vào bên trong căn phòng nhỏ thì xuất hiện trước mặt là là hình dáng nhỏ kia kia đang xem máy tính , phải nói là đang làm việc thì đúng hơn nhiều.
Điềm Cảnh Nghi chậm bước chân tới ngồi xuống chiếc nệm bên cạnh Nhu Nhu , hắn đưa mắt nhìn thì thấy cô đang vẽ bản thiết kế.
Nhu Nhu củng thấy ánh mắt của hắn mà nhẹ nhàng nói.
----- Làm xong rồi ? Anh có muốn ngủ thêm một chút không ? Dù gì củng chẳng có việc gì làm !----
Điềm Cảnh Nghi gối đầu lên chiếc bắp đuồi mềm mại kia của cô mà đáp lời.
---- Tôi muốn nằm như thế này , như thế có làm phiền công việc của em hay không ?----
Nhu Nhu ánh mắt vẩn châm chú vào máy tính nhưng vẩn gật đầu đáp.
--- Không sao ! Anh cứ nghĩ ngơi là được !----
Điềm Cảnh Nghi lại nói nhỏ.
----- Vậy được ! Khi nào em làm xong việc củng nên ngủ thêm một chút dù gì củng chẳng có việc gì làm !-----
Điềm Cảnh Nghi dừng lại trong chốt lác như nhớ ra chuyện gì đó lại nói tiếp.
---- À mà ! Khi nào em đói bụng thì có thể bảo tôi , tôi sẽ nấu cho em vài món để lắp no cái bụng !----
Nói xong hắn củng không đợi Nhu Nhu trả lời mà dùng bàn tay xoa cái bụng nhỏ nhắn kia của cô trông rất ôn nhu.
Mạn Nhu Nhu thấy hành động của hắn thì thân thể củng giật mình vì bất ngờ nhưng củng chẳng nói thêm gì , Điềm Cảnh Nghi nhàng nhã ung dung mà nhắm mắt.
Mạn Nhu Nhu tập trung vào công việc củng không biết là trôi qua bao nhiêu lâu, khi cô xong công việc thì nhìn thấy hắn đã ngủ lúc nào củng không hay.
Nhu Nhu nhìn châm chú vào hình dáng điễn trai đẹp như tạc tượng kia của hắn đôi lúc lại tỏa ra vẽ suy mê , không biết là do mệt mỏi hay là vì lý do gì mà Nhu Nhu củng nằm xuống bên cạnh hắn nhàn nhã khép mờ đôi mắt.
Phía bên ngoài bầu trời đã dần về chiều bầu không khí có chút thoáng mát và dịu đi rất nhiều , trong căn phòng nhỏ có một hình dáng khá quen thuộc kia vẩn còn đang ngủ ngoan lành , hình dáng này ngoài Mạn Nhu Nhu thì còn ai vào đây chứ.
Khi Nhu Nhu lười biến mở đôi mắt liếc nhìn xung quanh thì cô phát hiện ra hình dáng người điễn trai đẹp như điêu khắc kia đã chẳng thấy đâu nữa , Nhu Nhu nhẹ nhàng chậm rãi bước xuống và đi nhanh vào phòng tắm.
Thời gian lại thấm thoát trôi qua , khi Nhu Nhu bước ra khỏi căn phòng tắm thì khoắc trên mình một bộ đồ ngủ đơn giãn nhưng không kém phần quyến rũ.
Mạn Nhu Nhu hướng theo ánh mắt của mình thì thấy khuôn mặt điễn trai kia đang ngồi trên chiếc nệm nhìn mình chầm chú lúc nào không hay , nhìn vào ngón này của Điềm Cảnh Nghi luôn chỉ vào hướng bàn làm việc của cô.
Nhu Nhu nhìn theo thì lại thấy trên bàn có vài món ăn còn đang bay hơi nóng chắc hẳn là vừa mới nấu xong.
Thấy cô thẩn thờ như thế thì Điềm Cảnh Nghi nói.
---- Nhu Nhu ! Em mau tới ăn một chút bỏ bữa trưa sẽ không tốt đau !-----
Giọng nói hắn nhẹ nhàng vang lên và truyền đi đến bên tai , Nhu Nhu nghe thế trong lòng lại cảm thấy có chút ấm áp bỡi vì trước giờ ngoài ba mẹ thì chưa có ai chăm sóc và quan tâm mình như thế.
Trong lòng Mạn Nhu Nhu vừa nghĩ nhưng đôi bàn chân lại nhanh chóng đi đến chiếc bàn mà ngồi xuống , cô củng thừa biết tính cách của hắn nên củng không ngại mà động đũa.
Nhu Nhu ăn được một lác thì hắn lên tiếng nói.
---- Nhu Nhu ! Tôi có việc này muốn nói với em , em phải hứa là không được kích động có được không ?-----
Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng TôiTác giả: Trần Đình PhongTruyện Ngôn TìnhRầm!. . Rầm!. . Rầm!. Ngoài trời đang đổ mưa rất to , những giọt nước ấy giống như những hoàn đá nặng rơi xuống đất , không khí xung quang yên tĩnh và vắng vẽ đến mức đáng sợ. Phía bên ngoài chỉ nghe thấy được tiếng mưa rào và âm thanh sấm sét mà thôi, trên con đường vắng vẽ ấy có hình dáng một người phụ nữ đang vội vã chạy đi. Con đường khá rộng lớn nhưng vì trời mưa rất to nên không khí vắng vẽ , nhìn rõ thì khuôn mặt cô gái này ngũ quan thanh tú, làng gia trắng noãn như tuyết thân hình nhỏ nhắn nhìn rất là ưa nhìn. Cô gái đấy vội vã chạy đi trên một con đường vắng vẽ trông khuôn mặt rất là vội vàng, có lẽ là ngoài trời đang mưa bản thân cô gái hình dáng nhỏ bé ấy củng không chú ý phía bên đường có một chiếc xe ô tô đang hướng cô mà chạy tới. -----Tít!. tít!. . tít!. két!. két!. két!. ----- Tiếng tít xe to lớn vang lên làm tan đi bầu không khí tĩnh lặng ấy kèm theo tiếng thắng gấp truyền đi làm người nghe tim đập loạn vài nhịp. Ánh mắt cô gái nhỏ ấy mờ mịt dần mất đi ý thức , nhưng… Khi Điềm Cảnh Nghi bước vào bên trong căn phòng nhỏ thì xuất hiện trước mặt là là hình dáng nhỏ kia kia đang xem máy tính , phải nói là đang làm việc thì đúng hơn nhiều.Điềm Cảnh Nghi chậm bước chân tới ngồi xuống chiếc nệm bên cạnh Nhu Nhu , hắn đưa mắt nhìn thì thấy cô đang vẽ bản thiết kế.Nhu Nhu củng thấy ánh mắt của hắn mà nhẹ nhàng nói.----- Làm xong rồi ? Anh có muốn ngủ thêm một chút không ? Dù gì củng chẳng có việc gì làm !----Điềm Cảnh Nghi gối đầu lên chiếc bắp đuồi mềm mại kia của cô mà đáp lời.---- Tôi muốn nằm như thế này , như thế có làm phiền công việc của em hay không ?----Nhu Nhu ánh mắt vẩn châm chú vào máy tính nhưng vẩn gật đầu đáp.--- Không sao ! Anh cứ nghĩ ngơi là được !----Điềm Cảnh Nghi lại nói nhỏ.----- Vậy được ! Khi nào em làm xong việc củng nên ngủ thêm một chút dù gì củng chẳng có việc gì làm !-----Điềm Cảnh Nghi dừng lại trong chốt lác như nhớ ra chuyện gì đó lại nói tiếp.---- À mà ! Khi nào em đói bụng thì có thể bảo tôi , tôi sẽ nấu cho em vài món để lắp no cái bụng !----Nói xong hắn củng không đợi Nhu Nhu trả lời mà dùng bàn tay xoa cái bụng nhỏ nhắn kia của cô trông rất ôn nhu.Mạn Nhu Nhu thấy hành động của hắn thì thân thể củng giật mình vì bất ngờ nhưng củng chẳng nói thêm gì , Điềm Cảnh Nghi nhàng nhã ung dung mà nhắm mắt.Mạn Nhu Nhu tập trung vào công việc củng không biết là trôi qua bao nhiêu lâu, khi cô xong công việc thì nhìn thấy hắn đã ngủ lúc nào củng không hay.Nhu Nhu nhìn châm chú vào hình dáng điễn trai đẹp như tạc tượng kia của hắn đôi lúc lại tỏa ra vẽ suy mê , không biết là do mệt mỏi hay là vì lý do gì mà Nhu Nhu củng nằm xuống bên cạnh hắn nhàn nhã khép mờ đôi mắt.Phía bên ngoài bầu trời đã dần về chiều bầu không khí có chút thoáng mát và dịu đi rất nhiều , trong căn phòng nhỏ có một hình dáng khá quen thuộc kia vẩn còn đang ngủ ngoan lành , hình dáng này ngoài Mạn Nhu Nhu thì còn ai vào đây chứ.Khi Nhu Nhu lười biến mở đôi mắt liếc nhìn xung quanh thì cô phát hiện ra hình dáng người điễn trai đẹp như điêu khắc kia đã chẳng thấy đâu nữa , Nhu Nhu nhẹ nhàng chậm rãi bước xuống và đi nhanh vào phòng tắm.Thời gian lại thấm thoát trôi qua , khi Nhu Nhu bước ra khỏi căn phòng tắm thì khoắc trên mình một bộ đồ ngủ đơn giãn nhưng không kém phần quyến rũ.Mạn Nhu Nhu hướng theo ánh mắt của mình thì thấy khuôn mặt điễn trai kia đang ngồi trên chiếc nệm nhìn mình chầm chú lúc nào không hay , nhìn vào ngón này của Điềm Cảnh Nghi luôn chỉ vào hướng bàn làm việc của cô.Nhu Nhu nhìn theo thì lại thấy trên bàn có vài món ăn còn đang bay hơi nóng chắc hẳn là vừa mới nấu xong.Thấy cô thẩn thờ như thế thì Điềm Cảnh Nghi nói.---- Nhu Nhu ! Em mau tới ăn một chút bỏ bữa trưa sẽ không tốt đau !-----Giọng nói hắn nhẹ nhàng vang lên và truyền đi đến bên tai , Nhu Nhu nghe thế trong lòng lại cảm thấy có chút ấm áp bỡi vì trước giờ ngoài ba mẹ thì chưa có ai chăm sóc và quan tâm mình như thế.Trong lòng Mạn Nhu Nhu vừa nghĩ nhưng đôi bàn chân lại nhanh chóng đi đến chiếc bàn mà ngồi xuống , cô củng thừa biết tính cách của hắn nên củng không ngại mà động đũa.Nhu Nhu ăn được một lác thì hắn lên tiếng nói.---- Nhu Nhu ! Tôi có việc này muốn nói với em , em phải hứa là không được kích động có được không ?-----