CHƯƠNG 1 “Cô là Tô Thư Nghi! Tô Thư Nghi không biết xấu hổ ở đại học Z kia á!” Mặt Tô Thư Nghi trắng bệch, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nhỏ giọng đáp: “Anh Phùng, tôi không biết anh nghe nói điều gì, nhưng đều là hiểu lầm cả thôi…” “Hiểu lầm cái gì!” Lúc này ánh mắt Phùng Bảo Nam nhìn về phía Tô Thư Nghi tràn đầy chán ghét: “Tôi nghe bạn gái cũ kể hết mấy chuyện bẩn thỉu của cô rồi! Bà mẹ nó, app hẹn hò rách nát gì không biết! Lại tìm loại đàn bà không sạch sẽ như cô tới hẹn hò với tôi!” Giọng Phùng Bảo Nam ngày càng cất cao, khách hàng ở các bàn xung quanh đều nhìn qua, Tô Thư Nghi cắn chặt môi, vừa xấu hổ vừa giận dữ. Cô rất muốn phản bác, nhưng cái đêm đen tối vô tận kia tựa như vết dơ bám chặt trên người, khiến cô không tài nào đáp trả. Trán Tô Thư Nghi thấm đẫm mồ hôi, mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy không thể khống chế. “Thanh toán! Thanh toán!” Rất rõ ràng, Phùng Bảo Nam không muốn ở thêm với Tô Thư Nghi thêm bất cứ giây nào nữa, anh ta rống ầm lên. Nhân viên phục…
Chương 144
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ NợTác giả: Tiểu Vũ NhiTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 “Cô là Tô Thư Nghi! Tô Thư Nghi không biết xấu hổ ở đại học Z kia á!” Mặt Tô Thư Nghi trắng bệch, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nhỏ giọng đáp: “Anh Phùng, tôi không biết anh nghe nói điều gì, nhưng đều là hiểu lầm cả thôi…” “Hiểu lầm cái gì!” Lúc này ánh mắt Phùng Bảo Nam nhìn về phía Tô Thư Nghi tràn đầy chán ghét: “Tôi nghe bạn gái cũ kể hết mấy chuyện bẩn thỉu của cô rồi! Bà mẹ nó, app hẹn hò rách nát gì không biết! Lại tìm loại đàn bà không sạch sẽ như cô tới hẹn hò với tôi!” Giọng Phùng Bảo Nam ngày càng cất cao, khách hàng ở các bàn xung quanh đều nhìn qua, Tô Thư Nghi cắn chặt môi, vừa xấu hổ vừa giận dữ. Cô rất muốn phản bác, nhưng cái đêm đen tối vô tận kia tựa như vết dơ bám chặt trên người, khiến cô không tài nào đáp trả. Trán Tô Thư Nghi thấm đẫm mồ hôi, mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy không thể khống chế. “Thanh toán! Thanh toán!” Rất rõ ràng, Phùng Bảo Nam không muốn ở thêm với Tô Thư Nghi thêm bất cứ giây nào nữa, anh ta rống ầm lên. Nhân viên phục… CHƯƠNG 144Kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tô Thư Nghi, còn cả đáy mắt long lanh nước lại toát lên vẻ sợ hãi.Bỗng chốc, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy có gáo nước lạnh dội vào đầu, lửa nóng khắp người đều đã nguội lạnh.Tô Thư Nghi cũng nhanh chóng ý thức được sự quá quắt của mình, vẻ áy náy thoáng hiện trên gương mặt, cô rón rén lại gần Cố Mặc Ngôn: “Em xin lỗi… Vừa rồi… em chợt sực nhớ lại chuyện hai năm trước…”Chuyện của hai năm về trước là cơn ác mộng đáng sợ nhất với Tô Thư Nghi.Không chỉ vì mất đi thứ quý giá nhất chỉ trong một đêm, mà hơn thế nữa, một đêm ấy đã khiến cô thân bại danh liệt.Một thời gian rất lâu sau đó, cô thậm chí còn không thể lại gần nam giới, thậm chí nắm tay thôi cũng khiến cô sợ hãi.Hiện tại, cô đã khôi phục được rất nhiều, cô cũng luôn cho rằng mình có thể đón nhận Cố Mặc Ngôn.Nhưng nào ngờ, khi thật sự đi đến ranh giới thì cơ thể của cô vẫn chống cự lại theo bản năng!Nhìn ánh mắt Cố Mặc Ngôn từ từ trở lại vẻ lạnh tanh, Tô Thư Nghi cảm thấy án náy khôn tả.Chắc chắn Cố Mặc Ngôn sẽ cảm thấy mình đang làm bộ làm tịch phải không? Rõ ràng đã kết hôn rồi, cũng rõ ràng đã đồng ý rồi mà đến giây phút cuối cùng lại cự tuyệt anh như vậy.Không một người đàn ông nào có thể chấp nhận bị cự tuyệt như vậy đâu nhỉ?Nghĩ đến đây, cô cắn răng, rón rén lại gần Cố Mặc Ngôn, vươn tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn, muốn đốt cháy Cố Mặc Ngôn lần nữa.Nhưng Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên bế xốc cô lên, đặt xuống giường.Tô Thư Nghi tưởng rằng Cố Mặc Ngôn muốn tiếp tục nên lập tức gồng mình chuẩn bị, muốn đảm bảo lần này cơ thể mình sẽ không như lần trước mà đột ngột đẩy Cố Mặc Ngôn ra.Nhưng không ngờ cô chờ đợi mãi mà Cố Mặc Ngôn vẫn chẳng làm gì. Trái lại, anh nhấc tấm chăn bông bên cạnh, đắp lên người Tô Thư Nghi.Tô Thư Nghi bỗng ngẩn người: “Cố Mặc Ngôn, anh giận rồi à?”Cố Mặc Ngôn nghiêng người ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn Tô Thư Nghi, ánh mắt bình tĩnh: “Không.”“Thế tại sao anh…”“Hỏi tại sao anh không tiếp tục à?” Cố Mặc Ngôn hạ thấp giọng nói, ngón tay thon dài ve vuốt gò má Tô Thư Nghi, dịu dàng và mờ ám: “Vì anh mong là em cũng sẽ hưởng thụ chứ không phải là nhẫn nhịn chịu đựng vì anh.”Anh không phủ nhận cơ thể mình có phản ứng với Tô Thư Nghi, nói một cách chính xác là phản ứng rất nhạy.Nếu không để tâm đ ến Tô Thư Nghi, có lẽ anh đã tiếp tục luôn rồi. Vì với cánh đàn ông, nín nhịn như thế này thật ra rất khổ sở.Nhưng anh có để tâm đ ến Tô Thư Nghi.Vì để tâm nên không mong muốn lần đầu tiên của hai người lại biến thành một hồi ức đen tối với Tô Thư Nghi.Như vậy thì anh có gì khác với gã đàn ông hai năm trước đâu?Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại nói như vậy. Trong thoáng chốc, cô chỉ cảm thấy có một nơi nào đó trong trái tim đã bị khuấy động.
CHƯƠNG 144
Kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tô Thư Nghi, còn cả đáy mắt long lanh nước lại toát lên vẻ sợ hãi.
Bỗng chốc, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy có gáo nước lạnh dội vào đầu, lửa nóng khắp người đều đã nguội lạnh.
Tô Thư Nghi cũng nhanh chóng ý thức được sự quá quắt của mình, vẻ áy náy thoáng hiện trên gương mặt, cô rón rén lại gần Cố Mặc Ngôn: “Em xin lỗi… Vừa rồi… em chợt sực nhớ lại chuyện hai năm trước…”
Chuyện của hai năm về trước là cơn ác mộng đáng sợ nhất với Tô Thư Nghi.
Không chỉ vì mất đi thứ quý giá nhất chỉ trong một đêm, mà hơn thế nữa, một đêm ấy đã khiến cô thân bại danh liệt.
Một thời gian rất lâu sau đó, cô thậm chí còn không thể lại gần nam giới, thậm chí nắm tay thôi cũng khiến cô sợ hãi.
Hiện tại, cô đã khôi phục được rất nhiều, cô cũng luôn cho rằng mình có thể đón nhận Cố Mặc Ngôn.
Nhưng nào ngờ, khi thật sự đi đến ranh giới thì cơ thể của cô vẫn chống cự lại theo bản năng!
Nhìn ánh mắt Cố Mặc Ngôn từ từ trở lại vẻ lạnh tanh, Tô Thư Nghi cảm thấy án náy khôn tả.
Chắc chắn Cố Mặc Ngôn sẽ cảm thấy mình đang làm bộ làm tịch phải không? Rõ ràng đã kết hôn rồi, cũng rõ ràng đã đồng ý rồi mà đến giây phút cuối cùng lại cự tuyệt anh như vậy.
Không một người đàn ông nào có thể chấp nhận bị cự tuyệt như vậy đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, cô cắn răng, rón rén lại gần Cố Mặc Ngôn, vươn tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn, muốn đốt cháy Cố Mặc Ngôn lần nữa.
Nhưng Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên bế xốc cô lên, đặt xuống giường.
Tô Thư Nghi tưởng rằng Cố Mặc Ngôn muốn tiếp tục nên lập tức gồng mình chuẩn bị, muốn đảm bảo lần này cơ thể mình sẽ không như lần trước mà đột ngột đẩy Cố Mặc Ngôn ra.
Nhưng không ngờ cô chờ đợi mãi mà Cố Mặc Ngôn vẫn chẳng làm gì. Trái lại, anh nhấc tấm chăn bông bên cạnh, đắp lên người Tô Thư Nghi.
Tô Thư Nghi bỗng ngẩn người: “Cố Mặc Ngôn, anh giận rồi à?”
Cố Mặc Ngôn nghiêng người ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn Tô Thư Nghi, ánh mắt bình tĩnh: “Không.”
“Thế tại sao anh…”
“Hỏi tại sao anh không tiếp tục à?” Cố Mặc Ngôn hạ thấp giọng nói, ngón tay thon dài ve vuốt gò má Tô Thư Nghi, dịu dàng và mờ ám: “Vì anh mong là em cũng sẽ hưởng thụ chứ không phải là nhẫn nhịn chịu đựng vì anh.”
Anh không phủ nhận cơ thể mình có phản ứng với Tô Thư Nghi, nói một cách chính xác là phản ứng rất nhạy.
Nếu không để tâm đ ến Tô Thư Nghi, có lẽ anh đã tiếp tục luôn rồi. Vì với cánh đàn ông, nín nhịn như thế này thật ra rất khổ sở.
Nhưng anh có để tâm đ ến Tô Thư Nghi.
Vì để tâm nên không mong muốn lần đầu tiên của hai người lại biến thành một hồi ức đen tối với Tô Thư Nghi.
Như vậy thì anh có gì khác với gã đàn ông hai năm trước đâu?
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại nói như vậy. Trong thoáng chốc, cô chỉ cảm thấy có một nơi nào đó trong trái tim đã bị khuấy động.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ NợTác giả: Tiểu Vũ NhiTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 “Cô là Tô Thư Nghi! Tô Thư Nghi không biết xấu hổ ở đại học Z kia á!” Mặt Tô Thư Nghi trắng bệch, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nhỏ giọng đáp: “Anh Phùng, tôi không biết anh nghe nói điều gì, nhưng đều là hiểu lầm cả thôi…” “Hiểu lầm cái gì!” Lúc này ánh mắt Phùng Bảo Nam nhìn về phía Tô Thư Nghi tràn đầy chán ghét: “Tôi nghe bạn gái cũ kể hết mấy chuyện bẩn thỉu của cô rồi! Bà mẹ nó, app hẹn hò rách nát gì không biết! Lại tìm loại đàn bà không sạch sẽ như cô tới hẹn hò với tôi!” Giọng Phùng Bảo Nam ngày càng cất cao, khách hàng ở các bàn xung quanh đều nhìn qua, Tô Thư Nghi cắn chặt môi, vừa xấu hổ vừa giận dữ. Cô rất muốn phản bác, nhưng cái đêm đen tối vô tận kia tựa như vết dơ bám chặt trên người, khiến cô không tài nào đáp trả. Trán Tô Thư Nghi thấm đẫm mồ hôi, mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy không thể khống chế. “Thanh toán! Thanh toán!” Rất rõ ràng, Phùng Bảo Nam không muốn ở thêm với Tô Thư Nghi thêm bất cứ giây nào nữa, anh ta rống ầm lên. Nhân viên phục… CHƯƠNG 144Kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tô Thư Nghi, còn cả đáy mắt long lanh nước lại toát lên vẻ sợ hãi.Bỗng chốc, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy có gáo nước lạnh dội vào đầu, lửa nóng khắp người đều đã nguội lạnh.Tô Thư Nghi cũng nhanh chóng ý thức được sự quá quắt của mình, vẻ áy náy thoáng hiện trên gương mặt, cô rón rén lại gần Cố Mặc Ngôn: “Em xin lỗi… Vừa rồi… em chợt sực nhớ lại chuyện hai năm trước…”Chuyện của hai năm về trước là cơn ác mộng đáng sợ nhất với Tô Thư Nghi.Không chỉ vì mất đi thứ quý giá nhất chỉ trong một đêm, mà hơn thế nữa, một đêm ấy đã khiến cô thân bại danh liệt.Một thời gian rất lâu sau đó, cô thậm chí còn không thể lại gần nam giới, thậm chí nắm tay thôi cũng khiến cô sợ hãi.Hiện tại, cô đã khôi phục được rất nhiều, cô cũng luôn cho rằng mình có thể đón nhận Cố Mặc Ngôn.Nhưng nào ngờ, khi thật sự đi đến ranh giới thì cơ thể của cô vẫn chống cự lại theo bản năng!Nhìn ánh mắt Cố Mặc Ngôn từ từ trở lại vẻ lạnh tanh, Tô Thư Nghi cảm thấy án náy khôn tả.Chắc chắn Cố Mặc Ngôn sẽ cảm thấy mình đang làm bộ làm tịch phải không? Rõ ràng đã kết hôn rồi, cũng rõ ràng đã đồng ý rồi mà đến giây phút cuối cùng lại cự tuyệt anh như vậy.Không một người đàn ông nào có thể chấp nhận bị cự tuyệt như vậy đâu nhỉ?Nghĩ đến đây, cô cắn răng, rón rén lại gần Cố Mặc Ngôn, vươn tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn, muốn đốt cháy Cố Mặc Ngôn lần nữa.Nhưng Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên bế xốc cô lên, đặt xuống giường.Tô Thư Nghi tưởng rằng Cố Mặc Ngôn muốn tiếp tục nên lập tức gồng mình chuẩn bị, muốn đảm bảo lần này cơ thể mình sẽ không như lần trước mà đột ngột đẩy Cố Mặc Ngôn ra.Nhưng không ngờ cô chờ đợi mãi mà Cố Mặc Ngôn vẫn chẳng làm gì. Trái lại, anh nhấc tấm chăn bông bên cạnh, đắp lên người Tô Thư Nghi.Tô Thư Nghi bỗng ngẩn người: “Cố Mặc Ngôn, anh giận rồi à?”Cố Mặc Ngôn nghiêng người ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn Tô Thư Nghi, ánh mắt bình tĩnh: “Không.”“Thế tại sao anh…”“Hỏi tại sao anh không tiếp tục à?” Cố Mặc Ngôn hạ thấp giọng nói, ngón tay thon dài ve vuốt gò má Tô Thư Nghi, dịu dàng và mờ ám: “Vì anh mong là em cũng sẽ hưởng thụ chứ không phải là nhẫn nhịn chịu đựng vì anh.”Anh không phủ nhận cơ thể mình có phản ứng với Tô Thư Nghi, nói một cách chính xác là phản ứng rất nhạy.Nếu không để tâm đ ến Tô Thư Nghi, có lẽ anh đã tiếp tục luôn rồi. Vì với cánh đàn ông, nín nhịn như thế này thật ra rất khổ sở.Nhưng anh có để tâm đ ến Tô Thư Nghi.Vì để tâm nên không mong muốn lần đầu tiên của hai người lại biến thành một hồi ức đen tối với Tô Thư Nghi.Như vậy thì anh có gì khác với gã đàn ông hai năm trước đâu?Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại nói như vậy. Trong thoáng chốc, cô chỉ cảm thấy có một nơi nào đó trong trái tim đã bị khuấy động.