Tiếng chuông tan học êm ái vang vọng trong sân trường, cửa chính mở rộng ra, từng nhóm học sinh trẻ trung sôi nổi lục tục theo nhau ra về, họ gọi bạn, kéo bạn đi, hoặc chụm đầu ghé tai, tiếng líu ríu khắp nơi, đầy sức sống và náo nhiệt. Một chàng trai cao gầy lặng lẽ đi ở đám sau cùng, tóc đen, mắt đen ở giữa những người phương Tây thật là bắt mắt, nhưng đặc biệt nhất vẫn là khí chất trầm tĩnh, một thân một mình, không có bạn học cũng như bạn bè, mặc trên người đồng phục học sinh mùa đông càng làm cho người hắn trông có vẻ cao hơn nữa. Da trắng nõn nà, tóc đen sạch sẽ, ánh mắt thâm thúy như viên ngọc đen không chứa chút tạp chất nào, thanh khiết lãnh đạm, môi mỏng, lịch sự mà tuấn tú, khuôn mặt trẻ tuổi như một mảnh trầm lặng. Hắn bước từ tốn, không nhanh, không chậm, ra khỏi cổng trường là quẹo trái, đi bộ thêm chừng trăm mét nữa là đến ga tàu điện ngầm, ngồi tàu điện ngầm chừng mười lăm phút, đi bộ thêm chừng năm phút nữa là đến trước cửa ngôi nhà trọ năm tầng quen thuộc. Những đám…
Chương 12: Phiên ngoại: Bé cưng xem bệnh ký
Tôi Muốn Chàng Nam Sủng NàyTác giả: Chu KhinhTruyện Ngôn TìnhTiếng chuông tan học êm ái vang vọng trong sân trường, cửa chính mở rộng ra, từng nhóm học sinh trẻ trung sôi nổi lục tục theo nhau ra về, họ gọi bạn, kéo bạn đi, hoặc chụm đầu ghé tai, tiếng líu ríu khắp nơi, đầy sức sống và náo nhiệt. Một chàng trai cao gầy lặng lẽ đi ở đám sau cùng, tóc đen, mắt đen ở giữa những người phương Tây thật là bắt mắt, nhưng đặc biệt nhất vẫn là khí chất trầm tĩnh, một thân một mình, không có bạn học cũng như bạn bè, mặc trên người đồng phục học sinh mùa đông càng làm cho người hắn trông có vẻ cao hơn nữa. Da trắng nõn nà, tóc đen sạch sẽ, ánh mắt thâm thúy như viên ngọc đen không chứa chút tạp chất nào, thanh khiết lãnh đạm, môi mỏng, lịch sự mà tuấn tú, khuôn mặt trẻ tuổi như một mảnh trầm lặng. Hắn bước từ tốn, không nhanh, không chậm, ra khỏi cổng trường là quẹo trái, đi bộ thêm chừng trăm mét nữa là đến ga tàu điện ngầm, ngồi tàu điện ngầm chừng mười lăm phút, đi bộ thêm chừng năm phút nữa là đến trước cửa ngôi nhà trọ năm tầng quen thuộc. Những đám… Triệu bảo bối vào lúc hai tuổi rưỡi có một lần bị cảm, Triệu Tử Hiển đang công tác nước ngoài cho nên liền do mẹ Thạch Sắc Vi mang đi bệnh viện khám bệnh.Định khám bệnh tiêm thuốc thì vị bác sĩ khoa nhi thấy Thạch Sắc Vi xong liền lập tức lấy một loại thái độ ân tình khác lạ ở toàn bộ quá trình. Lúc y tá tiêm cho bạn nhỏ Triệu Dực, vị bác sỹ có kinh nghiệm về khoa nhi này tự nhiên sẽ co phương pháp trêu đùa trẻ em để phân tán sự chú ý của bé tới việc tiêm thuốc.Vị bác sĩ trẻ tuổi có mái tóc màu nâu và mắt màu lam đầu tiên cười với bé Triệu Dực đến thân thiết, sau đó khoa trương trợn to hai mắt, nắm lấy cổ họng biến âm mà nói: “Cháu xem, cháu xem, bên ngoài có con chim nhỏ bay qua.” Giơ tay lên không trung chụp một phát, “Oa, chộp được.” Sau đó nắm lấy làm bộ nhét vào miệng nuốt, “Oa, ăn thật là ngon, bạn nhỏ có muốn không?”Bé cưng họ Triệu rất nghiêm túc nhìn bác sĩ, trầm mặc.Không có vỗ tay nhiệt tình phối hợp, bác sĩ ngẩn người, nhưng mà không sao, còn có chiêu tiếp. Bàn tay để về phía sau: “Trèo lên, trèo lên!”“Chim nhỏ lại biến trở lại rồi!” Một con vẹt đồ chơi còn mới xuất hiện trên tay bác sĩ.Triệu Dực nhíu mày xinh đẹp giống hệt cha nó, không thèm cười tiếng nào, tiếp tục nhìn bác sĩ chằm chằm một hồi lâu. Nụ cười sáng lạng của vị bác sĩ đáng thương không được tự nhiên thu lại. Bé Triệu lúc này mới quay đầu rất nghiêm túc nhìn Thạch Sắc Vi nói: “Mẹ, con cảm thấy được chúng ta có cần đổi một bác sĩ khác?”Y tá cầm kim tiêm run cả tay.Bác sĩ rơi lệ...Thạch Sắc Vi cười đến thiếu chút nữa ngồi không vững.Buổi tối Triệu Tử Hiển gọi điện thoại về ân cần hỏi bệnh tình của con trai mình, Thạch Sắc Vi liền kể toàn bộ câu chuyện hôm nay, lại một lần nữa cười không thở nổi. Đầu dây bên kia Triệu Tử Hiển trầm mặc nghĩ, hiển nhiên chộp được chút trọng điểm: “Vị bác sĩ đó là đàn ông phải không?”“Đúng rồi.”“Rất trẻ tuổi chứ?”“Ừm, đại khái 30 mấy tuổi đi, không có chú ý.”“Đưa điện thoại cho con trai, anh có lời muốn nói với con.”“Vâng.” Điện thoại liền thay đổi người nghe.“Tiểu Dực, có lần con nói muốn cha mua một bộ máy chơi game đúng không? Ừ, không thành vấn đề, lần này cha đi máy bay sang Đức sẽ mua về cho con, đây là phần thưởng của con.”Bé Triệu lần này rốt cuộc thỏa mãn.
Triệu bảo bối vào lúc hai
tuổi rưỡi có một lần bị cảm, Triệu Tử Hiển đang công tác nước ngoài cho nên
liền do mẹ Thạch Sắc Vi mang đi bệnh viện khám bệnh.
Định khám bệnh tiêm thuốc thì vị bác sĩ khoa nhi thấy Thạch Sắc Vi xong liền
lập tức lấy một loại thái độ ân tình khác lạ ở toàn bộ quá trình. Lúc y tá tiêm
cho bạn nhỏ Triệu Dực, vị bác sỹ có kinh nghiệm về khoa nhi này tự nhiên sẽ co
phương pháp trêu đùa trẻ em để phân tán sự chú ý của bé tới việc tiêm thuốc.
Vị bác sĩ trẻ tuổi có mái tóc màu nâu và mắt màu lam đầu tiên cười với bé Triệu
Dực đến thân thiết, sau đó khoa trương trợn to hai mắt, nắm lấy cổ họng biến âm
mà nói: “Cháu xem, cháu xem, bên ngoài có con chim nhỏ bay qua.” Giơ tay lên
không trung chụp một phát, “Oa, chộp được.” Sau đó nắm lấy làm bộ nhét vào
miệng nuốt, “Oa, ăn thật là ngon, bạn nhỏ có muốn không?”
Bé cưng họ Triệu rất nghiêm túc nhìn bác sĩ, trầm mặc.
Không có vỗ tay nhiệt tình phối hợp, bác sĩ ngẩn người, nhưng mà không sao, còn
có chiêu tiếp. Bàn tay để về phía sau: “Trèo lên, trèo lên!”
“Chim nhỏ lại biến trở lại rồi!” Một con vẹt đồ chơi còn mới xuất hiện trên tay
bác sĩ.
Triệu Dực nhíu mày xinh đẹp giống hệt cha nó, không thèm cười tiếng nào, tiếp
tục nhìn bác sĩ chằm chằm một hồi lâu. Nụ cười sáng lạng của vị bác sĩ đáng
thương không được tự nhiên thu lại. Bé Triệu lúc này mới quay đầu rất nghiêm
túc nhìn Thạch Sắc Vi nói: “Mẹ, con cảm thấy được chúng ta có cần đổi một bác
sĩ khác?”
Y tá cầm kim tiêm run cả tay.
Bác sĩ rơi lệ...
Thạch Sắc Vi cười đến thiếu chút nữa ngồi không vững.
Buổi tối Triệu Tử Hiển gọi điện thoại về ân cần hỏi bệnh tình của con trai
mình, Thạch Sắc Vi liền kể toàn bộ câu chuyện hôm nay, lại một lần nữa cười
không thở nổi. Đầu dây bên kia Triệu Tử Hiển trầm mặc nghĩ, hiển nhiên chộp
được chút trọng điểm: “Vị bác sĩ đó là đàn ông phải không?”
“Đúng rồi.”
“Rất trẻ tuổi chứ?”
“Ừm, đại khái 30 mấy tuổi đi, không có chú ý.”
“Đưa điện thoại cho con trai, anh có lời muốn nói với con.”
“Vâng.” Điện thoại liền thay đổi người nghe.
“Tiểu Dực, có lần con nói muốn cha mua một bộ máy chơi game đúng không? Ừ,
không thành vấn đề, lần này cha đi máy bay sang Đức sẽ mua về cho con, đây là
phần thưởng của con.”
Bé Triệu lần này rốt cuộc thỏa mãn.
Tôi Muốn Chàng Nam Sủng NàyTác giả: Chu KhinhTruyện Ngôn TìnhTiếng chuông tan học êm ái vang vọng trong sân trường, cửa chính mở rộng ra, từng nhóm học sinh trẻ trung sôi nổi lục tục theo nhau ra về, họ gọi bạn, kéo bạn đi, hoặc chụm đầu ghé tai, tiếng líu ríu khắp nơi, đầy sức sống và náo nhiệt. Một chàng trai cao gầy lặng lẽ đi ở đám sau cùng, tóc đen, mắt đen ở giữa những người phương Tây thật là bắt mắt, nhưng đặc biệt nhất vẫn là khí chất trầm tĩnh, một thân một mình, không có bạn học cũng như bạn bè, mặc trên người đồng phục học sinh mùa đông càng làm cho người hắn trông có vẻ cao hơn nữa. Da trắng nõn nà, tóc đen sạch sẽ, ánh mắt thâm thúy như viên ngọc đen không chứa chút tạp chất nào, thanh khiết lãnh đạm, môi mỏng, lịch sự mà tuấn tú, khuôn mặt trẻ tuổi như một mảnh trầm lặng. Hắn bước từ tốn, không nhanh, không chậm, ra khỏi cổng trường là quẹo trái, đi bộ thêm chừng trăm mét nữa là đến ga tàu điện ngầm, ngồi tàu điện ngầm chừng mười lăm phút, đi bộ thêm chừng năm phút nữa là đến trước cửa ngôi nhà trọ năm tầng quen thuộc. Những đám… Triệu bảo bối vào lúc hai tuổi rưỡi có một lần bị cảm, Triệu Tử Hiển đang công tác nước ngoài cho nên liền do mẹ Thạch Sắc Vi mang đi bệnh viện khám bệnh.Định khám bệnh tiêm thuốc thì vị bác sĩ khoa nhi thấy Thạch Sắc Vi xong liền lập tức lấy một loại thái độ ân tình khác lạ ở toàn bộ quá trình. Lúc y tá tiêm cho bạn nhỏ Triệu Dực, vị bác sỹ có kinh nghiệm về khoa nhi này tự nhiên sẽ co phương pháp trêu đùa trẻ em để phân tán sự chú ý của bé tới việc tiêm thuốc.Vị bác sĩ trẻ tuổi có mái tóc màu nâu và mắt màu lam đầu tiên cười với bé Triệu Dực đến thân thiết, sau đó khoa trương trợn to hai mắt, nắm lấy cổ họng biến âm mà nói: “Cháu xem, cháu xem, bên ngoài có con chim nhỏ bay qua.” Giơ tay lên không trung chụp một phát, “Oa, chộp được.” Sau đó nắm lấy làm bộ nhét vào miệng nuốt, “Oa, ăn thật là ngon, bạn nhỏ có muốn không?”Bé cưng họ Triệu rất nghiêm túc nhìn bác sĩ, trầm mặc.Không có vỗ tay nhiệt tình phối hợp, bác sĩ ngẩn người, nhưng mà không sao, còn có chiêu tiếp. Bàn tay để về phía sau: “Trèo lên, trèo lên!”“Chim nhỏ lại biến trở lại rồi!” Một con vẹt đồ chơi còn mới xuất hiện trên tay bác sĩ.Triệu Dực nhíu mày xinh đẹp giống hệt cha nó, không thèm cười tiếng nào, tiếp tục nhìn bác sĩ chằm chằm một hồi lâu. Nụ cười sáng lạng của vị bác sĩ đáng thương không được tự nhiên thu lại. Bé Triệu lúc này mới quay đầu rất nghiêm túc nhìn Thạch Sắc Vi nói: “Mẹ, con cảm thấy được chúng ta có cần đổi một bác sĩ khác?”Y tá cầm kim tiêm run cả tay.Bác sĩ rơi lệ...Thạch Sắc Vi cười đến thiếu chút nữa ngồi không vững.Buổi tối Triệu Tử Hiển gọi điện thoại về ân cần hỏi bệnh tình của con trai mình, Thạch Sắc Vi liền kể toàn bộ câu chuyện hôm nay, lại một lần nữa cười không thở nổi. Đầu dây bên kia Triệu Tử Hiển trầm mặc nghĩ, hiển nhiên chộp được chút trọng điểm: “Vị bác sĩ đó là đàn ông phải không?”“Đúng rồi.”“Rất trẻ tuổi chứ?”“Ừm, đại khái 30 mấy tuổi đi, không có chú ý.”“Đưa điện thoại cho con trai, anh có lời muốn nói với con.”“Vâng.” Điện thoại liền thay đổi người nghe.“Tiểu Dực, có lần con nói muốn cha mua một bộ máy chơi game đúng không? Ừ, không thành vấn đề, lần này cha đi máy bay sang Đức sẽ mua về cho con, đây là phần thưởng của con.”Bé Triệu lần này rốt cuộc thỏa mãn.