"A di đà phật, hoàng thượng rốt cuộc cũng đã lập trữ (*). ”(*) Lập trữ: Tuyển ra người thừa kế. Trong phòng khách dành cho nữ ở hậu điện Triêu Dương Am, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đoan trang chắp hai tay vào nhau cung kính nói. Minh Huyên rối rít gật đầu, nói:"Nghe nói hoàng thượng rất thương thái tử, chẳng những cùng ăn cùng ở, còn tự mình nuôi nấng. Lập trữ chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn!”Phụ nhân xinh đẹp Triệu Giai thị tuy chỉ là một thiếp thị trong Hách Xá Lý gia, nhưng vẫn tràn ngập mong đợi với thái tử, thái tử là chỗ dựa, cũng là ngọn nguồn tự tin của toàn bộ gia tộc! Dù sao gia tộc lớn mạnh thì khi nữ nhi của bà gả đi mới có cuộc sống tốt. Thế là Triệu Giai thị cười khẽ nói:“Chờ sau khi Lục cách cách vào cung cũng nên chuẩn bị việc hôn nhân của ngươi, kéo dài lâu như vậy, hài tử của Phú Sát gia đã hai mươi tuổi. ”Minh Huyên cứng người lại, đánh trống lảng hỏi:"Ngạch nương, lần này thái thái có nói cho chúng ta ở lại đây bao lâu không? Chắc không đến mức chờ Lục…
Chương 33: Chương 33
Quý Phi Xuyên Về Triều Thanh Làm Cá Mặn Nuôi ConTác giả: Băng Thuỷ Trung Đích NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"A di đà phật, hoàng thượng rốt cuộc cũng đã lập trữ (*). ”(*) Lập trữ: Tuyển ra người thừa kế. Trong phòng khách dành cho nữ ở hậu điện Triêu Dương Am, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đoan trang chắp hai tay vào nhau cung kính nói. Minh Huyên rối rít gật đầu, nói:"Nghe nói hoàng thượng rất thương thái tử, chẳng những cùng ăn cùng ở, còn tự mình nuôi nấng. Lập trữ chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn!”Phụ nhân xinh đẹp Triệu Giai thị tuy chỉ là một thiếp thị trong Hách Xá Lý gia, nhưng vẫn tràn ngập mong đợi với thái tử, thái tử là chỗ dựa, cũng là ngọn nguồn tự tin của toàn bộ gia tộc! Dù sao gia tộc lớn mạnh thì khi nữ nhi của bà gả đi mới có cuộc sống tốt. Thế là Triệu Giai thị cười khẽ nói:“Chờ sau khi Lục cách cách vào cung cũng nên chuẩn bị việc hôn nhân của ngươi, kéo dài lâu như vậy, hài tử của Phú Sát gia đã hai mươi tuổi. ”Minh Huyên cứng người lại, đánh trống lảng hỏi:"Ngạch nương, lần này thái thái có nói cho chúng ta ở lại đây bao lâu không? Chắc không đến mức chờ Lục… Nói đến đây, Minh Huyên ngẩng đầu lên cẩn thận liếc mắt nhìn thái hoàng thái hậu một cái, thấy bà ấy không những không tức giận mà biểu cảm trên mặt còn thả lỏng hơn rất nhiều.Nàng ngay lập tức biết được những chuyện trong quá khứ không phải là thứ Hách Xa Lý gia muốn che giấu là có thể che giấu được, còn biết việc mình lựa chọn nói thẳng không hề sai lầm.Nên nàng tiếp tục nói: “Nô tỳ tự biết bản thân xuất thân bình thường, trong cung tuyển nô tỳ vào cung chắc chắn là để chăm sóc thái tử.Nhưng đó là trữ quân của một quốc gia, là thái tử đầu tiên kể từ khi Đại Thanh khai quốc đến nay.Nô tỳ chỉ biết một số chữ qua loa đại khái, có thể đọc hiểu mấy thoại bản, không biết làm văn, càng không biết làm việc, đồng thời cũng không thể chăm sóc người khác, đối với thái tử mà nói, chỉ cần nô tỳ nói thêm một chữ cũng sợ nói sai, ảnh hưởng không tốt.”“Vì thế sau khi ngươi nói với Bảo Thành bất cứ điều gì, ngươi đều bảo nó đi hỏi hoàng thượng?” Thái hoàng thái hậu có thể hiểu được cảm giác này.Lúc trước sau khi Hoàng Thái Cực băng hà, bản thân bà ấy cũng đã từng thấp thỏm lo âu, sợ rằng không thể dạy dỗ Phúc Lâm thật tốt nên chỉ có thể để những người đó đến dạy dỗ, kết quả dạy tới dạy lui lại khiến cho mẫu tử xa cách.“Nô tỳ sinh ra trong hậu trạch, lớn lên ở hậu trạch, sự hiểu biết đối với thế giới bên ngoài cùng lắm cũng chỉ là trên đường ra ngoài dâng hương liếc mắt vài lần.Với kiến thức nông cạn như thế làm sao dám ảnh hưởng đến thái tử? Điều duy nhất nô tỳ có thể làm chính là dùng bữa với thái tử, nhờ vào một chút kiên nhẫn của ngài ấy đối với nô tỳ để ngài ấy ăn thêm mấy đồ ăn có lợi cho sức khỏe và tinh thần, còn muốn nhiều hơn nữa, nô tỳ không thể làm được.Hoàng thượng anh dũng thần võ, thông minh hơn người, không gì không làm được, đương nhiên ngài ấy có thể giải đáp thắc mắc cho thái tử, cho thái tử một chỉ dẫn chính xác!” Minh Huyên sớm đã chuẩn bị sẵn câu trả lời này, cũng đã âm thầm luyện tập vô số lần, cho dù là ngôn ngữ hay biểu cảm đều rất đúng mực.Ngay cả bản thân mình nàng cũng không thể kiểm soát được, huống chi là quản thái tử, nàng đâu phải “ở bên bờ biển”, kiểm soát rộng như vậy để làm gì?“Vậy tại sao ngươi lại nói với thái tử rằng nó không thể dựa vào chính ngươi và người trong nhà?” Thái hoàng thái hậu lại hỏi, bà ấy vô cùng tò mò với chuyện này.Minh Huyên hơi khựng lại, câu nói của mình không phải có ý này đúng không? Nàng vội vàng giải thích: “Cây cối có cao có thấp, người có tài có ác, vật có hiền có dữ… Thái tử có một tấm lòng chân thành, nô tỳ không muốn lừa gạt ngài ấy.Mấy ai đã hình thành mà không thay đổi? Bao gồm cả nô tỳ, sau mấy năm nữa, tuổi tác của nô tỳ tăng lên, trải nghiệm cuộc sống cũng nhiều hơn, suy nghĩ liệu có khác so với bây giờ hay không ngay cả bản thân nô tỳ cũng không biết.Trên đời này người thật lòng đối xử tốt với thái tử, không mưu mô tính toán, có thể thật lòng dựa vào chỉ có Hoàng thượng.”Mới là lạ! Chẳng phải chính Khang Hy là người đã phế thải tử trong sử sách sao? Nhưng bây giờ thái tử còn nhỏ tuổi, không thể nào dạy cậu bé sinh ra khoảng cách với Khang Hy từ khi còn nhỏ được, làm như vậy có lẽ còn không bằng những gì ghi chép trong lịch sử!Thái hoàng thái hậu tin rằng đây là những lời thật lòng, bà ấy đột nhiên mỉm cười, Hách Xá Lý gia cấu kết với tên thị vệ họ Tào kia đưa nha đầu này vào cung, là may mắn nhưng cũng là bất hạnh, đứa nhỏ này rất tốt! Ánh mắt sáng trong, ngoan ngoãn hiểu biết!“Ta biết ngươi có ý tốt, hoàng thượng bận rộn chuyện ở tiền triều, tạm thời không có thời gian để quản lý chuyện trong hậu cung, nhưng ngươi không cần phải bợ đỡ, trong cung có rất nhiều nơi sở hữu phòng cảnh đẹp, ngươi có thể đi dạo đây đó, không cần phải nhốt mình trong Vĩnh Thọ cung..
Nói đến đây, Minh Huyên ngẩng đầu lên cẩn thận liếc mắt nhìn thái hoàng thái hậu một cái, thấy bà ấy không những không tức giận mà biểu cảm trên mặt còn thả lỏng hơn rất nhiều.
Nàng ngay lập tức biết được những chuyện trong quá khứ không phải là thứ Hách Xa Lý gia muốn che giấu là có thể che giấu được, còn biết việc mình lựa chọn nói thẳng không hề sai lầm.Nên nàng tiếp tục nói: “Nô tỳ tự biết bản thân xuất thân bình thường, trong cung tuyển nô tỳ vào cung chắc chắn là để chăm sóc thái tử.
Nhưng đó là trữ quân của một quốc gia, là thái tử đầu tiên kể từ khi Đại Thanh khai quốc đến nay.
Nô tỳ chỉ biết một số chữ qua loa đại khái, có thể đọc hiểu mấy thoại bản, không biết làm văn, càng không biết làm việc, đồng thời cũng không thể chăm sóc người khác, đối với thái tử mà nói, chỉ cần nô tỳ nói thêm một chữ cũng sợ nói sai, ảnh hưởng không tốt.”“Vì thế sau khi ngươi nói với Bảo Thành bất cứ điều gì, ngươi đều bảo nó đi hỏi hoàng thượng?” Thái hoàng thái hậu có thể hiểu được cảm giác này.Lúc trước sau khi Hoàng Thái Cực băng hà, bản thân bà ấy cũng đã từng thấp thỏm lo âu, sợ rằng không thể dạy dỗ Phúc Lâm thật tốt nên chỉ có thể để những người đó đến dạy dỗ, kết quả dạy tới dạy lui lại khiến cho mẫu tử xa cách.“Nô tỳ sinh ra trong hậu trạch, lớn lên ở hậu trạch, sự hiểu biết đối với thế giới bên ngoài cùng lắm cũng chỉ là trên đường ra ngoài dâng hương liếc mắt vài lần.
Với kiến thức nông cạn như thế làm sao dám ảnh hưởng đến thái tử? Điều duy nhất nô tỳ có thể làm chính là dùng bữa với thái tử, nhờ vào một chút kiên nhẫn của ngài ấy đối với nô tỳ để ngài ấy ăn thêm mấy đồ ăn có lợi cho sức khỏe và tinh thần, còn muốn nhiều hơn nữa, nô tỳ không thể làm được.
Hoàng thượng anh dũng thần võ, thông minh hơn người, không gì không làm được, đương nhiên ngài ấy có thể giải đáp thắc mắc cho thái tử, cho thái tử một chỉ dẫn chính xác!” Minh Huyên sớm đã chuẩn bị sẵn câu trả lời này, cũng đã âm thầm luyện tập vô số lần, cho dù là ngôn ngữ hay biểu cảm đều rất đúng mực.Ngay cả bản thân mình nàng cũng không thể kiểm soát được, huống chi là quản thái tử, nàng đâu phải “ở bên bờ biển”, kiểm soát rộng như vậy để làm gì?“Vậy tại sao ngươi lại nói với thái tử rằng nó không thể dựa vào chính ngươi và người trong nhà?” Thái hoàng thái hậu lại hỏi, bà ấy vô cùng tò mò với chuyện này.Minh Huyên hơi khựng lại, câu nói của mình không phải có ý này đúng không? Nàng vội vàng giải thích: “Cây cối có cao có thấp, người có tài có ác, vật có hiền có dữ… Thái tử có một tấm lòng chân thành, nô tỳ không muốn lừa gạt ngài ấy.
Mấy ai đã hình thành mà không thay đổi? Bao gồm cả nô tỳ, sau mấy năm nữa, tuổi tác của nô tỳ tăng lên, trải nghiệm cuộc sống cũng nhiều hơn, suy nghĩ liệu có khác so với bây giờ hay không ngay cả bản thân nô tỳ cũng không biết.
Trên đời này người thật lòng đối xử tốt với thái tử, không mưu mô tính toán, có thể thật lòng dựa vào chỉ có Hoàng thượng.”Mới là lạ! Chẳng phải chính Khang Hy là người đã phế thải tử trong sử sách sao? Nhưng bây giờ thái tử còn nhỏ tuổi, không thể nào dạy cậu bé sinh ra khoảng cách với Khang Hy từ khi còn nhỏ được, làm như vậy có lẽ còn không bằng những gì ghi chép trong lịch sử!Thái hoàng thái hậu tin rằng đây là những lời thật lòng, bà ấy đột nhiên mỉm cười, Hách Xá Lý gia cấu kết với tên thị vệ họ Tào kia đưa nha đầu này vào cung, là may mắn nhưng cũng là bất hạnh, đứa nhỏ này rất tốt! Ánh mắt sáng trong, ngoan ngoãn hiểu biết!“Ta biết ngươi có ý tốt, hoàng thượng bận rộn chuyện ở tiền triều, tạm thời không có thời gian để quản lý chuyện trong hậu cung, nhưng ngươi không cần phải bợ đỡ, trong cung có rất nhiều nơi sở hữu phòng cảnh đẹp, ngươi có thể đi dạo đây đó, không cần phải nhốt mình trong Vĩnh Thọ cung..
Quý Phi Xuyên Về Triều Thanh Làm Cá Mặn Nuôi ConTác giả: Băng Thuỷ Trung Đích NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"A di đà phật, hoàng thượng rốt cuộc cũng đã lập trữ (*). ”(*) Lập trữ: Tuyển ra người thừa kế. Trong phòng khách dành cho nữ ở hậu điện Triêu Dương Am, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đoan trang chắp hai tay vào nhau cung kính nói. Minh Huyên rối rít gật đầu, nói:"Nghe nói hoàng thượng rất thương thái tử, chẳng những cùng ăn cùng ở, còn tự mình nuôi nấng. Lập trữ chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn!”Phụ nhân xinh đẹp Triệu Giai thị tuy chỉ là một thiếp thị trong Hách Xá Lý gia, nhưng vẫn tràn ngập mong đợi với thái tử, thái tử là chỗ dựa, cũng là ngọn nguồn tự tin của toàn bộ gia tộc! Dù sao gia tộc lớn mạnh thì khi nữ nhi của bà gả đi mới có cuộc sống tốt. Thế là Triệu Giai thị cười khẽ nói:“Chờ sau khi Lục cách cách vào cung cũng nên chuẩn bị việc hôn nhân của ngươi, kéo dài lâu như vậy, hài tử của Phú Sát gia đã hai mươi tuổi. ”Minh Huyên cứng người lại, đánh trống lảng hỏi:"Ngạch nương, lần này thái thái có nói cho chúng ta ở lại đây bao lâu không? Chắc không đến mức chờ Lục… Nói đến đây, Minh Huyên ngẩng đầu lên cẩn thận liếc mắt nhìn thái hoàng thái hậu một cái, thấy bà ấy không những không tức giận mà biểu cảm trên mặt còn thả lỏng hơn rất nhiều.Nàng ngay lập tức biết được những chuyện trong quá khứ không phải là thứ Hách Xa Lý gia muốn che giấu là có thể che giấu được, còn biết việc mình lựa chọn nói thẳng không hề sai lầm.Nên nàng tiếp tục nói: “Nô tỳ tự biết bản thân xuất thân bình thường, trong cung tuyển nô tỳ vào cung chắc chắn là để chăm sóc thái tử.Nhưng đó là trữ quân của một quốc gia, là thái tử đầu tiên kể từ khi Đại Thanh khai quốc đến nay.Nô tỳ chỉ biết một số chữ qua loa đại khái, có thể đọc hiểu mấy thoại bản, không biết làm văn, càng không biết làm việc, đồng thời cũng không thể chăm sóc người khác, đối với thái tử mà nói, chỉ cần nô tỳ nói thêm một chữ cũng sợ nói sai, ảnh hưởng không tốt.”“Vì thế sau khi ngươi nói với Bảo Thành bất cứ điều gì, ngươi đều bảo nó đi hỏi hoàng thượng?” Thái hoàng thái hậu có thể hiểu được cảm giác này.Lúc trước sau khi Hoàng Thái Cực băng hà, bản thân bà ấy cũng đã từng thấp thỏm lo âu, sợ rằng không thể dạy dỗ Phúc Lâm thật tốt nên chỉ có thể để những người đó đến dạy dỗ, kết quả dạy tới dạy lui lại khiến cho mẫu tử xa cách.“Nô tỳ sinh ra trong hậu trạch, lớn lên ở hậu trạch, sự hiểu biết đối với thế giới bên ngoài cùng lắm cũng chỉ là trên đường ra ngoài dâng hương liếc mắt vài lần.Với kiến thức nông cạn như thế làm sao dám ảnh hưởng đến thái tử? Điều duy nhất nô tỳ có thể làm chính là dùng bữa với thái tử, nhờ vào một chút kiên nhẫn của ngài ấy đối với nô tỳ để ngài ấy ăn thêm mấy đồ ăn có lợi cho sức khỏe và tinh thần, còn muốn nhiều hơn nữa, nô tỳ không thể làm được.Hoàng thượng anh dũng thần võ, thông minh hơn người, không gì không làm được, đương nhiên ngài ấy có thể giải đáp thắc mắc cho thái tử, cho thái tử một chỉ dẫn chính xác!” Minh Huyên sớm đã chuẩn bị sẵn câu trả lời này, cũng đã âm thầm luyện tập vô số lần, cho dù là ngôn ngữ hay biểu cảm đều rất đúng mực.Ngay cả bản thân mình nàng cũng không thể kiểm soát được, huống chi là quản thái tử, nàng đâu phải “ở bên bờ biển”, kiểm soát rộng như vậy để làm gì?“Vậy tại sao ngươi lại nói với thái tử rằng nó không thể dựa vào chính ngươi và người trong nhà?” Thái hoàng thái hậu lại hỏi, bà ấy vô cùng tò mò với chuyện này.Minh Huyên hơi khựng lại, câu nói của mình không phải có ý này đúng không? Nàng vội vàng giải thích: “Cây cối có cao có thấp, người có tài có ác, vật có hiền có dữ… Thái tử có một tấm lòng chân thành, nô tỳ không muốn lừa gạt ngài ấy.Mấy ai đã hình thành mà không thay đổi? Bao gồm cả nô tỳ, sau mấy năm nữa, tuổi tác của nô tỳ tăng lên, trải nghiệm cuộc sống cũng nhiều hơn, suy nghĩ liệu có khác so với bây giờ hay không ngay cả bản thân nô tỳ cũng không biết.Trên đời này người thật lòng đối xử tốt với thái tử, không mưu mô tính toán, có thể thật lòng dựa vào chỉ có Hoàng thượng.”Mới là lạ! Chẳng phải chính Khang Hy là người đã phế thải tử trong sử sách sao? Nhưng bây giờ thái tử còn nhỏ tuổi, không thể nào dạy cậu bé sinh ra khoảng cách với Khang Hy từ khi còn nhỏ được, làm như vậy có lẽ còn không bằng những gì ghi chép trong lịch sử!Thái hoàng thái hậu tin rằng đây là những lời thật lòng, bà ấy đột nhiên mỉm cười, Hách Xá Lý gia cấu kết với tên thị vệ họ Tào kia đưa nha đầu này vào cung, là may mắn nhưng cũng là bất hạnh, đứa nhỏ này rất tốt! Ánh mắt sáng trong, ngoan ngoãn hiểu biết!“Ta biết ngươi có ý tốt, hoàng thượng bận rộn chuyện ở tiền triều, tạm thời không có thời gian để quản lý chuyện trong hậu cung, nhưng ngươi không cần phải bợ đỡ, trong cung có rất nhiều nơi sở hữu phòng cảnh đẹp, ngươi có thể đi dạo đây đó, không cần phải nhốt mình trong Vĩnh Thọ cung..