Tác giả:

Bên ngoài tầng cao nhất của khách sạn thành phố G, mấy tòa nhà cao tầng san sát nhau, ánh đèn neon tràn ngập, nhìn xuống dòng xe cộ vội vã, một cảnh đêm đô thị nhộn nhịp, nhưng tại thời điểm này chủ sở hữu của căn hộ lại không có tâm trí để thưởng thức. Chỉ có âm thanh gõ bàn phím nhanh chóng trong phòng. "Hai thuật toán này không được, thời gian vận hành lâu dài sẽ kéo theo hệ thống chính, cần phải sửa lại." Người ngồi ở bàn làm việc của khách sạn, ngón tay nhanh chóng gõ vào bàn phím của máy tính xách tay, đầu hơi lệch, hướng về phía tai nghe. Cô ăn mặc đơn giản, trên người là áo thun trắng cổ tròn, dưới thân mặc quần thể thao màu xám, trên chân đi một đôi dép của khách sạn, tóc buộc lung tung thành một khối, khuôn mặt trắng nõn thanh đạm, thoạt nhìn giống như là sinh viên đại học bình thường, hoàn toàn nhìn không ra thân phận của cô. Ba lô máy tính cũ màu đen tiện tay ném trên bàn làm việc cũng không hợp với toàn bộ thư phòng xa hoa rộng rãi như vậy. Một giờ sau. Đem tất cả công…

Chương 4: Chương 4

Đâm Lao Phải Theo LaoTác giả: Hồng Thứ BắcTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBên ngoài tầng cao nhất của khách sạn thành phố G, mấy tòa nhà cao tầng san sát nhau, ánh đèn neon tràn ngập, nhìn xuống dòng xe cộ vội vã, một cảnh đêm đô thị nhộn nhịp, nhưng tại thời điểm này chủ sở hữu của căn hộ lại không có tâm trí để thưởng thức. Chỉ có âm thanh gõ bàn phím nhanh chóng trong phòng. "Hai thuật toán này không được, thời gian vận hành lâu dài sẽ kéo theo hệ thống chính, cần phải sửa lại." Người ngồi ở bàn làm việc của khách sạn, ngón tay nhanh chóng gõ vào bàn phím của máy tính xách tay, đầu hơi lệch, hướng về phía tai nghe. Cô ăn mặc đơn giản, trên người là áo thun trắng cổ tròn, dưới thân mặc quần thể thao màu xám, trên chân đi một đôi dép của khách sạn, tóc buộc lung tung thành một khối, khuôn mặt trắng nõn thanh đạm, thoạt nhìn giống như là sinh viên đại học bình thường, hoàn toàn nhìn không ra thân phận của cô. Ba lô máy tính cũ màu đen tiện tay ném trên bàn làm việc cũng không hợp với toàn bộ thư phòng xa hoa rộng rãi như vậy. Một giờ sau. Đem tất cả công… Càng đến gần bạn trai, tim Trình Lưu đập càng nhanh.Anh thật là đẹp mắt!   Dưới ánh đèn chiếu rọi trên đỉnh đầu, đôi mắt màu hổ phách cực kỳ xinh đẹp, lộ ra vài phần lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng thanh minh.Bàn tay thon dài trắng lạnh cầm một bó hoa linh lan màu trắng nặng trịch, trong lúc nhất thời lại không phân biệt được rốt cuộc là tay anh trắng hay là hoa Linh Lan càng trắng.Chỉ là đến đón cô, còn cố ý ăn mặc, ngay cả lens cũng đeo, nhưng mà màu sắc còn rất xứng.Ánh mắt Trình Lưu nhìn từ trên mặt bạn trai một đường lưu luyến đi xuống, thưởng thức xong ngón tay xinh đẹp cùng hai chân thẳng tắp của đối phương, cuối cùng một lần nữa rơi vào hoa lan linh trắng.Hai tiếng trước cô mới ở trên máy bay nghe thấy người bên cạnh nhắc tới Linh Lan, không nghĩ tới bạn trai cũng mua, chẳng lẽ gần đây trên thị trường phổ biến tặng Linh Lan?   Không biết có gì đặc biệt, phỏng chừng lại là được người ta marketing.Một bên Trình Lưu suy tư, sau đó sải bước đi tới trước mặt bạn trai, một tay nắm lấy hoa linh lan trong tay anh: "Đến thì đến, sao còn mua hoa?"   Vừa nói xong, cô liền nhìn thấy bạn trai khẽ nhíu mày.Hí, ngay cả nhíu mày cũng đẹp!   Trình Lưu hít sâu một hơi ở trong lòng, trên mặt bảo trì bình tĩnh trước sau như một, nhưng lặng lẽ suy ngẫm lại vừa rồi chính mình không nên nói như vậy, quá không biết hảo tâm.Chỉ là muốn xin lỗi, nhưng dường như cũng không đúng.Trình Lưu dứt khoát đổi hoa từ tay trái sang tay phải kéo vali, sau đó nắm tay bạn trai, kéo anh đi ra ngoài: "Trở về."   Trong nháy mắt khi xoay người, Trình Lưu nhạy cảm nhìn thấy hai mắt bạn trai khẽ mở, giống như là đang khiếp sợ.Nhất định là do lần đầu tiên cô chủ động nắm tay nên mới kinh ngạc.Trái tim chỉ có công việc của Trình Lưu lại có thêm một phần áy náy, lúc trước làm sao cô lại có thể bỏ lại bạn trai ở một bên không quan tâm?   Nhưng bàn tay của bạn trai thực sự dễ sờ, vừa ấm áp lại còn trơn tru.Nhưng mà mới xoay người đi hai bước, điện thoại di động Trình Lưu lại vang lên một lần nữa, cô chỉ có thể buông tay bạn trai ra trước."Trình nữ sĩ, ngài có một chiếc điện thoại di động để trong phòng sách, lúc trước không gọi điện thoại cho ngài được, xin hỏi có cần gửi qua đường bưu điện không?"   Là quản lý của khách sạn.Trình Lưu nghe vậy, nghiêng người nhìn thoáng qua ba lô đựng máy tính của mình, tối hôm đó sau khi cùng bạn trai nói chuyện, cô không bỏ điện thoại di động vào trong túi.Có lẽ buổi trưa hôm nay đi ra ngoài quá vội vàng, vì vậy để lại điện thoại di động cá nhân.Nhưng điện thoại di động cá nhân của cô không được sử dụng nhiều, gia đình thường xuyên liên lạc với số điện thoại hiện tại của cô.  “Đặt ở khách sạn trước, chờ tôi đi thành phố G rồi lại lấy sau cũng được." Trình Lưu nói.Cô thường xuyên đi thành phố G, phòng khách sạn này là do tổng trợ lý giúp cô đặt lâu dài, điện thoại di động cá nhân không dùng nhiều, đặt ở đó cũng không có vấn đề gì."Được, vậy trước tiên không quấy rầy ngài."   ......!  Quý Triều Chu nhận được điện thoại, mang theo hoa linh lan đến sân bay, ước chừng đợi nửa giờ, liền nhìn thấy Vân Phỉ kéo vali từ bên trong đi ra.Cô ta không đeo khẩu trang, thậm chí không có kính râm, một khuôn mặt hoàn toàn lộ ra ngoài.Vân Phỉ đối diện với ánh mắt của anh, trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức nổi lên một nụ cười, người xung quanh mơ hồ đánh giá, tiếng nghị luận càng lớn.Cô ta lại làm như không phát hiện, bước nhanh đi về phía Quý Triều Chu, có loại ý tứ cửu biệt gặp lại.Sắc mặt Quý Triều Chu càng thêm lạnh nhạt.Cô ta là cố tình.Quý Triều Chu quét mắt nhìn qua chung quanh, quả nhiên không biết gần đó đã xuất hiện mấy người khiêng máy quay camera đủ loại từ khi nào, những người đó không ngừng vây quanh, đồng thời theo phương hướng Vân Phỉ chạy, bắt đầu đem lực chú ý chuyển hướng về phía anh.Chỉ là không đợi Quý Triều Chu xoay người, đột nhiên trước mặt xuất hiện một người, trực tiếp cướp đi Linh Lan trong tay anh, không hiểu sao lại dùng giọng điệu cực kỳ quen thuộc để cùng anh nói chuyện.Mấy tên paparazzi cầm theo máy ảnh thấy thế, nhất thời sửng sốt, động tác chụp ảnh trở nên chần chừ: Diện mạo của người đàn ông này có thể hạ gục một đám tiểu sinh trong giới giải trí, không phải là tình nhân của nữ minh tinh nổi tiếng Vân Phỉ?.

Càng đến gần bạn trai, tim Trình Lưu đập càng nhanh.

Anh thật là đẹp mắt!   Dưới ánh đèn chiếu rọi trên đỉnh đầu, đôi mắt màu hổ phách cực kỳ xinh đẹp, lộ ra vài phần lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng thanh minh.

Bàn tay thon dài trắng lạnh cầm một bó hoa linh lan màu trắng nặng trịch, trong lúc nhất thời lại không phân biệt được rốt cuộc là tay anh trắng hay là hoa Linh Lan càng trắng.

Chỉ là đến đón cô, còn cố ý ăn mặc, ngay cả lens cũng đeo, nhưng mà màu sắc còn rất xứng.

Ánh mắt Trình Lưu nhìn từ trên mặt bạn trai một đường lưu luyến đi xuống, thưởng thức xong ngón tay xinh đẹp cùng hai chân thẳng tắp của đối phương, cuối cùng một lần nữa rơi vào hoa lan linh trắng.

Hai tiếng trước cô mới ở trên máy bay nghe thấy người bên cạnh nhắc tới Linh Lan, không nghĩ tới bạn trai cũng mua, chẳng lẽ gần đây trên thị trường phổ biến tặng Linh Lan?   Không biết có gì đặc biệt, phỏng chừng lại là được người ta marketing.

Một bên Trình Lưu suy tư, sau đó sải bước đi tới trước mặt bạn trai, một tay nắm lấy hoa linh lan trong tay anh: "Đến thì đến, sao còn mua hoa?"   Vừa nói xong, cô liền nhìn thấy bạn trai khẽ nhíu mày.

Hí, ngay cả nhíu mày cũng đẹp!   Trình Lưu hít sâu một hơi ở trong lòng, trên mặt bảo trì bình tĩnh trước sau như một, nhưng lặng lẽ suy ngẫm lại vừa rồi chính mình không nên nói như vậy, quá không biết hảo tâm.

Chỉ là muốn xin lỗi, nhưng dường như cũng không đúng.

Trình Lưu dứt khoát đổi hoa từ tay trái sang tay phải kéo vali, sau đó nắm tay bạn trai, kéo anh đi ra ngoài: "Trở về."   Trong nháy mắt khi xoay người, Trình Lưu nhạy cảm nhìn thấy hai mắt bạn trai khẽ mở, giống như là đang khiếp sợ.

Nhất định là do lần đầu tiên cô chủ động nắm tay nên mới kinh ngạc.

Trái tim chỉ có công việc của Trình Lưu lại có thêm một phần áy náy, lúc trước làm sao cô lại có thể bỏ lại bạn trai ở một bên không quan tâm?   Nhưng bàn tay của bạn trai thực sự dễ sờ, vừa ấm áp lại còn trơn tru.

Nhưng mà mới xoay người đi hai bước, điện thoại di động Trình Lưu lại vang lên một lần nữa, cô chỉ có thể buông tay bạn trai ra trước.

"Trình nữ sĩ, ngài có một chiếc điện thoại di động để trong phòng sách, lúc trước không gọi điện thoại cho ngài được, xin hỏi có cần gửi qua đường bưu điện không?"   Là quản lý của khách sạn.

Trình Lưu nghe vậy, nghiêng người nhìn thoáng qua ba lô đựng máy tính của mình, tối hôm đó sau khi cùng bạn trai nói chuyện, cô không bỏ điện thoại di động vào trong túi.

Có lẽ buổi trưa hôm nay đi ra ngoài quá vội vàng, vì vậy để lại điện thoại di động cá nhân.

Nhưng điện thoại di động cá nhân của cô không được sử dụng nhiều, gia đình thường xuyên liên lạc với số điện thoại hiện tại của cô.  “Đặt ở khách sạn trước, chờ tôi đi thành phố G rồi lại lấy sau cũng được." Trình Lưu nói.

Cô thường xuyên đi thành phố G, phòng khách sạn này là do tổng trợ lý giúp cô đặt lâu dài, điện thoại di động cá nhân không dùng nhiều, đặt ở đó cũng không có vấn đề gì.

"Được, vậy trước tiên không quấy rầy ngài."   ......!  Quý Triều Chu nhận được điện thoại, mang theo hoa linh lan đến sân bay, ước chừng đợi nửa giờ, liền nhìn thấy Vân Phỉ kéo vali từ bên trong đi ra.

Cô ta không đeo khẩu trang, thậm chí không có kính râm, một khuôn mặt hoàn toàn lộ ra ngoài.

Vân Phỉ đối diện với ánh mắt của anh, trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức nổi lên một nụ cười, người xung quanh mơ hồ đánh giá, tiếng nghị luận càng lớn.

Cô ta lại làm như không phát hiện, bước nhanh đi về phía Quý Triều Chu, có loại ý tứ cửu biệt gặp lại.

Sắc mặt Quý Triều Chu càng thêm lạnh nhạt.

Cô ta là cố tình.

Quý Triều Chu quét mắt nhìn qua chung quanh, quả nhiên không biết gần đó đã xuất hiện mấy người khiêng máy quay camera đủ loại từ khi nào, những người đó không ngừng vây quanh, đồng thời theo phương hướng Vân Phỉ chạy, bắt đầu đem lực chú ý chuyển hướng về phía anh.

Chỉ là không đợi Quý Triều Chu xoay người, đột nhiên trước mặt xuất hiện một người, trực tiếp cướp đi Linh Lan trong tay anh, không hiểu sao lại dùng giọng điệu cực kỳ quen thuộc để cùng anh nói chuyện.

Mấy tên paparazzi cầm theo máy ảnh thấy thế, nhất thời sửng sốt, động tác chụp ảnh trở nên chần chừ: Diện mạo của người đàn ông này có thể hạ gục một đám tiểu sinh trong giới giải trí, không phải là tình nhân của nữ minh tinh nổi tiếng Vân Phỉ?.

Đâm Lao Phải Theo LaoTác giả: Hồng Thứ BắcTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBên ngoài tầng cao nhất của khách sạn thành phố G, mấy tòa nhà cao tầng san sát nhau, ánh đèn neon tràn ngập, nhìn xuống dòng xe cộ vội vã, một cảnh đêm đô thị nhộn nhịp, nhưng tại thời điểm này chủ sở hữu của căn hộ lại không có tâm trí để thưởng thức. Chỉ có âm thanh gõ bàn phím nhanh chóng trong phòng. "Hai thuật toán này không được, thời gian vận hành lâu dài sẽ kéo theo hệ thống chính, cần phải sửa lại." Người ngồi ở bàn làm việc của khách sạn, ngón tay nhanh chóng gõ vào bàn phím của máy tính xách tay, đầu hơi lệch, hướng về phía tai nghe. Cô ăn mặc đơn giản, trên người là áo thun trắng cổ tròn, dưới thân mặc quần thể thao màu xám, trên chân đi một đôi dép của khách sạn, tóc buộc lung tung thành một khối, khuôn mặt trắng nõn thanh đạm, thoạt nhìn giống như là sinh viên đại học bình thường, hoàn toàn nhìn không ra thân phận của cô. Ba lô máy tính cũ màu đen tiện tay ném trên bàn làm việc cũng không hợp với toàn bộ thư phòng xa hoa rộng rãi như vậy. Một giờ sau. Đem tất cả công… Càng đến gần bạn trai, tim Trình Lưu đập càng nhanh.Anh thật là đẹp mắt!   Dưới ánh đèn chiếu rọi trên đỉnh đầu, đôi mắt màu hổ phách cực kỳ xinh đẹp, lộ ra vài phần lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng thanh minh.Bàn tay thon dài trắng lạnh cầm một bó hoa linh lan màu trắng nặng trịch, trong lúc nhất thời lại không phân biệt được rốt cuộc là tay anh trắng hay là hoa Linh Lan càng trắng.Chỉ là đến đón cô, còn cố ý ăn mặc, ngay cả lens cũng đeo, nhưng mà màu sắc còn rất xứng.Ánh mắt Trình Lưu nhìn từ trên mặt bạn trai một đường lưu luyến đi xuống, thưởng thức xong ngón tay xinh đẹp cùng hai chân thẳng tắp của đối phương, cuối cùng một lần nữa rơi vào hoa lan linh trắng.Hai tiếng trước cô mới ở trên máy bay nghe thấy người bên cạnh nhắc tới Linh Lan, không nghĩ tới bạn trai cũng mua, chẳng lẽ gần đây trên thị trường phổ biến tặng Linh Lan?   Không biết có gì đặc biệt, phỏng chừng lại là được người ta marketing.Một bên Trình Lưu suy tư, sau đó sải bước đi tới trước mặt bạn trai, một tay nắm lấy hoa linh lan trong tay anh: "Đến thì đến, sao còn mua hoa?"   Vừa nói xong, cô liền nhìn thấy bạn trai khẽ nhíu mày.Hí, ngay cả nhíu mày cũng đẹp!   Trình Lưu hít sâu một hơi ở trong lòng, trên mặt bảo trì bình tĩnh trước sau như một, nhưng lặng lẽ suy ngẫm lại vừa rồi chính mình không nên nói như vậy, quá không biết hảo tâm.Chỉ là muốn xin lỗi, nhưng dường như cũng không đúng.Trình Lưu dứt khoát đổi hoa từ tay trái sang tay phải kéo vali, sau đó nắm tay bạn trai, kéo anh đi ra ngoài: "Trở về."   Trong nháy mắt khi xoay người, Trình Lưu nhạy cảm nhìn thấy hai mắt bạn trai khẽ mở, giống như là đang khiếp sợ.Nhất định là do lần đầu tiên cô chủ động nắm tay nên mới kinh ngạc.Trái tim chỉ có công việc của Trình Lưu lại có thêm một phần áy náy, lúc trước làm sao cô lại có thể bỏ lại bạn trai ở một bên không quan tâm?   Nhưng bàn tay của bạn trai thực sự dễ sờ, vừa ấm áp lại còn trơn tru.Nhưng mà mới xoay người đi hai bước, điện thoại di động Trình Lưu lại vang lên một lần nữa, cô chỉ có thể buông tay bạn trai ra trước."Trình nữ sĩ, ngài có một chiếc điện thoại di động để trong phòng sách, lúc trước không gọi điện thoại cho ngài được, xin hỏi có cần gửi qua đường bưu điện không?"   Là quản lý của khách sạn.Trình Lưu nghe vậy, nghiêng người nhìn thoáng qua ba lô đựng máy tính của mình, tối hôm đó sau khi cùng bạn trai nói chuyện, cô không bỏ điện thoại di động vào trong túi.Có lẽ buổi trưa hôm nay đi ra ngoài quá vội vàng, vì vậy để lại điện thoại di động cá nhân.Nhưng điện thoại di động cá nhân của cô không được sử dụng nhiều, gia đình thường xuyên liên lạc với số điện thoại hiện tại của cô.  “Đặt ở khách sạn trước, chờ tôi đi thành phố G rồi lại lấy sau cũng được." Trình Lưu nói.Cô thường xuyên đi thành phố G, phòng khách sạn này là do tổng trợ lý giúp cô đặt lâu dài, điện thoại di động cá nhân không dùng nhiều, đặt ở đó cũng không có vấn đề gì."Được, vậy trước tiên không quấy rầy ngài."   ......!  Quý Triều Chu nhận được điện thoại, mang theo hoa linh lan đến sân bay, ước chừng đợi nửa giờ, liền nhìn thấy Vân Phỉ kéo vali từ bên trong đi ra.Cô ta không đeo khẩu trang, thậm chí không có kính râm, một khuôn mặt hoàn toàn lộ ra ngoài.Vân Phỉ đối diện với ánh mắt của anh, trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức nổi lên một nụ cười, người xung quanh mơ hồ đánh giá, tiếng nghị luận càng lớn.Cô ta lại làm như không phát hiện, bước nhanh đi về phía Quý Triều Chu, có loại ý tứ cửu biệt gặp lại.Sắc mặt Quý Triều Chu càng thêm lạnh nhạt.Cô ta là cố tình.Quý Triều Chu quét mắt nhìn qua chung quanh, quả nhiên không biết gần đó đã xuất hiện mấy người khiêng máy quay camera đủ loại từ khi nào, những người đó không ngừng vây quanh, đồng thời theo phương hướng Vân Phỉ chạy, bắt đầu đem lực chú ý chuyển hướng về phía anh.Chỉ là không đợi Quý Triều Chu xoay người, đột nhiên trước mặt xuất hiện một người, trực tiếp cướp đi Linh Lan trong tay anh, không hiểu sao lại dùng giọng điệu cực kỳ quen thuộc để cùng anh nói chuyện.Mấy tên paparazzi cầm theo máy ảnh thấy thế, nhất thời sửng sốt, động tác chụp ảnh trở nên chần chừ: Diện mạo của người đàn ông này có thể hạ gục một đám tiểu sinh trong giới giải trí, không phải là tình nhân của nữ minh tinh nổi tiếng Vân Phỉ?.

Chương 4: Chương 4