"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng…

Chương 2: 2: Nhặt Được Tiền

Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Trên đường trở về, thỉnh thoảng lại có những đứa trẻ ở bên cạnh nô đùa nghịch ngợm.Nhưng khi đi ngang qua Bì Tiểu Tiểu, bọn chúng đều không hẹn mà cùng dừng động tác lại, cách xa Bì Tiểu Tiểu ra, chừa lại một khoảng cách an toàn với cô bé.Đôi mắt đen láy của Bì Tiểu Tiểu vẫn luôn nhìn chằm chằm xuống đất.Một cục đá, hai cục đá!Ồ?Cô bé chợt dừng chân, bên cạnh chiếc giày vải màu đen sút chỉ đầy mụn vá có tờ tiền một xu cũ nát, xem ra là đã bị thất lạc ở đây rất lâu rồi, nhưng không biết vì sao không có ai nhặt.Bì Tiểu Tiểu cúi người xuống nhặt tờ tiền lên, mặc dù nó hơi cũ nát, nhưng vẫn có thể sử dụng được.Trên mặt Bì Tiểu Tiểu lộ ra nét cười mừng rỡ,Quả nhiên, không đi cùng anh trai là quyết định chính xác, nếu đi cùng với anh ấy thì đồng tiền này đã không có phần của cô bé rồi.Bì Tiểu Tiểu cẩn thận gấp tờ tiền lại, nhét vào trong cặp, tiếp tục đi về với tâm trạng vui vẻ.Ven đường toàn là cỏ dại cao bằng nửa người, bên dưới có một cái rãnh nước đến đầu gối Bì Tiểu Tiểu.Mùa hè, cô bé rất thích bắt cá trong rãnh nước, chỉ cần sờ vào là bắt ngay được một con.Nghĩ đến chuyện sắp vào hè, mình lại có thể xuống song bắt cá, Bì Tiểu Tiểu càng thấy vui hơn, hai bím tóc cũng lắc lư theo.Nhà họ ở cuối làng, gần với sau núi, cách trường học chỉ một đoạn đường ngắn.Bì Tiểu Tiểu quen thói đi từ đầu làng đến cuối làng, giống như đi qua trường quay kịch câm không một tiếng động, sau đó trở về nhà mình.Một căn nhà được xây bằng gạch nung, bởi vì đã quá lâu đời, cho nên vách tường loang lổ khá nhiều rêu xanh, trên nóc nhà lợp rơm rạ thu hoạch từ năm ngoái.Khoảng sân được quây đơn giản bằng hàng rào đan từ nan tre cao khoảng một mét, trong sân trồng đầy rau củ xanh biếc, ở giữa điểm xuyết một vài cây rau màu đỏ.Thấy không có ai trong sân, Bì Tiểu Tiểu cũng không lạ, người nhà của cô không phải đang tranh cãi với người khác thì cũng là đang trên đà chuẩn bị tranh cãi với người khác.Bì Tiểu Tiểu đi vào phòng mình, không, là phòng của cô bé và chị gái.Trong phòng để đầy đồ, giường chiếu cũ kỹ, tủ quần áo, gương trang điểm không biết móc từ đâu ra, còn có bàn học và giá sách nhỏ.Mỗi lần thấy mấy thứ này, Bì Tiểu Tiểu đều cảm thán năng lực nhặt nhạnh của chị mình, không biết chị ấy làm sao nhét được bao nhiêu đồ như thế vào căn phòng nho nhỏ này..

Trên đường trở về, thỉnh thoảng lại có những đứa trẻ ở bên cạnh nô đùa nghịch ngợm.

Nhưng khi đi ngang qua Bì Tiểu Tiểu, bọn chúng đều không hẹn mà cùng dừng động tác lại, cách xa Bì Tiểu Tiểu ra, chừa lại một khoảng cách an toàn với cô bé.

Đôi mắt đen láy của Bì Tiểu Tiểu vẫn luôn nhìn chằm chằm xuống đất.

Một cục đá, hai cục đá!

Ồ?

Cô bé chợt dừng chân, bên cạnh chiếc giày vải màu đen sút chỉ đầy mụn vá có tờ tiền một xu cũ nát, xem ra là đã bị thất lạc ở đây rất lâu rồi, nhưng không biết vì sao không có ai nhặt.

Bì Tiểu Tiểu cúi người xuống nhặt tờ tiền lên, mặc dù nó hơi cũ nát, nhưng vẫn có thể sử dụng được.

Trên mặt Bì Tiểu Tiểu lộ ra nét cười mừng rỡ,

Quả nhiên, không đi cùng anh trai là quyết định chính xác, nếu đi cùng với anh ấy thì đồng tiền này đã không có phần của cô bé rồi.

Bì Tiểu Tiểu cẩn thận gấp tờ tiền lại, nhét vào trong cặp, tiếp tục đi về với tâm trạng vui vẻ.

Ven đường toàn là cỏ dại cao bằng nửa người, bên dưới có một cái rãnh nước đến đầu gối Bì Tiểu Tiểu.

Mùa hè, cô bé rất thích bắt cá trong rãnh nước, chỉ cần sờ vào là bắt ngay được một con.

Nghĩ đến chuyện sắp vào hè, mình lại có thể xuống song bắt cá, Bì Tiểu Tiểu càng thấy vui hơn, hai bím tóc cũng lắc lư theo.

Nhà họ ở cuối làng, gần với sau núi, cách trường học chỉ một đoạn đường ngắn.

Bì Tiểu Tiểu quen thói đi từ đầu làng đến cuối làng, giống như đi qua trường quay kịch câm không một tiếng động, sau đó trở về nhà mình.

Một căn nhà được xây bằng gạch nung, bởi vì đã quá lâu đời, cho nên vách tường loang lổ khá nhiều rêu xanh, trên nóc nhà lợp rơm rạ thu hoạch từ năm ngoái.

Khoảng sân được quây đơn giản bằng hàng rào đan từ nan tre cao khoảng một mét, trong sân trồng đầy rau củ xanh biếc, ở giữa điểm xuyết một vài cây rau màu đỏ.

Thấy không có ai trong sân, Bì Tiểu Tiểu cũng không lạ, người nhà của cô không phải đang tranh cãi với người khác thì cũng là đang trên đà chuẩn bị tranh cãi với người khác.

Bì Tiểu Tiểu đi vào phòng mình, không, là phòng của cô bé và chị gái.

Trong phòng để đầy đồ, giường chiếu cũ kỹ, tủ quần áo, gương trang điểm không biết móc từ đâu ra, còn có bàn học và giá sách nhỏ.

Mỗi lần thấy mấy thứ này, Bì Tiểu Tiểu đều cảm thán năng lực nhặt nhạnh của chị mình, không biết chị ấy làm sao nhét được bao nhiêu đồ như thế vào căn phòng nho nhỏ này.

.

Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Trên đường trở về, thỉnh thoảng lại có những đứa trẻ ở bên cạnh nô đùa nghịch ngợm.Nhưng khi đi ngang qua Bì Tiểu Tiểu, bọn chúng đều không hẹn mà cùng dừng động tác lại, cách xa Bì Tiểu Tiểu ra, chừa lại một khoảng cách an toàn với cô bé.Đôi mắt đen láy của Bì Tiểu Tiểu vẫn luôn nhìn chằm chằm xuống đất.Một cục đá, hai cục đá!Ồ?Cô bé chợt dừng chân, bên cạnh chiếc giày vải màu đen sút chỉ đầy mụn vá có tờ tiền một xu cũ nát, xem ra là đã bị thất lạc ở đây rất lâu rồi, nhưng không biết vì sao không có ai nhặt.Bì Tiểu Tiểu cúi người xuống nhặt tờ tiền lên, mặc dù nó hơi cũ nát, nhưng vẫn có thể sử dụng được.Trên mặt Bì Tiểu Tiểu lộ ra nét cười mừng rỡ,Quả nhiên, không đi cùng anh trai là quyết định chính xác, nếu đi cùng với anh ấy thì đồng tiền này đã không có phần của cô bé rồi.Bì Tiểu Tiểu cẩn thận gấp tờ tiền lại, nhét vào trong cặp, tiếp tục đi về với tâm trạng vui vẻ.Ven đường toàn là cỏ dại cao bằng nửa người, bên dưới có một cái rãnh nước đến đầu gối Bì Tiểu Tiểu.Mùa hè, cô bé rất thích bắt cá trong rãnh nước, chỉ cần sờ vào là bắt ngay được một con.Nghĩ đến chuyện sắp vào hè, mình lại có thể xuống song bắt cá, Bì Tiểu Tiểu càng thấy vui hơn, hai bím tóc cũng lắc lư theo.Nhà họ ở cuối làng, gần với sau núi, cách trường học chỉ một đoạn đường ngắn.Bì Tiểu Tiểu quen thói đi từ đầu làng đến cuối làng, giống như đi qua trường quay kịch câm không một tiếng động, sau đó trở về nhà mình.Một căn nhà được xây bằng gạch nung, bởi vì đã quá lâu đời, cho nên vách tường loang lổ khá nhiều rêu xanh, trên nóc nhà lợp rơm rạ thu hoạch từ năm ngoái.Khoảng sân được quây đơn giản bằng hàng rào đan từ nan tre cao khoảng một mét, trong sân trồng đầy rau củ xanh biếc, ở giữa điểm xuyết một vài cây rau màu đỏ.Thấy không có ai trong sân, Bì Tiểu Tiểu cũng không lạ, người nhà của cô không phải đang tranh cãi với người khác thì cũng là đang trên đà chuẩn bị tranh cãi với người khác.Bì Tiểu Tiểu đi vào phòng mình, không, là phòng của cô bé và chị gái.Trong phòng để đầy đồ, giường chiếu cũ kỹ, tủ quần áo, gương trang điểm không biết móc từ đâu ra, còn có bàn học và giá sách nhỏ.Mỗi lần thấy mấy thứ này, Bì Tiểu Tiểu đều cảm thán năng lực nhặt nhạnh của chị mình, không biết chị ấy làm sao nhét được bao nhiêu đồ như thế vào căn phòng nho nhỏ này..

Chương 2: 2: Nhặt Được Tiền