"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng…
Chương 4: 4: Vì Sao Cả Làng Ghét
Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Nhìn hai bố mẹ vui vẻ kiêu ngạo, Bì Tiểu Tiểu cảm thấy mình và họ không cùng một thế giới, điều gì khiến cha mẹ cô bé cho rằng họ có thể làm được chức vị đó? Là đầu óc đại đội trưởng có vấn đề, hay là người trong làng mù mắt?Tuy cha mẹ cô bé làm việc rất có tay nghề, nhưng cũng không thể che đậy được việc hàng xóm láng giềng ghét hai người, đừng nói là người trong làng, ngay cả bà nội cũng ghét, không có việc gì thì cũng bớt nói chuyện với hai người họ khi ở trong nhà.Không phải vì điều gì khác, chỉ là hai người họ khiến người ta rất nghẹn lời.Ví dụ bình thường nhất:"Anh Bì ăn cơm chưa?" Dân làng bình thường chào hỏi."Giờ này nhà ai còn chưa ăn cơm, anh còn hỏi tôi làm gì?"Dân làng hết nói nổi."Chị Tô, chị thêu bông hoa này đẹp quá." Người ta thực lòng thực dạ khen ngợi."Cái này người không có mắt cũng nhìn ra được?"Dân làng lại cạn lời.Thường xuyên như thế, mọi người sẽ tìm cách đi vòng qua họ.Đơn giản mà nói, cha mẹ Bì Tiểu Tiểu bị cả làng cô lập!Nhưng, hai người họ hoàn toàn không phát hiện ra, còn cảm thấy người làng này đầu óc thông minh lên rồi, không hỏi họ mấy vấn đề thiểu năng nữa."Cha ơi, sao cha lại làm đại đội trưởng vậy?"Khóe miệng Bì Tiểu Tiểu giật giật, cô bé cắt ngang sự phấn khích của cha mẹ."Cha chỉ nghĩ điểm công năm ngoái có chút không đúng, lúc trước không phát hiện ra, bây giờ nhớ lại, chẳng phải cha có đi đào mương nước đó sao? Vậy không phải nên cộng thêm mấy điểm công nữa, cứ cảm thấy chỗ nào bị sai rồi, nên muốn đi xem lại sổ sách."Bì Văn Quang vừa dứt lời bèn sờ lên cái gáy ướt nhẹp: "Sau đó đại đội trưởng không dám cho cha xem? Hừ, cha làm sao đồng ý chứ? Có quy củ không vậy? Thằng cha ấy tưởng cha không biết chuyện hắn thêm điểm công cho con gái nhà hắn à?"Bì Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao ạ?""Sau đó? Sau đó hắn nói anh là đại đội trưởng hay tôi là đại đội trưởng, có bản lĩnh thì anh đi làm đại đội trưởng đi.Ai mà không có bản lĩnh chứ? Cha con đồng ý ngay, không phải vì nhân dân phục vụ sao? Cha làm, cha khỏe bằng mấy người đấy."Bì Tiểu Tiểu: con chẳng còn sức mà chế nhạo."Đại đội trưởng người ta chỉ nói lẫy thôi, sao hai người lại cho là thật vậy?" Bì Tiểu Tiểu cố gắng cứu vãn, không thể để cha mẹ mình cứ thế nhận chức vụ ấy được.Tuy cô bé còn chưa học được nhiều, nhưng vẫn hiểu đạo lý..
Nhìn hai bố mẹ vui vẻ kiêu ngạo, Bì Tiểu Tiểu cảm thấy mình và họ không cùng một thế giới, điều gì khiến cha mẹ cô bé cho rằng họ có thể làm được chức vị đó? Là đầu óc đại đội trưởng có vấn đề, hay là người trong làng mù mắt?
Tuy cha mẹ cô bé làm việc rất có tay nghề, nhưng cũng không thể che đậy được việc hàng xóm láng giềng ghét hai người, đừng nói là người trong làng, ngay cả bà nội cũng ghét, không có việc gì thì cũng bớt nói chuyện với hai người họ khi ở trong nhà.
Không phải vì điều gì khác, chỉ là hai người họ khiến người ta rất nghẹn lời.
Ví dụ bình thường nhất:
"Anh Bì ăn cơm chưa?" Dân làng bình thường chào hỏi.
"Giờ này nhà ai còn chưa ăn cơm, anh còn hỏi tôi làm gì?"
Dân làng hết nói nổi.
"Chị Tô, chị thêu bông hoa này đẹp quá.
" Người ta thực lòng thực dạ khen ngợi.
"Cái này người không có mắt cũng nhìn ra được?"
Dân làng lại cạn lời.
Thường xuyên như thế, mọi người sẽ tìm cách đi vòng qua họ.
Đơn giản mà nói, cha mẹ Bì Tiểu Tiểu bị cả làng cô lập!
Nhưng, hai người họ hoàn toàn không phát hiện ra, còn cảm thấy người làng này đầu óc thông minh lên rồi, không hỏi họ mấy vấn đề thiểu năng nữa.
"Cha ơi, sao cha lại làm đại đội trưởng vậy?"
Khóe miệng Bì Tiểu Tiểu giật giật, cô bé cắt ngang sự phấn khích của cha mẹ.
"Cha chỉ nghĩ điểm công năm ngoái có chút không đúng, lúc trước không phát hiện ra, bây giờ nhớ lại, chẳng phải cha có đi đào mương nước đó sao? Vậy không phải nên cộng thêm mấy điểm công nữa, cứ cảm thấy chỗ nào bị sai rồi, nên muốn đi xem lại sổ sách.
"
Bì Văn Quang vừa dứt lời bèn sờ lên cái gáy ướt nhẹp: "Sau đó đại đội trưởng không dám cho cha xem? Hừ, cha làm sao đồng ý chứ? Có quy củ không vậy? Thằng cha ấy tưởng cha không biết chuyện hắn thêm điểm công cho con gái nhà hắn à?"
Bì Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao ạ?"
"Sau đó? Sau đó hắn nói anh là đại đội trưởng hay tôi là đại đội trưởng, có bản lĩnh thì anh đi làm đại đội trưởng đi.
Ai mà không có bản lĩnh chứ? Cha con đồng ý ngay, không phải vì nhân dân phục vụ sao? Cha làm, cha khỏe bằng mấy người đấy.
"
Bì Tiểu Tiểu: con chẳng còn sức mà chế nhạo.
"Đại đội trưởng người ta chỉ nói lẫy thôi, sao hai người lại cho là thật vậy?" Bì Tiểu Tiểu cố gắng cứu vãn, không thể để cha mẹ mình cứ thế nhận chức vụ ấy được.
Tuy cô bé còn chưa học được nhiều, nhưng vẫn hiểu đạo lý.
.
Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Nhìn hai bố mẹ vui vẻ kiêu ngạo, Bì Tiểu Tiểu cảm thấy mình và họ không cùng một thế giới, điều gì khiến cha mẹ cô bé cho rằng họ có thể làm được chức vị đó? Là đầu óc đại đội trưởng có vấn đề, hay là người trong làng mù mắt?Tuy cha mẹ cô bé làm việc rất có tay nghề, nhưng cũng không thể che đậy được việc hàng xóm láng giềng ghét hai người, đừng nói là người trong làng, ngay cả bà nội cũng ghét, không có việc gì thì cũng bớt nói chuyện với hai người họ khi ở trong nhà.Không phải vì điều gì khác, chỉ là hai người họ khiến người ta rất nghẹn lời.Ví dụ bình thường nhất:"Anh Bì ăn cơm chưa?" Dân làng bình thường chào hỏi."Giờ này nhà ai còn chưa ăn cơm, anh còn hỏi tôi làm gì?"Dân làng hết nói nổi."Chị Tô, chị thêu bông hoa này đẹp quá." Người ta thực lòng thực dạ khen ngợi."Cái này người không có mắt cũng nhìn ra được?"Dân làng lại cạn lời.Thường xuyên như thế, mọi người sẽ tìm cách đi vòng qua họ.Đơn giản mà nói, cha mẹ Bì Tiểu Tiểu bị cả làng cô lập!Nhưng, hai người họ hoàn toàn không phát hiện ra, còn cảm thấy người làng này đầu óc thông minh lên rồi, không hỏi họ mấy vấn đề thiểu năng nữa."Cha ơi, sao cha lại làm đại đội trưởng vậy?"Khóe miệng Bì Tiểu Tiểu giật giật, cô bé cắt ngang sự phấn khích của cha mẹ."Cha chỉ nghĩ điểm công năm ngoái có chút không đúng, lúc trước không phát hiện ra, bây giờ nhớ lại, chẳng phải cha có đi đào mương nước đó sao? Vậy không phải nên cộng thêm mấy điểm công nữa, cứ cảm thấy chỗ nào bị sai rồi, nên muốn đi xem lại sổ sách."Bì Văn Quang vừa dứt lời bèn sờ lên cái gáy ướt nhẹp: "Sau đó đại đội trưởng không dám cho cha xem? Hừ, cha làm sao đồng ý chứ? Có quy củ không vậy? Thằng cha ấy tưởng cha không biết chuyện hắn thêm điểm công cho con gái nhà hắn à?"Bì Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao ạ?""Sau đó? Sau đó hắn nói anh là đại đội trưởng hay tôi là đại đội trưởng, có bản lĩnh thì anh đi làm đại đội trưởng đi.Ai mà không có bản lĩnh chứ? Cha con đồng ý ngay, không phải vì nhân dân phục vụ sao? Cha làm, cha khỏe bằng mấy người đấy."Bì Tiểu Tiểu: con chẳng còn sức mà chế nhạo."Đại đội trưởng người ta chỉ nói lẫy thôi, sao hai người lại cho là thật vậy?" Bì Tiểu Tiểu cố gắng cứu vãn, không thể để cha mẹ mình cứ thế nhận chức vụ ấy được.Tuy cô bé còn chưa học được nhiều, nhưng vẫn hiểu đạo lý..