"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng…
Chương 9: 9: Em Thấy Chị Ngốc Lắm Hả
Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Nói chung nếu tự mình nuôi lợn thì tổn thất còn lớn hơn.Tất cả mọi người đều ôm tư tưởng đó, ai ngờ Bì Hướng Tinh biết trên núi có hổ mà vẫn trèo lên, chẳng biết giờ có bao nhiêu người đang cười thầm sau lưng cô ấy nữa.Đại đội Phong Cốc bọn họ do ba họ lớn tạo thành, sau lưng đại đội trưởng là nhà họ Đoàn, sau lưng bí thư chi bộ thôn nhà họ Lâm và sau lưng kế toán viên là nhà họ Lưu.Nội bộ ba nhà có mâu thuẫn nhưng đều nhất trí đối ngoại, thế lực ảnh hưởng trong đại đội và công xã cực sâu, một vài gia đình chuyển đến sau đều cố gắng tránh phát sinh xung đột với ba nhà kia.À, ngoại trừ nhà cô bé, nhà cô bé là bị người ta tránh như tránh tà.Cô bé thầm nghĩ, hiện tại cha chống đối đại đội trưởng, mẹ chống đối hội trưởng hội phụ nữ, chị chống đối cả nhà bí thư chi bộ đại đội, anh chống đối thầy giáo Trương, mà thầy Trương chính là con rể nhà kế toán viên.Hay lắm, này rõ là muốn tung một mẻ lưới bắt hết các cấp lãnh đạo trên đại đội mà.Bì Hướng Tinh quẳng Bì Tiểu Tiểu ra sau đầu, chẳng để bụng trước sự lo lắng của cô bé.“Lúc trước nhà mình đã nuôi con nhỏ bé tí như em bao giờ đâu, cuối cùng không phải vẫn nuôi lớn à?”Bì Tiểu Tiểu chết lòng.Không khuyên được chị, Bì Tiểu Tiểu quay đầu bỏ đi lại đụng phải Bì Hướng Dương đằng sau.Bì Hướng Dương gần năm tuổi mà đã cao ngang ngửa Bì Tiểu Tiểu, bị đụng ngã cũng không khóc, còn cười hì hì, sau đó chìa quả dại bé tí trong tay ra ngỏ ý cho cô bé.Bì Tiểu Tiểu nhìn trái cây mọng nước đã nứt ra kia và nụ cười ngốc nghếch của Bì Hướng Dương, bất đắc dĩ đỡ cậu bé dậy, cầm lấy trái cây nhét tọt vào miệng cậu bé.Bì Tiểu Tiểu chạy sang phòng anh mình, bỏ lại Bì Hướng Dương đang nhăn tít mặt vì ăn phải quả dại chua.“Chậc, em nghĩ chị em ngốc lắm hả?” – Bì Hướng Tinh liếc mắt nhìn Bì Hướng Dương tự mình tạo nghiệt, sau đó lại tiếp tục dồn sự chú ý vào chú lợn nhỏ của cô ấy.Bì Hướng Dương chỉ có thể yên lặng nuốt quả dại xuống, có chua nữa cũng không thể lãng phí, sau đó mặt như đưa đám trở về phòng, chị Tiểu Tiểu đúng là khó lừa thật đấy!Lúc vào phòng của Bì Hướng Dung, Bì Tiểu Tiểu thấy anh đặt vỏn vẹn hai bộ quần áo lên giường, một bộ màu xám và một màu xanh đậm, vẻ mặt trông rất khó đoán, hình như đang đắn đo không biết lựa chọn bên nào.Thấy Bì Tiểu Tiểu đi vào, Bì Hướng Dung hỏi ý kiến của cô bé..
Nói chung nếu tự mình nuôi lợn thì tổn thất còn lớn hơn.
Tất cả mọi người đều ôm tư tưởng đó, ai ngờ Bì Hướng Tinh biết trên núi có hổ mà vẫn trèo lên, chẳng biết giờ có bao nhiêu người đang cười thầm sau lưng cô ấy nữa.
Đại đội Phong Cốc bọn họ do ba họ lớn tạo thành, sau lưng đại đội trưởng là nhà họ Đoàn, sau lưng bí thư chi bộ thôn nhà họ Lâm và sau lưng kế toán viên là nhà họ Lưu.
Nội bộ ba nhà có mâu thuẫn nhưng đều nhất trí đối ngoại, thế lực ảnh hưởng trong đại đội và công xã cực sâu, một vài gia đình chuyển đến sau đều cố gắng tránh phát sinh xung đột với ba nhà kia.
À, ngoại trừ nhà cô bé, nhà cô bé là bị người ta tránh như tránh tà.
Cô bé thầm nghĩ, hiện tại cha chống đối đại đội trưởng, mẹ chống đối hội trưởng hội phụ nữ, chị chống đối cả nhà bí thư chi bộ đại đội, anh chống đối thầy giáo Trương, mà thầy Trương chính là con rể nhà kế toán viên.
Hay lắm, này rõ là muốn tung một mẻ lưới bắt hết các cấp lãnh đạo trên đại đội mà.
Bì Hướng Tinh quẳng Bì Tiểu Tiểu ra sau đầu, chẳng để bụng trước sự lo lắng của cô bé.
“Lúc trước nhà mình đã nuôi con nhỏ bé tí như em bao giờ đâu, cuối cùng không phải vẫn nuôi lớn à?”Bì Tiểu Tiểu chết lòng.
Không khuyên được chị, Bì Tiểu Tiểu quay đầu bỏ đi lại đụng phải Bì Hướng Dương đằng sau.
Bì Hướng Dương gần năm tuổi mà đã cao ngang ngửa Bì Tiểu Tiểu, bị đụng ngã cũng không khóc, còn cười hì hì, sau đó chìa quả dại bé tí trong tay ra ngỏ ý cho cô bé.
Bì Tiểu Tiểu nhìn trái cây mọng nước đã nứt ra kia và nụ cười ngốc nghếch của Bì Hướng Dương, bất đắc dĩ đỡ cậu bé dậy, cầm lấy trái cây nhét tọt vào miệng cậu bé.
Bì Tiểu Tiểu chạy sang phòng anh mình, bỏ lại Bì Hướng Dương đang nhăn tít mặt vì ăn phải quả dại chua.
“Chậc, em nghĩ chị em ngốc lắm hả?” – Bì Hướng Tinh liếc mắt nhìn Bì Hướng Dương tự mình tạo nghiệt, sau đó lại tiếp tục dồn sự chú ý vào chú lợn nhỏ của cô ấy.
Bì Hướng Dương chỉ có thể yên lặng nuốt quả dại xuống, có chua nữa cũng không thể lãng phí, sau đó mặt như đưa đám trở về phòng, chị Tiểu Tiểu đúng là khó lừa thật đấy!Lúc vào phòng của Bì Hướng Dung, Bì Tiểu Tiểu thấy anh đặt vỏn vẹn hai bộ quần áo lên giường, một bộ màu xám và một màu xanh đậm, vẻ mặt trông rất khó đoán, hình như đang đắn đo không biết lựa chọn bên nào.
Thấy Bì Tiểu Tiểu đi vào, Bì Hướng Dung hỏi ý kiến của cô bé.
.
Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Nói chung nếu tự mình nuôi lợn thì tổn thất còn lớn hơn.Tất cả mọi người đều ôm tư tưởng đó, ai ngờ Bì Hướng Tinh biết trên núi có hổ mà vẫn trèo lên, chẳng biết giờ có bao nhiêu người đang cười thầm sau lưng cô ấy nữa.Đại đội Phong Cốc bọn họ do ba họ lớn tạo thành, sau lưng đại đội trưởng là nhà họ Đoàn, sau lưng bí thư chi bộ thôn nhà họ Lâm và sau lưng kế toán viên là nhà họ Lưu.Nội bộ ba nhà có mâu thuẫn nhưng đều nhất trí đối ngoại, thế lực ảnh hưởng trong đại đội và công xã cực sâu, một vài gia đình chuyển đến sau đều cố gắng tránh phát sinh xung đột với ba nhà kia.À, ngoại trừ nhà cô bé, nhà cô bé là bị người ta tránh như tránh tà.Cô bé thầm nghĩ, hiện tại cha chống đối đại đội trưởng, mẹ chống đối hội trưởng hội phụ nữ, chị chống đối cả nhà bí thư chi bộ đại đội, anh chống đối thầy giáo Trương, mà thầy Trương chính là con rể nhà kế toán viên.Hay lắm, này rõ là muốn tung một mẻ lưới bắt hết các cấp lãnh đạo trên đại đội mà.Bì Hướng Tinh quẳng Bì Tiểu Tiểu ra sau đầu, chẳng để bụng trước sự lo lắng của cô bé.“Lúc trước nhà mình đã nuôi con nhỏ bé tí như em bao giờ đâu, cuối cùng không phải vẫn nuôi lớn à?”Bì Tiểu Tiểu chết lòng.Không khuyên được chị, Bì Tiểu Tiểu quay đầu bỏ đi lại đụng phải Bì Hướng Dương đằng sau.Bì Hướng Dương gần năm tuổi mà đã cao ngang ngửa Bì Tiểu Tiểu, bị đụng ngã cũng không khóc, còn cười hì hì, sau đó chìa quả dại bé tí trong tay ra ngỏ ý cho cô bé.Bì Tiểu Tiểu nhìn trái cây mọng nước đã nứt ra kia và nụ cười ngốc nghếch của Bì Hướng Dương, bất đắc dĩ đỡ cậu bé dậy, cầm lấy trái cây nhét tọt vào miệng cậu bé.Bì Tiểu Tiểu chạy sang phòng anh mình, bỏ lại Bì Hướng Dương đang nhăn tít mặt vì ăn phải quả dại chua.“Chậc, em nghĩ chị em ngốc lắm hả?” – Bì Hướng Tinh liếc mắt nhìn Bì Hướng Dương tự mình tạo nghiệt, sau đó lại tiếp tục dồn sự chú ý vào chú lợn nhỏ của cô ấy.Bì Hướng Dương chỉ có thể yên lặng nuốt quả dại xuống, có chua nữa cũng không thể lãng phí, sau đó mặt như đưa đám trở về phòng, chị Tiểu Tiểu đúng là khó lừa thật đấy!Lúc vào phòng của Bì Hướng Dung, Bì Tiểu Tiểu thấy anh đặt vỏn vẹn hai bộ quần áo lên giường, một bộ màu xám và một màu xanh đậm, vẻ mặt trông rất khó đoán, hình như đang đắn đo không biết lựa chọn bên nào.Thấy Bì Tiểu Tiểu đi vào, Bì Hướng Dung hỏi ý kiến của cô bé..