"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng…

Chương 17: 17: Nhậm Chức

Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Thế là lúc Bì Tiểu Tiểu về thôn, đi chưa bao xa đã bắt gặp một nhóm người đứng tụ tập trên con đập trong thôn.“Đông vui thế!” – Lâm Nhị Bảo mắt sáng lên: “Đi, chúng ta nhanh ra đấy xem có chuyện gì."Triệu Tiểu Tứ và Lâm Nhị Trụ theo sát đằng sau, lao về phía đám đông, bọn nó ỷ mình nhỏ con, chẳng mấy chốc đã chen vào rồi biến mất giữa biển người, hoàn toàn bỏ quên bạn nhỏ mình mới làm quen.Bì Tiểu Tiểu được đặt xuống đất, nhìn đám đông chen chúc, lại nhớ dọc đường đi bắt gặp rất nhiều gương mặt trên đại đội.Vẻ mặt của cô bé nom vô cùng bất lực nhưng vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi hỏi anh trai.“Anh ơi, đừng bảo là như em nghĩ đấy nhé?”“Anh có phải con giun trong bụng em đâu mà biết em đang nghĩ gì? Đi thôi, xem mẹ chúng ta làm việc thế nào.” – Bì Hướng Dung buột miệng mắng một câu, sau đó dắt tay cô bé tiến vào trong.Một lần nữa, Bì Tiểu Tiểu nảy sinh xúc động cuộc sống chẳng dễ dàng gì, cô bé không muốn vào trong đâu!!!Nhưng sự giãy giụa của cô bé chẳng hề có tác dụng, cứ thế bị anh trai kéo tay chen thẳng vào đám đông.“Mọi người lại đây, lại đây coi này! Nhớ cho kỹ, tôi, Tô Minh Phương, hôm nay đã đạt thành nhất trí với hội trưởng hội phụ nữ là chị Miêu đây, từ giờ trở đi tôi sẽ đảm nhiệm chức hội trưởng hội phụ nữ của đại đội ta.”Người trong đại đội còn tưởng là tổ chức hoạt động gì, ngó coi thử thì thấy cô con dâu khờ nhà họ Bì dẫn theo học sinh cấp ba kê bàn trên con đập, phỏng chừng là có chuyện bèn chạy lại hóng hớt xem sao.Nghe xong thông báo nhưng chẳng ai thèm để ý.“Hầy, chuyện bao lớn mà cứ phải ra đây nói oang oang?”Bọn họ còn chướng mắt chức hội trưởng hội phụ nữ tính sáu điểm công một ngày đây, đám nhóc lớn tùy tiện làm một ngày còn kiếm được nhiều hơn huống chi là người trưởng thành bọn họ.Tuy nhiên vẫn có người để ý.“Dựa vào đâu hả? Hội trưởng hội phụ nữ nên do dân bầu, sao có thể trực tiếp cho cô?” – Mới lên tiếng là người đã thua trong lần bầu hội trưởng hội phụ nữ lần trước – Trương Thúy Phương – dâu út nhà họ Lưu, quen ăn không ngồi rồi, muốn lên làm hội trưởng hội phụ nữ để được nhàn hạ.Nhưng người của bí thư chi bộ nhà họ Lâm trên đại đội nhiều như vậy, sao cô ta có thể được chọn chứ, nên đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.Tô Minh Phương phớt lờ cô ta..

Thế là lúc Bì Tiểu Tiểu về thôn, đi chưa bao xa đã bắt gặp một nhóm người đứng tụ tập trên con đập trong thôn.

“Đông vui thế!” – Lâm Nhị Bảo mắt sáng lên: “Đi, chúng ta nhanh ra đấy xem có chuyện gì.

"Triệu Tiểu Tứ và Lâm Nhị Trụ theo sát đằng sau, lao về phía đám đông, bọn nó ỷ mình nhỏ con, chẳng mấy chốc đã chen vào rồi biến mất giữa biển người, hoàn toàn bỏ quên bạn nhỏ mình mới làm quen.

Bì Tiểu Tiểu được đặt xuống đất, nhìn đám đông chen chúc, lại nhớ dọc đường đi bắt gặp rất nhiều gương mặt trên đại đội.

Vẻ mặt của cô bé nom vô cùng bất lực nhưng vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi hỏi anh trai.

“Anh ơi, đừng bảo là như em nghĩ đấy nhé?”“Anh có phải con giun trong bụng em đâu mà biết em đang nghĩ gì? Đi thôi, xem mẹ chúng ta làm việc thế nào.

” – Bì Hướng Dung buột miệng mắng một câu, sau đó dắt tay cô bé tiến vào trong.

Một lần nữa, Bì Tiểu Tiểu nảy sinh xúc động cuộc sống chẳng dễ dàng gì, cô bé không muốn vào trong đâu!!!Nhưng sự giãy giụa của cô bé chẳng hề có tác dụng, cứ thế bị anh trai kéo tay chen thẳng vào đám đông.

“Mọi người lại đây, lại đây coi này! Nhớ cho kỹ, tôi, Tô Minh Phương, hôm nay đã đạt thành nhất trí với hội trưởng hội phụ nữ là chị Miêu đây, từ giờ trở đi tôi sẽ đảm nhiệm chức hội trưởng hội phụ nữ của đại đội ta.

”Người trong đại đội còn tưởng là tổ chức hoạt động gì, ngó coi thử thì thấy cô con dâu khờ nhà họ Bì dẫn theo học sinh cấp ba kê bàn trên con đập, phỏng chừng là có chuyện bèn chạy lại hóng hớt xem sao.

Nghe xong thông báo nhưng chẳng ai thèm để ý.

“Hầy, chuyện bao lớn mà cứ phải ra đây nói oang oang?”Bọn họ còn chướng mắt chức hội trưởng hội phụ nữ tính sáu điểm công một ngày đây, đám nhóc lớn tùy tiện làm một ngày còn kiếm được nhiều hơn huống chi là người trưởng thành bọn họ.

Tuy nhiên vẫn có người để ý.

“Dựa vào đâu hả? Hội trưởng hội phụ nữ nên do dân bầu, sao có thể trực tiếp cho cô?” – Mới lên tiếng là người đã thua trong lần bầu hội trưởng hội phụ nữ lần trước – Trương Thúy Phương – dâu út nhà họ Lưu, quen ăn không ngồi rồi, muốn lên làm hội trưởng hội phụ nữ để được nhàn hạ.

Nhưng người của bí thư chi bộ nhà họ Lâm trên đại đội nhiều như vậy, sao cô ta có thể được chọn chứ, nên đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.

Tô Minh Phương phớt lờ cô ta.

.

Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Thế là lúc Bì Tiểu Tiểu về thôn, đi chưa bao xa đã bắt gặp một nhóm người đứng tụ tập trên con đập trong thôn.“Đông vui thế!” – Lâm Nhị Bảo mắt sáng lên: “Đi, chúng ta nhanh ra đấy xem có chuyện gì."Triệu Tiểu Tứ và Lâm Nhị Trụ theo sát đằng sau, lao về phía đám đông, bọn nó ỷ mình nhỏ con, chẳng mấy chốc đã chen vào rồi biến mất giữa biển người, hoàn toàn bỏ quên bạn nhỏ mình mới làm quen.Bì Tiểu Tiểu được đặt xuống đất, nhìn đám đông chen chúc, lại nhớ dọc đường đi bắt gặp rất nhiều gương mặt trên đại đội.Vẻ mặt của cô bé nom vô cùng bất lực nhưng vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi hỏi anh trai.“Anh ơi, đừng bảo là như em nghĩ đấy nhé?”“Anh có phải con giun trong bụng em đâu mà biết em đang nghĩ gì? Đi thôi, xem mẹ chúng ta làm việc thế nào.” – Bì Hướng Dung buột miệng mắng một câu, sau đó dắt tay cô bé tiến vào trong.Một lần nữa, Bì Tiểu Tiểu nảy sinh xúc động cuộc sống chẳng dễ dàng gì, cô bé không muốn vào trong đâu!!!Nhưng sự giãy giụa của cô bé chẳng hề có tác dụng, cứ thế bị anh trai kéo tay chen thẳng vào đám đông.“Mọi người lại đây, lại đây coi này! Nhớ cho kỹ, tôi, Tô Minh Phương, hôm nay đã đạt thành nhất trí với hội trưởng hội phụ nữ là chị Miêu đây, từ giờ trở đi tôi sẽ đảm nhiệm chức hội trưởng hội phụ nữ của đại đội ta.”Người trong đại đội còn tưởng là tổ chức hoạt động gì, ngó coi thử thì thấy cô con dâu khờ nhà họ Bì dẫn theo học sinh cấp ba kê bàn trên con đập, phỏng chừng là có chuyện bèn chạy lại hóng hớt xem sao.Nghe xong thông báo nhưng chẳng ai thèm để ý.“Hầy, chuyện bao lớn mà cứ phải ra đây nói oang oang?”Bọn họ còn chướng mắt chức hội trưởng hội phụ nữ tính sáu điểm công một ngày đây, đám nhóc lớn tùy tiện làm một ngày còn kiếm được nhiều hơn huống chi là người trưởng thành bọn họ.Tuy nhiên vẫn có người để ý.“Dựa vào đâu hả? Hội trưởng hội phụ nữ nên do dân bầu, sao có thể trực tiếp cho cô?” – Mới lên tiếng là người đã thua trong lần bầu hội trưởng hội phụ nữ lần trước – Trương Thúy Phương – dâu út nhà họ Lưu, quen ăn không ngồi rồi, muốn lên làm hội trưởng hội phụ nữ để được nhàn hạ.Nhưng người của bí thư chi bộ nhà họ Lâm trên đại đội nhiều như vậy, sao cô ta có thể được chọn chứ, nên đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.Tô Minh Phương phớt lờ cô ta..

Chương 17: 17: Nhậm Chức