"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng…

Chương 31: 31: Phải Học Mới Có Cơ Hội Đổi Đời

Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Cậu nhanh chóng kéo tay áo xuống, khóe miệng nhếch lên, an ủi cô: “Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, giữ gìn sức khỏe là ưu tiên hàng đầu.”Đáy mắt Thư Ngữ đầy sự xót thương, năm xưa cô là tiểu thư nhà giàu tiêu chuẩn, cầm kỳ thi họa gì cũng biết, còn ra nước ngoài du học, hiểu tiếng Tây Dương, nhưng những thứ này đều vô dụng trong hoàn cảnh hiện tại.Hai năm trước cô vì sinh nở mà mắc bệnh nặng, miễn cưỡng chống chịu đến tận bây giờ người đã yếu đi nhiều, rất dễ cảm thấy mệt mỏi, hoàn toàn không thể làm việc nặng, việc nhẹ cũng không thể làm quá nhiều.Thư Ngữ kéo lê thân thể nặng nhọc, nhà chồng lụn bại, nhà mẹ đẻ chẳng nghe được chút tin tức gì, người duy nhất khiến cô kiên trì đến tận giờ chính là con trai.Đợi hai năm nữa, đợi A Niên lớn thêm chút, đợi cô dạy hết những thứ cần dạy cho thằng bé…A Niên của cô phải học thêm ít chữ thì sau này mới có cơ hội trở mình.Thức đến hai giờ sáng, hũ sành trên bếp tỏa hơi nghi ngút, mùi thơm ngát phảng phất.Giang Tư Niên bắc hũ xuống, múc lấy một bát canh gà thơm ngon và ấm bụng.“Mẹ nhanh ăn đi, thịt gà nhiều lắm, ăn nhiêu là được.”Thư Ngữ nhìn bát canh gà đầy ắp thịt, lại nhìn non nửa chiếc bát của con trai.“Mẹ không ăn nổi nhiều như vậy đâu.”Điều Thư Ngữ nói là sự thật, người cô yếu ớt, lại không lao động nên ăn rất ít.“Vậy để lại mai ăn.” – Giang Tư Niên ăn xong hai ba miếng thịt gà trong bát, đi vào nhà bếp, nhìn non nửa nồi gà thì trong mắt lộ vẻ do dự.Sắc trời tối đen, một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời, xung quanh vây đầy sao lấp lánh, ánh trăng rải trên mặt đất mang theo một vẻ đẹp mờ ảo.Bên bờ ruộng, đàn ếch trốn trong bụi cây ễnh ộp kêu liên hồi, hòa với tiếng côn trùng tạo thành một dàn đồng ca rừng rậm trong đại đội Phong Cốc.Bì Tiểu Tiểu đang ngồi trong sân ngâm chân, đôi chân nhỏ trắng nõn đong đưa trong chậu nước, khua một hồi khiến nước vẩy lên ướt ống quần.Cô bé khẽ le lưỡi, vội vàng đặt chân xuống, khẽ chà vệt nước đi.Vì trước kia cơ thể không khỏe nên bác sĩ đề nghị cho Bì Tiểu Tiểu uống nhiều nước ấm, hạn chế dùng nước lạnh nên ngâm chân buổi tối là hoạt động thiết yếu trong nhiều năm qua của cô bé.“Cạch!”Bì Tiểu Tiểu thoáng ngưng động tác, ánh mắt trợn trừng nhìn hòn đá bị ném đến trước mặt mình.Là ai?Ai làm dám chạy đến nhà cô bé phá phách hả?Bì Tiểu Tiểu ngó đầu ra, thấy một bóng người đứng bên ngoài hàng rào nhà mình..

Cậu nhanh chóng kéo tay áo xuống, khóe miệng nhếch lên, an ủi cô: “Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, giữ gìn sức khỏe là ưu tiên hàng đầu.

”Đáy mắt Thư Ngữ đầy sự xót thương, năm xưa cô là tiểu thư nhà giàu tiêu chuẩn, cầm kỳ thi họa gì cũng biết, còn ra nước ngoài du học, hiểu tiếng Tây Dương, nhưng những thứ này đều vô dụng trong hoàn cảnh hiện tại.

Hai năm trước cô vì sinh nở mà mắc bệnh nặng, miễn cưỡng chống chịu đến tận bây giờ người đã yếu đi nhiều, rất dễ cảm thấy mệt mỏi, hoàn toàn không thể làm việc nặng, việc nhẹ cũng không thể làm quá nhiều.

Thư Ngữ kéo lê thân thể nặng nhọc, nhà chồng lụn bại, nhà mẹ đẻ chẳng nghe được chút tin tức gì, người duy nhất khiến cô kiên trì đến tận giờ chính là con trai.

Đợi hai năm nữa, đợi A Niên lớn thêm chút, đợi cô dạy hết những thứ cần dạy cho thằng bé…A Niên của cô phải học thêm ít chữ thì sau này mới có cơ hội trở mình.

Thức đến hai giờ sáng, hũ sành trên bếp tỏa hơi nghi ngút, mùi thơm ngát phảng phất.

Giang Tư Niên bắc hũ xuống, múc lấy một bát canh gà thơm ngon và ấm bụng.

“Mẹ nhanh ăn đi, thịt gà nhiều lắm, ăn nhiêu là được.

”Thư Ngữ nhìn bát canh gà đầy ắp thịt, lại nhìn non nửa chiếc bát của con trai.

“Mẹ không ăn nổi nhiều như vậy đâu.

”Điều Thư Ngữ nói là sự thật, người cô yếu ớt, lại không lao động nên ăn rất ít.

“Vậy để lại mai ăn.

” – Giang Tư Niên ăn xong hai ba miếng thịt gà trong bát, đi vào nhà bếp, nhìn non nửa nồi gà thì trong mắt lộ vẻ do dự.

Sắc trời tối đen, một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời, xung quanh vây đầy sao lấp lánh, ánh trăng rải trên mặt đất mang theo một vẻ đẹp mờ ảo.

Bên bờ ruộng, đàn ếch trốn trong bụi cây ễnh ộp kêu liên hồi, hòa với tiếng côn trùng tạo thành một dàn đồng ca rừng rậm trong đại đội Phong Cốc.

Bì Tiểu Tiểu đang ngồi trong sân ngâm chân, đôi chân nhỏ trắng nõn đong đưa trong chậu nước, khua một hồi khiến nước vẩy lên ướt ống quần.

Cô bé khẽ le lưỡi, vội vàng đặt chân xuống, khẽ chà vệt nước đi.

Vì trước kia cơ thể không khỏe nên bác sĩ đề nghị cho Bì Tiểu Tiểu uống nhiều nước ấm, hạn chế dùng nước lạnh nên ngâm chân buổi tối là hoạt động thiết yếu trong nhiều năm qua của cô bé.

“Cạch!”Bì Tiểu Tiểu thoáng ngưng động tác, ánh mắt trợn trừng nhìn hòn đá bị ném đến trước mặt mình.

Là ai?Ai làm dám chạy đến nhà cô bé phá phách hả?Bì Tiểu Tiểu ngó đầu ra, thấy một bóng người đứng bên ngoài hàng rào nhà mình.

.

Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Cậu nhanh chóng kéo tay áo xuống, khóe miệng nhếch lên, an ủi cô: “Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, giữ gìn sức khỏe là ưu tiên hàng đầu.”Đáy mắt Thư Ngữ đầy sự xót thương, năm xưa cô là tiểu thư nhà giàu tiêu chuẩn, cầm kỳ thi họa gì cũng biết, còn ra nước ngoài du học, hiểu tiếng Tây Dương, nhưng những thứ này đều vô dụng trong hoàn cảnh hiện tại.Hai năm trước cô vì sinh nở mà mắc bệnh nặng, miễn cưỡng chống chịu đến tận bây giờ người đã yếu đi nhiều, rất dễ cảm thấy mệt mỏi, hoàn toàn không thể làm việc nặng, việc nhẹ cũng không thể làm quá nhiều.Thư Ngữ kéo lê thân thể nặng nhọc, nhà chồng lụn bại, nhà mẹ đẻ chẳng nghe được chút tin tức gì, người duy nhất khiến cô kiên trì đến tận giờ chính là con trai.Đợi hai năm nữa, đợi A Niên lớn thêm chút, đợi cô dạy hết những thứ cần dạy cho thằng bé…A Niên của cô phải học thêm ít chữ thì sau này mới có cơ hội trở mình.Thức đến hai giờ sáng, hũ sành trên bếp tỏa hơi nghi ngút, mùi thơm ngát phảng phất.Giang Tư Niên bắc hũ xuống, múc lấy một bát canh gà thơm ngon và ấm bụng.“Mẹ nhanh ăn đi, thịt gà nhiều lắm, ăn nhiêu là được.”Thư Ngữ nhìn bát canh gà đầy ắp thịt, lại nhìn non nửa chiếc bát của con trai.“Mẹ không ăn nổi nhiều như vậy đâu.”Điều Thư Ngữ nói là sự thật, người cô yếu ớt, lại không lao động nên ăn rất ít.“Vậy để lại mai ăn.” – Giang Tư Niên ăn xong hai ba miếng thịt gà trong bát, đi vào nhà bếp, nhìn non nửa nồi gà thì trong mắt lộ vẻ do dự.Sắc trời tối đen, một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời, xung quanh vây đầy sao lấp lánh, ánh trăng rải trên mặt đất mang theo một vẻ đẹp mờ ảo.Bên bờ ruộng, đàn ếch trốn trong bụi cây ễnh ộp kêu liên hồi, hòa với tiếng côn trùng tạo thành một dàn đồng ca rừng rậm trong đại đội Phong Cốc.Bì Tiểu Tiểu đang ngồi trong sân ngâm chân, đôi chân nhỏ trắng nõn đong đưa trong chậu nước, khua một hồi khiến nước vẩy lên ướt ống quần.Cô bé khẽ le lưỡi, vội vàng đặt chân xuống, khẽ chà vệt nước đi.Vì trước kia cơ thể không khỏe nên bác sĩ đề nghị cho Bì Tiểu Tiểu uống nhiều nước ấm, hạn chế dùng nước lạnh nên ngâm chân buổi tối là hoạt động thiết yếu trong nhiều năm qua của cô bé.“Cạch!”Bì Tiểu Tiểu thoáng ngưng động tác, ánh mắt trợn trừng nhìn hòn đá bị ném đến trước mặt mình.Là ai?Ai làm dám chạy đến nhà cô bé phá phách hả?Bì Tiểu Tiểu ngó đầu ra, thấy một bóng người đứng bên ngoài hàng rào nhà mình..

Chương 31: 31: Phải Học Mới Có Cơ Hội Đổi Đời