"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng…

Chương 43: 43: Đấu Tố Địa Chủ 1

Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Còn bị mắng gì ấy hả, Bì Tiểu Tiểu giả vờ tươi cười, nghe giọng điệu của chị cứ như thể cô bé không bị mắng thì sẽ thôi nhức đầu ấy.Bì Hướng Tinh liếc nhìn đống giun trong thùng lần nữa, rất để ý chuyện có kiếm được tiền hay không, lại thầm nghĩ người ta thu mua thứ ghê tởm này về làm gì.“Kiếm được tiền hay không là chuyện sau đó.Nhanh cầm đi cho gà ăn cho chị, đợi sau đến trạm thu mua hỏi là biết ngay, thời gian tới đừng rời khỏi thôn.”Đại đội sắp bước vào vụ hè, phải nắm chắc thời gian khai khẩn đất từ mùa mưa trước, bằng không hoa màu vụ sau không sinh trưởng được.Khoảng thời gian này đại đội trưởng nhất định không phép ai xin nghỉ, à, mà thường ngày không bận rộn lắm cũng chưa chắc có ngày nghỉ.“Vâng!” – Bì Tiểu Tiểu thở dài.Cô bé đau lòng đổ hơn phân nửa giun trong giỏ vào chuồng gà.Nghe tiếng động, hai con gà mái cục tác chạy tới, con nào con nấy đều ăn rất ngon lành.Bì Tiểu Tiểu thấy hơi xót.Ăn không ngon sao được?Đồ bán lấy tiền cả đấy!Đối với lời Giang Tư Niên nói… Bì Tiểu Tiểu tin sái cổ.Hôm nay là ngày thứ năm mẹ con nhà họ Giang quay về đại đội.Bì Tiểu Tiểu đang học trong lớp thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài.“Tạm ngừng học, mọi người đi đấu tố thằng nhóc con nhà địa chủ, tụi nhỏ cũng đi theo luôn đi.” Có người hét lên bên ngoài trườngLớp học náo động một trận.“Đi đi đi, đấu tố địa chủ, đi đấu tố.”“Im lặng hết cho tôi.” Vẻ mặt Bì Hướng Dung nghiêm túc đứng trên bục giảng, nhìn những gương mặt đang hưng phấn trong lớp, trong lòng vô cùng phức tạp.Anh học cấp ba ở huyện, mấy năm nay anh đã gặp rất nhiều trận đấu tố như vậy, khu vườn trường vui vẻ ban đầu bỗng trở nên hỗn loạn.Đấu tố giáo viên, đấu tố bạn học! Nhìn từng người anh quen bị lôi ra ngoài đấu tố, chửi bới, đánh đập, nhìn người quen lao đao, rồi lại nhìn từng người đổi đời, anh vô cùng chán ghét mấy việc như thế này.Nhưng thói đời là vậy, anh cũng không thể nào làm trái được, nhìn tụi nhỏ chẳng hiểu được ý nghĩa đằng sau chuyện này, chỉ có thể theo mấy đứa nhỏ đang hưng phấn, anh hít một hơi thật sâu.“Được rồi, im lặng hết cho tôi.Đại đội trưởng hưởng ứng lời kêu gọi đấu tố địa chủ phú nông, mấy đứa theo sát sau lưng thầy, quan sát cẩn thận, sau đó viết một bài cảm nhận sau khi xem vào ngày mai, nói về quan điểm của các em đối với việc đấu tố địa chủ lần này, viết bốn trăm chữ.” Sắc mặt Bì Hướng Dung nghiêm túc, chọn một nước đi tàn nhẫn nhất..

Còn bị mắng gì ấy hả, Bì Tiểu Tiểu giả vờ tươi cười, nghe giọng điệu của chị cứ như thể cô bé không bị mắng thì sẽ thôi nhức đầu ấy.

Bì Hướng Tinh liếc nhìn đống giun trong thùng lần nữa, rất để ý chuyện có kiếm được tiền hay không, lại thầm nghĩ người ta thu mua thứ ghê tởm này về làm gì.

“Kiếm được tiền hay không là chuyện sau đó.

Nhanh cầm đi cho gà ăn cho chị, đợi sau đến trạm thu mua hỏi là biết ngay, thời gian tới đừng rời khỏi thôn.

”Đại đội sắp bước vào vụ hè, phải nắm chắc thời gian khai khẩn đất từ mùa mưa trước, bằng không hoa màu vụ sau không sinh trưởng được.

Khoảng thời gian này đại đội trưởng nhất định không phép ai xin nghỉ, à, mà thường ngày không bận rộn lắm cũng chưa chắc có ngày nghỉ.

“Vâng!” – Bì Tiểu Tiểu thở dài.

Cô bé đau lòng đổ hơn phân nửa giun trong giỏ vào chuồng gà.

Nghe tiếng động, hai con gà mái cục tác chạy tới, con nào con nấy đều ăn rất ngon lành.

Bì Tiểu Tiểu thấy hơi xót.

Ăn không ngon sao được?Đồ bán lấy tiền cả đấy!Đối với lời Giang Tư Niên nói… Bì Tiểu Tiểu tin sái cổ.

Hôm nay là ngày thứ năm mẹ con nhà họ Giang quay về đại đội.

Bì Tiểu Tiểu đang học trong lớp thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài.

“Tạm ngừng học, mọi người đi đấu tố thằng nhóc con nhà địa chủ, tụi nhỏ cũng đi theo luôn đi.

” Có người hét lên bên ngoài trườngLớp học náo động một trận.

“Đi đi đi, đấu tố địa chủ, đi đấu tố.

”“Im lặng hết cho tôi.

” Vẻ mặt Bì Hướng Dung nghiêm túc đứng trên bục giảng, nhìn những gương mặt đang hưng phấn trong lớp, trong lòng vô cùng phức tạp.

Anh học cấp ba ở huyện, mấy năm nay anh đã gặp rất nhiều trận đấu tố như vậy, khu vườn trường vui vẻ ban đầu bỗng trở nên hỗn loạn.

Đấu tố giáo viên, đấu tố bạn học! Nhìn từng người anh quen bị lôi ra ngoài đấu tố, chửi bới, đánh đập, nhìn người quen lao đao, rồi lại nhìn từng người đổi đời, anh vô cùng chán ghét mấy việc như thế này.

Nhưng thói đời là vậy, anh cũng không thể nào làm trái được, nhìn tụi nhỏ chẳng hiểu được ý nghĩa đằng sau chuyện này, chỉ có thể theo mấy đứa nhỏ đang hưng phấn, anh hít một hơi thật sâu.

“Được rồi, im lặng hết cho tôi.

Đại đội trưởng hưởng ứng lời kêu gọi đấu tố địa chủ phú nông, mấy đứa theo sát sau lưng thầy, quan sát cẩn thận, sau đó viết một bài cảm nhận sau khi xem vào ngày mai, nói về quan điểm của các em đối với việc đấu tố địa chủ lần này, viết bốn trăm chữ.

” Sắc mặt Bì Hướng Dung nghiêm túc, chọn một nước đi tàn nhẫn nhất.

.

Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Còn bị mắng gì ấy hả, Bì Tiểu Tiểu giả vờ tươi cười, nghe giọng điệu của chị cứ như thể cô bé không bị mắng thì sẽ thôi nhức đầu ấy.Bì Hướng Tinh liếc nhìn đống giun trong thùng lần nữa, rất để ý chuyện có kiếm được tiền hay không, lại thầm nghĩ người ta thu mua thứ ghê tởm này về làm gì.“Kiếm được tiền hay không là chuyện sau đó.Nhanh cầm đi cho gà ăn cho chị, đợi sau đến trạm thu mua hỏi là biết ngay, thời gian tới đừng rời khỏi thôn.”Đại đội sắp bước vào vụ hè, phải nắm chắc thời gian khai khẩn đất từ mùa mưa trước, bằng không hoa màu vụ sau không sinh trưởng được.Khoảng thời gian này đại đội trưởng nhất định không phép ai xin nghỉ, à, mà thường ngày không bận rộn lắm cũng chưa chắc có ngày nghỉ.“Vâng!” – Bì Tiểu Tiểu thở dài.Cô bé đau lòng đổ hơn phân nửa giun trong giỏ vào chuồng gà.Nghe tiếng động, hai con gà mái cục tác chạy tới, con nào con nấy đều ăn rất ngon lành.Bì Tiểu Tiểu thấy hơi xót.Ăn không ngon sao được?Đồ bán lấy tiền cả đấy!Đối với lời Giang Tư Niên nói… Bì Tiểu Tiểu tin sái cổ.Hôm nay là ngày thứ năm mẹ con nhà họ Giang quay về đại đội.Bì Tiểu Tiểu đang học trong lớp thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài.“Tạm ngừng học, mọi người đi đấu tố thằng nhóc con nhà địa chủ, tụi nhỏ cũng đi theo luôn đi.” Có người hét lên bên ngoài trườngLớp học náo động một trận.“Đi đi đi, đấu tố địa chủ, đi đấu tố.”“Im lặng hết cho tôi.” Vẻ mặt Bì Hướng Dung nghiêm túc đứng trên bục giảng, nhìn những gương mặt đang hưng phấn trong lớp, trong lòng vô cùng phức tạp.Anh học cấp ba ở huyện, mấy năm nay anh đã gặp rất nhiều trận đấu tố như vậy, khu vườn trường vui vẻ ban đầu bỗng trở nên hỗn loạn.Đấu tố giáo viên, đấu tố bạn học! Nhìn từng người anh quen bị lôi ra ngoài đấu tố, chửi bới, đánh đập, nhìn người quen lao đao, rồi lại nhìn từng người đổi đời, anh vô cùng chán ghét mấy việc như thế này.Nhưng thói đời là vậy, anh cũng không thể nào làm trái được, nhìn tụi nhỏ chẳng hiểu được ý nghĩa đằng sau chuyện này, chỉ có thể theo mấy đứa nhỏ đang hưng phấn, anh hít một hơi thật sâu.“Được rồi, im lặng hết cho tôi.Đại đội trưởng hưởng ứng lời kêu gọi đấu tố địa chủ phú nông, mấy đứa theo sát sau lưng thầy, quan sát cẩn thận, sau đó viết một bài cảm nhận sau khi xem vào ngày mai, nói về quan điểm của các em đối với việc đấu tố địa chủ lần này, viết bốn trăm chữ.” Sắc mặt Bì Hướng Dung nghiêm túc, chọn một nước đi tàn nhẫn nhất..

Chương 43: 43: Đấu Tố Địa Chủ 1