Mùa đông là mùa thích hợp nhất để uống canh gà nóng. Lâm Miên dành hơn hai giờ đồng hồ để hầm gà, tới khi nó sôi ùng ục nổi bong bóng lên trên. Trời đã tối rồi, đúng lúc canh gà cũng có thể lấy ra, bên ngoài tuyết rơi đầy trời, trong phòng ấm áp tràn ngập mùi thơm của gà. Cậu thỏa mãn hít sâu rồi thở ra, từng lỗ chân lông trên người của cậu đều rất thư giãn thoải mái. Lâm Miên vừa múc canh gà ra thì nghe thấy ở cửa có tiếng động, cậu đi chân trần ra ngoài xem, quả nhiên thấy Tạ Đình đang cởi giày ở huyền quan(1). Thanh niên mặc áo len casơmia màu nâu nhạt, áo khoác tùy tiện vắt ở trên khuỷu tay, trên mái tóc dày có dính một vài bông tuyết trắng nhỏ, dường như nhận ra ánh nhìn của Lâm Miên nên hắn ngước cổ lên, lộ ra một gương mặt tuấn lãng thâm thúy. (1) Huyền quan: khu vực từ cửa vào đến nhà. Cho dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Lâm Miên vẫn sẽ luôn cảm khái sự thiên vị của tạo vật giả đối với khuôn mặt của Tạ Đình, đây cũng chính là một trong những lý do để cậu cam tâm…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...