Chương thứ nhất Cuối xuân, Liễu Thành lất phất mưa bay. Chúc Yến Ẩn tựa vào đầu giường, ánh mắt lấp lánh chờ mong: "Theo thần y thấy, tu vi võ học của ta bao giờ mới khôi phục lại như xưa?" Đại phu còn chưa kịp trả lời, người đứng bên cạnh đã không nhịn được trước: "Nhị đệ, ngươi tỉnh táo lại đi. Nhà họ Chúc chúng ta hoàn toàn không có ba cái thứ đó." Chúc Yến Ẩn không tin: "Bây giờ ta đang mất trí nhớ, đương nhiên phải nghe hết theo lời ngươi nói bậy." Chúc Yến Huy thực sự không tài nào hiểu được, tại sao nhị đệ ra ngoài đạp thanh một chuyến quay lại rồi biến thành thế này đây. Theo lý mà nói, tên sơn tặc kia chỉ cướp mất tay nải đựng đồ tế nhuyễn của y chứ có vung đao chém người đâu, sao đang yên đang lành lại bị sang chấn đến ngu người thế này, chết không cơ chứ, mất mặt quá thể đáng. Chúc Yến Ẩn: "Ca, ta không bị ngu." Chúc Yến Huy: "Không, ngươi có bị ngu." Nếu không thì sao mà đường đường nhị thiếu gia Chúc phủ, nổi danh tài tử văn nhã, lại tự dưng trào dâng hứng thú với đại bảo…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...