"Cô không thấy mệt à?" "Tại sao phải mệt? Theo đuổi người mình yêu đó là vui vẻ là hạnh phúc, nếu mệt thì em đã buông tay lâu rồi." Lạc Ngải Vy mỉm cười nhìn Mặc Dương mà nhẹ nhàng thốt ra những ý nghĩ của mình. Mặc Dương ngồi đối diện cô, sắc mặt trở nên u ám, đôi mắt sắt lạnh dán trên người cô gái nhỏ, nhếch mép trào phúng nói một câu: "Lạc tiểu thư cô cũng biết nói câu yêu thích đó sao? Bản thân đã lên giường với bao nhiêu người đàn ông rồi còn nói được câu đấy khiến tôi rất nể phục." Lạc Ngải Vy nghe hắn đâm chọc cùng sỉ nhục mình, cô không tức cũng không nháo hay giận hờn, vẫn nở nụ cười, giọng nói ngọt ngào nhưng thập phần đáng sợ: "Ây da, ai lại độc mồm độc miệng như vậy chứ, người ta thân thể ngọc ngà như vậy lại nói cóc nhái nào cũng ăn được ư, thật là muốn xé nát miệng người đó nha." Lạc Ngải Vy dứt lời lại nhìn Mặc Dương, cô đưa tay chọc vào tay hắn, một tay chống cằm nghiêng đầu hỏi: "Mặc tổng nếu đã nói tôi d*m đ*ng bị nhiều người chơi qua, thì có cần kiểm chứng một chút…
Tác giả: