*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chung Phục đứng trước cửa sổ, thân thể ép sát vách tường sượt qua thân bụi bặm. Y nhìn khoảng không trước mắt, ngón tay nhiều lần xoa động. Ba phút sau, cửa phòng thay quần áo bị người bên ngoài đẩy ra. Bụi trần trong không gian nhỏ hẹp rơi xuống, trắng xoá một lớp dày. Người đến cau mày thật chặt, vươn tay ra trước huơ huơ, bước nhanh tới chỗ cách Chung Phục một thước, móc chìa khoá mở tủ chính mình. "Làm sao vậy? Đứng ngốc ở đây?" Dừng một chút, thấy đối phương chẳng phản ứng thì nói tiếp, "Đang lo lắng cho tiểu đồ đệ mới tốt nghiệp của cậu? Không sao, đội trưởng Đàm nói hắn đã nhờ những cảnh sát khác tới hỗ trợ, chí ít cũng mười bốn người, đám tội phạm ma tuý kia đêm nay không trốn thoát." Nói rồi hắn cởi cảnh phục trên người ra, thay thường phục. "Anh thì hiểu cái gì" Chung Phục xoay người. "Tôi làm sao không?" Thích Văn Xuyên thả xuống vũ khí bên eo, lẫm…
Chương 13
Gặp Quân Thời KhắcTác giả: Thái TỷTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chung Phục đứng trước cửa sổ, thân thể ép sát vách tường sượt qua thân bụi bặm. Y nhìn khoảng không trước mắt, ngón tay nhiều lần xoa động. Ba phút sau, cửa phòng thay quần áo bị người bên ngoài đẩy ra. Bụi trần trong không gian nhỏ hẹp rơi xuống, trắng xoá một lớp dày. Người đến cau mày thật chặt, vươn tay ra trước huơ huơ, bước nhanh tới chỗ cách Chung Phục một thước, móc chìa khoá mở tủ chính mình. "Làm sao vậy? Đứng ngốc ở đây?" Dừng một chút, thấy đối phương chẳng phản ứng thì nói tiếp, "Đang lo lắng cho tiểu đồ đệ mới tốt nghiệp của cậu? Không sao, đội trưởng Đàm nói hắn đã nhờ những cảnh sát khác tới hỗ trợ, chí ít cũng mười bốn người, đám tội phạm ma tuý kia đêm nay không trốn thoát." Nói rồi hắn cởi cảnh phục trên người ra, thay thường phục. "Anh thì hiểu cái gì" Chung Phục xoay người. "Tôi làm sao không?" Thích Văn Xuyên thả xuống vũ khí bên eo, lẫm… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến phòng hội nghị, Lục Thù Đồng đem Hứa Ước đẩy lên vị trí đầu tiên rồi xoay người rời đi.Hôm nay Hứa Ước có cuộc họp qua mạng kéo dài tới ba giờ đồng hồ, là tiến hành hợp tác với một công ty thực phẩm nước ngoài. Lục Thù Đồng ngồi xuống ghế salon trước phòng, nghĩ chứng kiến toàn bộ sự việc trong kia.Trợ lý Hứa Ước nhìn thấy, đi tới hỏi y có muốn đến cũi nhốt thú hoang không, ngày hôm qua ông chủ đã dặn dò rồi.Lục Thù Đồng cự tuyệt: "Tôi chờ ngài ấy họp xong liền đi" Y muốn ở cạnh Hứa Ước nhiều hơn, mặc dù ngăn cách bởi một cánh cửa.Trợ lý gật đầu: "Chẳng phải Lục thiếu cần xử lý vết thương trên đùi ư, còn những nơi khác do tối qua nữa.""Không cần, cứ như vậy đi."Lục Thù Đồng cúi đầu, ngón tay chậm rãi xoa xoa phần đùi bị đâm rồi nhắm mắt lại, như chạm đến khuôn mặt tình nhân mà hãm sâu trong đó."Được."Trợ lý rời khỏi, Lục Thù Đồng dựa vào sô pha yên tĩnh chờ đợi. Ba giờ sau, cửa phòng họp được ai đó trợ giúp đẩy ra. Y nghe tiếng thì quay đầu -- vừa vặn đụng phải thân ảnh Hứa Ước.Hai người bốn mắt nhìn nhau, ở y là yêu thương tha thiết vĩnh hằng.Mà thứ Hứa Ước nhìn thấy, lại là cố chấp cùng vặn vẹo.(Rùa:Phòng làm việc ngài Hứa)Hồi ức kết thúc ở đây, tiếp theo chính là Hứa Ước đi ra, Lục Thù Đồng vâng lời tới lồng thú hoang "chơi đùa". Tại phòng khám, bác sĩ Lục khoan thai lấy lại tinh thần. Sau lưng vang lên tiếng động, Triệu Di tắm xong khoanh tay trước ngực, hướng y cười đến sâu xa. Lục Thù Đồng hơi không vui nhướng mắt: "Cô làm gì.""Tôi mới nên hỏi anh đang làm gì, cười đến b**n th** t*nh d*c nồng đậm như thế, nghĩ tới Hứa Ước?""Phải.... bất quá không chỉ mình ngài ấy.""Còn có?""Tập đoàn Lục thị."Triệu Di nhìn đối phương, ngữ khí có chút lạnh: "Anh muốn làm gì?"Lục Thù Đồng khẽ mỉm cười.Ngũ quan của y kỳ thực phi thường nhu hoà, đôi mắt cười lên cong cong như trăng lưỡi liềm, nhưng trải qua lễ rửa tội xác chết đẫm máu nhiều năm như vậy, mang tới cho người khác ngoại trừ cảm giác không rét mà run thì chỉ có run sợ trong lòng.Y nghiêng cơ thể, lộ ra màn hình máy tính."Muốn đi nổ hết nhà xưởng."
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến phòng hội nghị, Lục Thù Đồng đem Hứa Ước đẩy lên vị trí đầu tiên rồi xoay người rời đi.
Hôm nay Hứa Ước có cuộc họp qua mạng kéo dài tới ba giờ đồng hồ, là tiến hành hợp tác với một công ty thực phẩm nước ngoài. Lục Thù Đồng ngồi xuống ghế salon trước phòng, nghĩ chứng kiến toàn bộ sự việc trong kia.
Trợ lý Hứa Ước nhìn thấy, đi tới hỏi y có muốn đến cũi nhốt thú hoang không, ngày hôm qua ông chủ đã dặn dò rồi.
Lục Thù Đồng cự tuyệt: "Tôi chờ ngài ấy họp xong liền đi" Y muốn ở cạnh Hứa Ước nhiều hơn, mặc dù ngăn cách bởi một cánh cửa.
Trợ lý gật đầu: "Chẳng phải Lục thiếu cần xử lý vết thương trên đùi ư, còn những nơi khác do tối qua nữa."
"Không cần, cứ như vậy đi."
Lục Thù Đồng cúi đầu, ngón tay chậm rãi xoa xoa phần đùi bị đâm rồi nhắm mắt lại, như chạm đến khuôn mặt tình nhân mà hãm sâu trong đó.
"Được."
Trợ lý rời khỏi, Lục Thù Đồng dựa vào sô pha yên tĩnh chờ đợi. Ba giờ sau, cửa phòng họp được ai đó trợ giúp đẩy ra. Y nghe tiếng thì quay đầu -- vừa vặn đụng phải thân ảnh Hứa Ước.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ở y là yêu thương tha thiết vĩnh hằng.
Mà thứ Hứa Ước nhìn thấy, lại là cố chấp cùng vặn vẹo.
(
Rùa:
Phòng làm việc ngài Hứa)
Hồi ức kết thúc ở đây, tiếp theo chính là Hứa Ước đi ra, Lục Thù Đồng vâng lời tới lồng thú hoang "chơi đùa". Tại phòng khám, bác sĩ Lục khoan thai lấy lại tinh thần. Sau lưng vang lên tiếng động, Triệu Di tắm xong khoanh tay trước ngực, hướng y cười đến sâu xa. Lục Thù Đồng hơi không vui nhướng mắt: "Cô làm gì."
"Tôi mới nên hỏi anh đang làm gì, cười đến b**n th** t*nh d*c nồng đậm như thế, nghĩ tới Hứa Ước?"
"Phải.... bất quá không chỉ mình ngài ấy."
"Còn có?"
"Tập đoàn Lục thị."
Triệu Di nhìn đối phương, ngữ khí có chút lạnh: "Anh muốn làm gì?"
Lục Thù Đồng khẽ mỉm cười.
Ngũ quan của y kỳ thực phi thường nhu hoà, đôi mắt cười lên cong cong như trăng lưỡi liềm, nhưng trải qua lễ rửa tội xác chết đẫm máu nhiều năm như vậy, mang tới cho người khác ngoại trừ cảm giác không rét mà run thì chỉ có run sợ trong lòng.
Y nghiêng cơ thể, lộ ra màn hình máy tính.
"Muốn đi nổ hết nhà xưởng."
Gặp Quân Thời KhắcTác giả: Thái TỷTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chung Phục đứng trước cửa sổ, thân thể ép sát vách tường sượt qua thân bụi bặm. Y nhìn khoảng không trước mắt, ngón tay nhiều lần xoa động. Ba phút sau, cửa phòng thay quần áo bị người bên ngoài đẩy ra. Bụi trần trong không gian nhỏ hẹp rơi xuống, trắng xoá một lớp dày. Người đến cau mày thật chặt, vươn tay ra trước huơ huơ, bước nhanh tới chỗ cách Chung Phục một thước, móc chìa khoá mở tủ chính mình. "Làm sao vậy? Đứng ngốc ở đây?" Dừng một chút, thấy đối phương chẳng phản ứng thì nói tiếp, "Đang lo lắng cho tiểu đồ đệ mới tốt nghiệp của cậu? Không sao, đội trưởng Đàm nói hắn đã nhờ những cảnh sát khác tới hỗ trợ, chí ít cũng mười bốn người, đám tội phạm ma tuý kia đêm nay không trốn thoát." Nói rồi hắn cởi cảnh phục trên người ra, thay thường phục. "Anh thì hiểu cái gì" Chung Phục xoay người. "Tôi làm sao không?" Thích Văn Xuyên thả xuống vũ khí bên eo, lẫm… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến phòng hội nghị, Lục Thù Đồng đem Hứa Ước đẩy lên vị trí đầu tiên rồi xoay người rời đi.Hôm nay Hứa Ước có cuộc họp qua mạng kéo dài tới ba giờ đồng hồ, là tiến hành hợp tác với một công ty thực phẩm nước ngoài. Lục Thù Đồng ngồi xuống ghế salon trước phòng, nghĩ chứng kiến toàn bộ sự việc trong kia.Trợ lý Hứa Ước nhìn thấy, đi tới hỏi y có muốn đến cũi nhốt thú hoang không, ngày hôm qua ông chủ đã dặn dò rồi.Lục Thù Đồng cự tuyệt: "Tôi chờ ngài ấy họp xong liền đi" Y muốn ở cạnh Hứa Ước nhiều hơn, mặc dù ngăn cách bởi một cánh cửa.Trợ lý gật đầu: "Chẳng phải Lục thiếu cần xử lý vết thương trên đùi ư, còn những nơi khác do tối qua nữa.""Không cần, cứ như vậy đi."Lục Thù Đồng cúi đầu, ngón tay chậm rãi xoa xoa phần đùi bị đâm rồi nhắm mắt lại, như chạm đến khuôn mặt tình nhân mà hãm sâu trong đó."Được."Trợ lý rời khỏi, Lục Thù Đồng dựa vào sô pha yên tĩnh chờ đợi. Ba giờ sau, cửa phòng họp được ai đó trợ giúp đẩy ra. Y nghe tiếng thì quay đầu -- vừa vặn đụng phải thân ảnh Hứa Ước.Hai người bốn mắt nhìn nhau, ở y là yêu thương tha thiết vĩnh hằng.Mà thứ Hứa Ước nhìn thấy, lại là cố chấp cùng vặn vẹo.(Rùa:Phòng làm việc ngài Hứa)Hồi ức kết thúc ở đây, tiếp theo chính là Hứa Ước đi ra, Lục Thù Đồng vâng lời tới lồng thú hoang "chơi đùa". Tại phòng khám, bác sĩ Lục khoan thai lấy lại tinh thần. Sau lưng vang lên tiếng động, Triệu Di tắm xong khoanh tay trước ngực, hướng y cười đến sâu xa. Lục Thù Đồng hơi không vui nhướng mắt: "Cô làm gì.""Tôi mới nên hỏi anh đang làm gì, cười đến b**n th** t*nh d*c nồng đậm như thế, nghĩ tới Hứa Ước?""Phải.... bất quá không chỉ mình ngài ấy.""Còn có?""Tập đoàn Lục thị."Triệu Di nhìn đối phương, ngữ khí có chút lạnh: "Anh muốn làm gì?"Lục Thù Đồng khẽ mỉm cười.Ngũ quan của y kỳ thực phi thường nhu hoà, đôi mắt cười lên cong cong như trăng lưỡi liềm, nhưng trải qua lễ rửa tội xác chết đẫm máu nhiều năm như vậy, mang tới cho người khác ngoại trừ cảm giác không rét mà run thì chỉ có run sợ trong lòng.Y nghiêng cơ thể, lộ ra màn hình máy tính."Muốn đi nổ hết nhà xưởng."