Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chung Phục đứng trước cửa sổ, thân thể ép sát vách tường sượt qua thân bụi bặm. Y nhìn khoảng không trước mắt, ngón tay nhiều lần xoa động. Ba phút sau, cửa phòng thay quần áo bị người bên ngoài đẩy ra. Bụi trần trong không gian nhỏ hẹp rơi xuống, trắng xoá một lớp dày. Người đến cau mày thật chặt, vươn tay ra trước huơ huơ, bước nhanh tới chỗ cách Chung Phục một thước, móc chìa khoá mở tủ chính mình. "Làm sao vậy? Đứng ngốc ở đây?" Dừng một chút, thấy đối phương chẳng phản ứng thì nói tiếp, "Đang lo lắng cho tiểu đồ đệ mới tốt nghiệp của cậu? Không sao, đội trưởng Đàm nói hắn đã nhờ những cảnh sát khác tới hỗ trợ, chí ít cũng mười bốn người, đám tội phạm ma tuý kia đêm nay không trốn thoát." Nói rồi hắn cởi cảnh phục trên người ra, thay thường phục. "Anh thì hiểu cái gì" Chung Phục xoay người. "Tôi làm sao không?" Thích Văn Xuyên thả xuống vũ khí bên eo, lẫm…

Chương 43

Gặp Quân Thời KhắcTác giả: Thái TỷTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chung Phục đứng trước cửa sổ, thân thể ép sát vách tường sượt qua thân bụi bặm. Y nhìn khoảng không trước mắt, ngón tay nhiều lần xoa động. Ba phút sau, cửa phòng thay quần áo bị người bên ngoài đẩy ra. Bụi trần trong không gian nhỏ hẹp rơi xuống, trắng xoá một lớp dày. Người đến cau mày thật chặt, vươn tay ra trước huơ huơ, bước nhanh tới chỗ cách Chung Phục một thước, móc chìa khoá mở tủ chính mình. "Làm sao vậy? Đứng ngốc ở đây?" Dừng một chút, thấy đối phương chẳng phản ứng thì nói tiếp, "Đang lo lắng cho tiểu đồ đệ mới tốt nghiệp của cậu? Không sao, đội trưởng Đàm nói hắn đã nhờ những cảnh sát khác tới hỗ trợ, chí ít cũng mười bốn người, đám tội phạm ma tuý kia đêm nay không trốn thoát." Nói rồi hắn cởi cảnh phục trên người ra, thay thường phục. "Anh thì hiểu cái gì" Chung Phục xoay người. "Tôi làm sao không?" Thích Văn Xuyên thả xuống vũ khí bên eo, lẫm… Hai mươi phút sau, xấp ảnh chiếc Jeep ra vào đường hầm bị ném tới.Lục Thù Đồng đứng trước bàn làm việc, cầm từng tấm từng tấm lên xem."Tôi sẽ tiêu huỷ xe" Y nói.Hứa Ước hỏi: "Chủ xe là cậu?""Đúng....""....." Hứa Ước nhìn y chốc lát, rất nhẹ hỏi: "Cậu có cần phát cuồng như thế không, lái xe chính mình đi giết người?"Lục Thù Đồng trầm mặt: "Video quản chế chụp được mặt tôi sao?""Không" Hứa Ước lạnh nhạt, "Nhưng nếu người Lục thị xem qua, sẽ chú ý xe cậu."Lục Thù Đồng suy tư: "Họ thăm dò hết thảy xe cộ qua lại đường hầm nổi ư? Hay là... sẽ có kẻ thù của Lục Phú Sinh, hoặc đối thủ cạnh tranh với Lục thị, vậy có thể dời đi mục tiêu là chúng ta.""Ta đã bảo trợ lý điều tra" Nghe đến đó, sắc mặt Hứa Ước cuối cùng coi như chuyển biến tốt, "Cậu giúp hắn chứ? Lượng công việc hơi nhiều đấy.""Tôi làm ngay bây giờ" Lục Thù Đồng thả bức ảnh xuống, xoay người rời khỏi."Chờ chút" Hứa Ước gọi y lại, "Trận đánh sau núi trước kia có một chiếc xe giải cứu bốn tên tội phạm ma tuý, cũng là Jeep. Xử lý nó chưa?"Lục Thù Đồng đưa lưng về phía hắn, đáp rất nhanh: "Chiếc xe kia tôi mua ở chợ đen, không có giấy tờ. Sau khi dùng xong đã ném tới vùng hoang vu ngoại thành cách đây rất xa, trên đường cũng chẳng có máy thu hình.""Ừ" Hứa Ước đáp, giọng nói thoáng lo lắng, "Cậu ra ngoài đi."Lục Thù Đồng theo lời, nhưng sau khi đóng cửa không trực tiếp về phòng khám hay tìm trợ lý. Y cho người đem máy tính đến, an vị ở chỗ trống trước văn phòng, bắt đầu nghiên cứu video quản chế.

Hai mươi phút sau, xấp ảnh chiếc Jeep ra vào đường hầm bị ném tới.

Lục Thù Đồng đứng trước bàn làm việc, cầm từng tấm từng tấm lên xem.

"Tôi sẽ tiêu huỷ xe" Y nói.

Hứa Ước hỏi: "Chủ xe là cậu?"

"Đúng...."

"....." Hứa Ước nhìn y chốc lát, rất nhẹ hỏi: "Cậu có cần phát cuồng như thế không, lái xe chính mình đi giết người?"

Lục Thù Đồng trầm mặt: "Video quản chế chụp được mặt tôi sao?"

"Không" Hứa Ước lạnh nhạt, "Nhưng nếu người Lục thị xem qua, sẽ chú ý xe cậu."

Lục Thù Đồng suy tư: "Họ thăm dò hết thảy xe cộ qua lại đường hầm nổi ư? Hay là... sẽ có kẻ thù của Lục Phú Sinh, hoặc đối thủ cạnh tranh với Lục thị, vậy có thể dời đi mục tiêu là chúng ta."

"Ta đã bảo trợ lý điều tra" Nghe đến đó, sắc mặt Hứa Ước cuối cùng coi như chuyển biến tốt, "Cậu giúp hắn chứ? Lượng công việc hơi nhiều đấy."

"Tôi làm ngay bây giờ" Lục Thù Đồng thả bức ảnh xuống, xoay người rời khỏi.

"Chờ chút" Hứa Ước gọi y lại, "Trận đánh sau núi trước kia có một chiếc xe giải cứu bốn tên tội phạm ma tuý, cũng là Jeep. Xử lý nó chưa?"

Lục Thù Đồng đưa lưng về phía hắn, đáp rất nhanh: "Chiếc xe kia tôi mua ở chợ đen, không có giấy tờ. Sau khi dùng xong đã ném tới vùng hoang vu ngoại thành cách đây rất xa, trên đường cũng chẳng có máy thu hình."

"Ừ" Hứa Ước đáp, giọng nói thoáng lo lắng, "Cậu ra ngoài đi."

Lục Thù Đồng theo lời, nhưng sau khi đóng cửa không trực tiếp về phòng khám hay tìm trợ lý. Y cho người đem máy tính đến, an vị ở chỗ trống trước văn phòng, bắt đầu nghiên cứu video quản chế.

Gặp Quân Thời KhắcTác giả: Thái TỷTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chung Phục đứng trước cửa sổ, thân thể ép sát vách tường sượt qua thân bụi bặm. Y nhìn khoảng không trước mắt, ngón tay nhiều lần xoa động. Ba phút sau, cửa phòng thay quần áo bị người bên ngoài đẩy ra. Bụi trần trong không gian nhỏ hẹp rơi xuống, trắng xoá một lớp dày. Người đến cau mày thật chặt, vươn tay ra trước huơ huơ, bước nhanh tới chỗ cách Chung Phục một thước, móc chìa khoá mở tủ chính mình. "Làm sao vậy? Đứng ngốc ở đây?" Dừng một chút, thấy đối phương chẳng phản ứng thì nói tiếp, "Đang lo lắng cho tiểu đồ đệ mới tốt nghiệp của cậu? Không sao, đội trưởng Đàm nói hắn đã nhờ những cảnh sát khác tới hỗ trợ, chí ít cũng mười bốn người, đám tội phạm ma tuý kia đêm nay không trốn thoát." Nói rồi hắn cởi cảnh phục trên người ra, thay thường phục. "Anh thì hiểu cái gì" Chung Phục xoay người. "Tôi làm sao không?" Thích Văn Xuyên thả xuống vũ khí bên eo, lẫm… Hai mươi phút sau, xấp ảnh chiếc Jeep ra vào đường hầm bị ném tới.Lục Thù Đồng đứng trước bàn làm việc, cầm từng tấm từng tấm lên xem."Tôi sẽ tiêu huỷ xe" Y nói.Hứa Ước hỏi: "Chủ xe là cậu?""Đúng....""....." Hứa Ước nhìn y chốc lát, rất nhẹ hỏi: "Cậu có cần phát cuồng như thế không, lái xe chính mình đi giết người?"Lục Thù Đồng trầm mặt: "Video quản chế chụp được mặt tôi sao?""Không" Hứa Ước lạnh nhạt, "Nhưng nếu người Lục thị xem qua, sẽ chú ý xe cậu."Lục Thù Đồng suy tư: "Họ thăm dò hết thảy xe cộ qua lại đường hầm nổi ư? Hay là... sẽ có kẻ thù của Lục Phú Sinh, hoặc đối thủ cạnh tranh với Lục thị, vậy có thể dời đi mục tiêu là chúng ta.""Ta đã bảo trợ lý điều tra" Nghe đến đó, sắc mặt Hứa Ước cuối cùng coi như chuyển biến tốt, "Cậu giúp hắn chứ? Lượng công việc hơi nhiều đấy.""Tôi làm ngay bây giờ" Lục Thù Đồng thả bức ảnh xuống, xoay người rời khỏi."Chờ chút" Hứa Ước gọi y lại, "Trận đánh sau núi trước kia có một chiếc xe giải cứu bốn tên tội phạm ma tuý, cũng là Jeep. Xử lý nó chưa?"Lục Thù Đồng đưa lưng về phía hắn, đáp rất nhanh: "Chiếc xe kia tôi mua ở chợ đen, không có giấy tờ. Sau khi dùng xong đã ném tới vùng hoang vu ngoại thành cách đây rất xa, trên đường cũng chẳng có máy thu hình.""Ừ" Hứa Ước đáp, giọng nói thoáng lo lắng, "Cậu ra ngoài đi."Lục Thù Đồng theo lời, nhưng sau khi đóng cửa không trực tiếp về phòng khám hay tìm trợ lý. Y cho người đem máy tính đến, an vị ở chỗ trống trước văn phòng, bắt đầu nghiên cứu video quản chế.

Chương 43