Tác giả:

[01] “Tôi chắc chắn anh ta đã ngoại tình.” Đây là câu nói đầu tiên của Lý Chiêu sau khi ngồi xuống, “anh ta” ở đây là chỉ bạn trai của anh. Mặt bàn trước mặt anh bày một máy vi tính xách tay, kế bên cạnh là những túi hồ sơ xếp chồng lên nhau, trong những túi hồ sơ đó là đầy đủ những “món đồ” có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời của một số người, nhưng mà, chiếc ghế đối diện lại không có ai. Nhìn thẳng về phía trước, tất cả những gì anh có thể thấy chỉ là khung cửa sổ lớn và ánh nắng mặt trời gay gắt. Một cốc nước đá được đặt xuống bàn, người đàn ông cao gầy lạ mặt kéo ghế ngồi xuống phía đối diện. Lý Chiêu tỉ mỉ quan sát người này, cố gắng thông qua vẻ bề ngoài để phán đoán xem gã có thật sự đáng tin hay không. Cao, có lẽ gã phải cao hơn một mét chín. Gầy, gầy đến mức dường như chỉ còn xương. Vừa cao vừa gầy, thoạt nhìn như một bệnh nhân suy dinh dưỡng trầm trọng, rõ ràng chỉ mới ngoài ba mươi một mà lưng đã còng xuống, y hệt một người già đã gần đất xa trời. Nhưng chỉ cần nhìn vào mặt…

Chương 23: Giữa mùa hè

Tro Bụi Trong Đêm HèTác giả: Tần Tam KiếnTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược[01] “Tôi chắc chắn anh ta đã ngoại tình.” Đây là câu nói đầu tiên của Lý Chiêu sau khi ngồi xuống, “anh ta” ở đây là chỉ bạn trai của anh. Mặt bàn trước mặt anh bày một máy vi tính xách tay, kế bên cạnh là những túi hồ sơ xếp chồng lên nhau, trong những túi hồ sơ đó là đầy đủ những “món đồ” có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời của một số người, nhưng mà, chiếc ghế đối diện lại không có ai. Nhìn thẳng về phía trước, tất cả những gì anh có thể thấy chỉ là khung cửa sổ lớn và ánh nắng mặt trời gay gắt. Một cốc nước đá được đặt xuống bàn, người đàn ông cao gầy lạ mặt kéo ghế ngồi xuống phía đối diện. Lý Chiêu tỉ mỉ quan sát người này, cố gắng thông qua vẻ bề ngoài để phán đoán xem gã có thật sự đáng tin hay không. Cao, có lẽ gã phải cao hơn một mét chín. Gầy, gầy đến mức dường như chỉ còn xương. Vừa cao vừa gầy, thoạt nhìn như một bệnh nhân suy dinh dưỡng trầm trọng, rõ ràng chỉ mới ngoài ba mươi một mà lưng đã còng xuống, y hệt một người già đã gần đất xa trời. Nhưng chỉ cần nhìn vào mặt… [12]Lý Chiêu vốn không phải tên là Lý Chiêu.Trong thông tin mà Tào Xuyên tra được, cái tên này đã được thay đổi sau khi Lý Hán Đường nhận nuôi anh.Cái người Lý Hán Đường này dường như có ý muốn khống chế rất mạnh, hết thảy mọi thứ về Lý Chiêu đều bị hắn quản chặt trong lòng bàn tay.Đổi tên, đổi trường, từ nội trú đổi thành học ngoại trú.Không cho phép Lý Chiêu kết bạn, Lý Chiêu đã mười lăm, sáu tuổi, nhưng khi đi học và tan học sẽ được hắn trực tiếp đến đón, hễ thấy Lý Chiêu nói chuyện với người khác, sau khi về nhà sẽ nhục mạ cùng quyền đấm cước đá anh.Lúc đầu Lý Chiêu rất cố gắng phản kháng, nhưng sau vài lần, anh còn bị tra tấn thậm tệ hơn.Khi đó, anh vốn đang ở trong giai đoạn mất người thân, trong nhật ký anh viết: Tôi không quan tâm đến đôi vợ chồng kia, cái chết của họ không ảnh hưởng gì đến tôi, nhưng tại sao ông tôi lại chết cùng họ? Còn phải chết cùng một chỗ với bọn họ?Lý Chiêu chỉ quan tâm đến ông nội, người duy nhất yêu anh, thương anh và bảo vệ anh.Vào ngày sinh nhật của mình anh đã viết trong nhật ký: Trước đây tôi không có bất kỳ điều ước nào trong ngày sinh nhật, nhưng bây giờ tôi chỉ ước một ngày nào đó sẽ xuất hiện một người nào đó, người ấy sẽ giống như hóa thân của ông nội, sẽ ở bên khi tôi nôn nóng, bất an nhất; thậm chí cái gì cũng không cần phải làm cho tôi, chỉ cần nguyện ý để tôi tựa lên vai người ấy.Hàng năm anh đều chỉ ước một điều ước như thế.Bút mực màu xanhBút mực màu đenBút mực màu đỏ.Năm nào anh cũng chép lại câu này, mãi đến tận năm hai mươi lăm tuổi, anh viết trong quyển nhật ký là: Người đó đến rồi.Tào Xuyên nhìn chằm chằm bốn chữ này, nhả một làn khói trắng vào trang giấy.Tào Xuyên đã phải mất rất nhiều công sức mới có được bản báo cáo giám định tâm thần của Lý Hán Đường, đó không chỉ là bản báo cáo giám định tâm thần mà còn là bằng chứng cho thấy hắn đã □□ anh.Hắn ta chính là tên b**n th**, đây là chứng cứ xác thực.Nếu lúc đầu Tào Xuyên vẫn đang hoài nghi nội dung cuốn nhật ký của Lý Chiêu là giả hay thật, thì bây giờ gã đã hoàn toàn chắc chắn đấy đều là thật.Lý Hán Đường mắc bệnh tâm thần phân liệt, và căn bệnh này ngày càng chuyển hướng xấu, mọi thế hệ trong gia đình họ đều gặp phải tình trạng này.Thậm chí Tào Xuyên còn đọc hết lịch sử bệnh tâm thần phân liệt của cả gia đình họ, và trạng thái tinh thần không ổn định của Lý Chiêu trong mấy ngày này dường như đã có được lời giải thích thích đáng.Lý Hán Đường này không có cách nào □□ người khác mà không bị cảnh sát bắt.Thế nên hắn dơ bàn tay bẩn thỉu hướng về phía đứa cháu ngoại này, nhìn trộm, camera theo dõi, trói buộc, cưỡng h**p, làm tất cả mọi thứ mà hắn thèm khát.Buồn nôn đến cực điểm.Tào Xuyên nhớ tới mỗi khi □□ kết thúc Lý Chiêu đều sẽ có triệu chứng nôn khan và chán ghét, điều này chắc chắn liên quan đến những việc Lý Hán Đường đã từng làm.Sau khi sửa soạn ổn thỏa những tài liệu này, Tào Xuyên lại lôi tấm hình của Lý Chiêu ra.Lúc trước Lý Hán Đường cầm tấm hình này đến nói với gã đây là bạn trai của mình, đúng là nhập diễn quá sâu.Hiện tại Tào Xuyên hoàn toàn tin việc Lý Hán Đường chưa chết, không biết ông ta đã dùng thủ đoạn gì để che mắt người đời, bây giờ hẳn là ông ta vẫn đang trốn chui trốn lủi ở đâu đó trên thế giới này.Không những thế, hắn vẫn còn đang theo dõi Lý Chiêu.Cũng đúng, con thú điên sẽ không bao giờ  dễ dàng buông tha con mồi của mình.Tào Xuyên đột nhiên cảm thấy thương xót Lý Chiêu, người này, sống thực sự đủ thảm.Trước tiên không nói bệnh tâm thần phân liệt di truyền trong gia đình có thể khiến anh đột nhiên phát bệnh hay không, cứ coi như căn bệnh sẽ buông tha cho anh, nhưng dưới sự hành hạ như vậy, e rằng anh sẽ không thể sống một cuộc sống của người bình thường.Gã đứng dậy, ngồi ở trên bàn, lần thứ ba gọi đến số điện thoại Lý Hán Đường đưa gã.Nhưng mà, không ai nghe máy.Từ ống nghe truyền ra tiếng “Tút tút tút…” như thể người ở bên kia từ đầu đến cuối đều không tồn tại.Thế nhưng Tào Xuyên biết, hắn nhất định tồn tại, hơn nữa khẳng định còn đang trốn ở xó xỉnh nào đấy nhìn chằm chằm Lý Chiêu.[M: T_T Bộ này thực sự u ám quá, tại sao 1 người mê ngọt như tui lại nhảy vào cái hố này?]

[12]

Lý Chiêu vốn không phải tên là Lý Chiêu.

Trong thông tin mà Tào Xuyên tra được, cái tên này đã được thay đổi sau khi Lý Hán Đường nhận nuôi anh.

Cái người Lý Hán Đường này dường như có ý muốn khống chế rất mạnh, hết thảy mọi thứ về Lý Chiêu đều bị hắn quản chặt trong lòng bàn tay.

Đổi tên, đổi trường, từ nội trú đổi thành học ngoại trú.

Không cho phép Lý Chiêu kết bạn, Lý Chiêu đã mười lăm, sáu tuổi, nhưng khi đi học và tan học sẽ được hắn trực tiếp đến đón, hễ thấy Lý Chiêu nói chuyện với người khác, sau khi về nhà sẽ nhục mạ cùng quyền đấm cước đá anh.

Lúc đầu Lý Chiêu rất cố gắng phản kháng, nhưng sau vài lần, anh còn bị tra tấn thậm tệ hơn.

Khi đó, anh vốn đang ở trong giai đoạn mất người thân, trong nhật ký anh viết: Tôi không quan tâm đến đôi vợ chồng kia, cái chết của họ không ảnh hưởng gì đến tôi, nhưng tại sao ông tôi lại chết cùng họ? Còn phải chết cùng một chỗ với bọn họ?

Lý Chiêu chỉ quan tâm đến ông nội, người duy nhất yêu anh, thương anh và bảo vệ anh.

Vào ngày sinh nhật của mình anh đã viết trong nhật ký: Trước đây tôi không có bất kỳ điều ước nào trong ngày sinh nhật, nhưng bây giờ tôi chỉ ước một ngày nào đó sẽ xuất hiện một người nào đó, người ấy sẽ giống như hóa thân của ông nội, sẽ ở bên khi tôi nôn nóng, bất an nhất; thậm chí cái gì cũng không cần phải làm cho tôi, chỉ cần nguyện ý để tôi tựa lên vai người ấy.

Hàng năm anh đều chỉ ước một điều ước như thế.

Bút mực màu xanh

Bút mực màu đen

Bút mực màu đỏ.

Năm nào anh cũng chép lại câu này, mãi đến tận năm hai mươi lăm tuổi, anh viết trong quyển nhật ký là: Người đó đến rồi.

Tào Xuyên nhìn chằm chằm bốn chữ này, nhả một làn khói trắng vào trang giấy.

Tào Xuyên đã phải mất rất nhiều công sức mới có được bản báo cáo giám định tâm thần của Lý Hán Đường, đó không chỉ là bản báo cáo giám định tâm thần mà còn là bằng chứng cho thấy hắn đã □□ anh.

Hắn ta chính là tên b**n th**, đây là chứng cứ xác thực.

Nếu lúc đầu Tào Xuyên vẫn đang hoài nghi nội dung cuốn nhật ký của Lý Chiêu là giả hay thật, thì bây giờ gã đã hoàn toàn chắc chắn đấy đều là thật.

Lý Hán Đường mắc bệnh tâm thần phân liệt, và căn bệnh này ngày càng chuyển hướng xấu, mọi thế hệ trong gia đình họ đều gặp phải tình trạng này.

Thậm chí Tào Xuyên còn đọc hết lịch sử bệnh tâm thần phân liệt của cả gia đình họ, và trạng thái tinh thần không ổn định của Lý Chiêu trong mấy ngày này dường như đã có được lời giải thích thích đáng.

Lý Hán Đường này không có cách nào □□ người khác mà không bị cảnh sát bắt.

Thế nên hắn dơ bàn tay bẩn thỉu hướng về phía đứa cháu ngoại này, nhìn trộm, camera theo dõi, trói buộc, cưỡng h**p, làm tất cả mọi thứ mà hắn thèm khát.

Buồn nôn đến cực điểm.

Tào Xuyên nhớ tới mỗi khi □□ kết thúc Lý Chiêu đều sẽ có triệu chứng nôn khan và chán ghét, điều này chắc chắn liên quan đến những việc Lý Hán Đường đã từng làm.

Sau khi sửa soạn ổn thỏa những tài liệu này, Tào Xuyên lại lôi tấm hình của Lý Chiêu ra.

Lúc trước Lý Hán Đường cầm tấm hình này đến nói với gã đây là bạn trai của mình, đúng là nhập diễn quá sâu.

Hiện tại Tào Xuyên hoàn toàn tin việc Lý Hán Đường chưa chết, không biết ông ta đã dùng thủ đoạn gì để che mắt người đời, bây giờ hẳn là ông ta vẫn đang trốn chui trốn lủi ở đâu đó trên thế giới này.

Không những thế, hắn vẫn còn đang theo dõi Lý Chiêu.

Cũng đúng, con thú điên sẽ không bao giờ  dễ dàng buông tha con mồi của mình.

Tào Xuyên đột nhiên cảm thấy thương xót Lý Chiêu, người này, sống thực sự đủ thảm.

Trước tiên không nói bệnh tâm thần phân liệt di truyền trong gia đình có thể khiến anh đột nhiên phát bệnh hay không, cứ coi như căn bệnh sẽ buông tha cho anh, nhưng dưới sự hành hạ như vậy, e rằng anh sẽ không thể sống một cuộc sống của người bình thường.

Gã đứng dậy, ngồi ở trên bàn, lần thứ ba gọi đến số điện thoại Lý Hán Đường đưa gã.

Nhưng mà, không ai nghe máy.

Từ ống nghe truyền ra tiếng “Tút tút tút…” như thể người ở bên kia từ đầu đến cuối đều không tồn tại.

Thế nhưng Tào Xuyên biết, hắn nhất định tồn tại, hơn nữa khẳng định còn đang trốn ở xó xỉnh nào đấy nhìn chằm chằm Lý Chiêu.

[M: T_T Bộ này thực sự u ám quá, tại sao 1 người mê ngọt như tui lại nhảy vào cái hố này?]

Tro Bụi Trong Đêm HèTác giả: Tần Tam KiếnTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược[01] “Tôi chắc chắn anh ta đã ngoại tình.” Đây là câu nói đầu tiên của Lý Chiêu sau khi ngồi xuống, “anh ta” ở đây là chỉ bạn trai của anh. Mặt bàn trước mặt anh bày một máy vi tính xách tay, kế bên cạnh là những túi hồ sơ xếp chồng lên nhau, trong những túi hồ sơ đó là đầy đủ những “món đồ” có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời của một số người, nhưng mà, chiếc ghế đối diện lại không có ai. Nhìn thẳng về phía trước, tất cả những gì anh có thể thấy chỉ là khung cửa sổ lớn và ánh nắng mặt trời gay gắt. Một cốc nước đá được đặt xuống bàn, người đàn ông cao gầy lạ mặt kéo ghế ngồi xuống phía đối diện. Lý Chiêu tỉ mỉ quan sát người này, cố gắng thông qua vẻ bề ngoài để phán đoán xem gã có thật sự đáng tin hay không. Cao, có lẽ gã phải cao hơn một mét chín. Gầy, gầy đến mức dường như chỉ còn xương. Vừa cao vừa gầy, thoạt nhìn như một bệnh nhân suy dinh dưỡng trầm trọng, rõ ràng chỉ mới ngoài ba mươi một mà lưng đã còng xuống, y hệt một người già đã gần đất xa trời. Nhưng chỉ cần nhìn vào mặt… [12]Lý Chiêu vốn không phải tên là Lý Chiêu.Trong thông tin mà Tào Xuyên tra được, cái tên này đã được thay đổi sau khi Lý Hán Đường nhận nuôi anh.Cái người Lý Hán Đường này dường như có ý muốn khống chế rất mạnh, hết thảy mọi thứ về Lý Chiêu đều bị hắn quản chặt trong lòng bàn tay.Đổi tên, đổi trường, từ nội trú đổi thành học ngoại trú.Không cho phép Lý Chiêu kết bạn, Lý Chiêu đã mười lăm, sáu tuổi, nhưng khi đi học và tan học sẽ được hắn trực tiếp đến đón, hễ thấy Lý Chiêu nói chuyện với người khác, sau khi về nhà sẽ nhục mạ cùng quyền đấm cước đá anh.Lúc đầu Lý Chiêu rất cố gắng phản kháng, nhưng sau vài lần, anh còn bị tra tấn thậm tệ hơn.Khi đó, anh vốn đang ở trong giai đoạn mất người thân, trong nhật ký anh viết: Tôi không quan tâm đến đôi vợ chồng kia, cái chết của họ không ảnh hưởng gì đến tôi, nhưng tại sao ông tôi lại chết cùng họ? Còn phải chết cùng một chỗ với bọn họ?Lý Chiêu chỉ quan tâm đến ông nội, người duy nhất yêu anh, thương anh và bảo vệ anh.Vào ngày sinh nhật của mình anh đã viết trong nhật ký: Trước đây tôi không có bất kỳ điều ước nào trong ngày sinh nhật, nhưng bây giờ tôi chỉ ước một ngày nào đó sẽ xuất hiện một người nào đó, người ấy sẽ giống như hóa thân của ông nội, sẽ ở bên khi tôi nôn nóng, bất an nhất; thậm chí cái gì cũng không cần phải làm cho tôi, chỉ cần nguyện ý để tôi tựa lên vai người ấy.Hàng năm anh đều chỉ ước một điều ước như thế.Bút mực màu xanhBút mực màu đenBút mực màu đỏ.Năm nào anh cũng chép lại câu này, mãi đến tận năm hai mươi lăm tuổi, anh viết trong quyển nhật ký là: Người đó đến rồi.Tào Xuyên nhìn chằm chằm bốn chữ này, nhả một làn khói trắng vào trang giấy.Tào Xuyên đã phải mất rất nhiều công sức mới có được bản báo cáo giám định tâm thần của Lý Hán Đường, đó không chỉ là bản báo cáo giám định tâm thần mà còn là bằng chứng cho thấy hắn đã □□ anh.Hắn ta chính là tên b**n th**, đây là chứng cứ xác thực.Nếu lúc đầu Tào Xuyên vẫn đang hoài nghi nội dung cuốn nhật ký của Lý Chiêu là giả hay thật, thì bây giờ gã đã hoàn toàn chắc chắn đấy đều là thật.Lý Hán Đường mắc bệnh tâm thần phân liệt, và căn bệnh này ngày càng chuyển hướng xấu, mọi thế hệ trong gia đình họ đều gặp phải tình trạng này.Thậm chí Tào Xuyên còn đọc hết lịch sử bệnh tâm thần phân liệt của cả gia đình họ, và trạng thái tinh thần không ổn định của Lý Chiêu trong mấy ngày này dường như đã có được lời giải thích thích đáng.Lý Hán Đường này không có cách nào □□ người khác mà không bị cảnh sát bắt.Thế nên hắn dơ bàn tay bẩn thỉu hướng về phía đứa cháu ngoại này, nhìn trộm, camera theo dõi, trói buộc, cưỡng h**p, làm tất cả mọi thứ mà hắn thèm khát.Buồn nôn đến cực điểm.Tào Xuyên nhớ tới mỗi khi □□ kết thúc Lý Chiêu đều sẽ có triệu chứng nôn khan và chán ghét, điều này chắc chắn liên quan đến những việc Lý Hán Đường đã từng làm.Sau khi sửa soạn ổn thỏa những tài liệu này, Tào Xuyên lại lôi tấm hình của Lý Chiêu ra.Lúc trước Lý Hán Đường cầm tấm hình này đến nói với gã đây là bạn trai của mình, đúng là nhập diễn quá sâu.Hiện tại Tào Xuyên hoàn toàn tin việc Lý Hán Đường chưa chết, không biết ông ta đã dùng thủ đoạn gì để che mắt người đời, bây giờ hẳn là ông ta vẫn đang trốn chui trốn lủi ở đâu đó trên thế giới này.Không những thế, hắn vẫn còn đang theo dõi Lý Chiêu.Cũng đúng, con thú điên sẽ không bao giờ  dễ dàng buông tha con mồi của mình.Tào Xuyên đột nhiên cảm thấy thương xót Lý Chiêu, người này, sống thực sự đủ thảm.Trước tiên không nói bệnh tâm thần phân liệt di truyền trong gia đình có thể khiến anh đột nhiên phát bệnh hay không, cứ coi như căn bệnh sẽ buông tha cho anh, nhưng dưới sự hành hạ như vậy, e rằng anh sẽ không thể sống một cuộc sống của người bình thường.Gã đứng dậy, ngồi ở trên bàn, lần thứ ba gọi đến số điện thoại Lý Hán Đường đưa gã.Nhưng mà, không ai nghe máy.Từ ống nghe truyền ra tiếng “Tút tút tút…” như thể người ở bên kia từ đầu đến cuối đều không tồn tại.Thế nhưng Tào Xuyên biết, hắn nhất định tồn tại, hơn nữa khẳng định còn đang trốn ở xó xỉnh nào đấy nhìn chằm chằm Lý Chiêu.[M: T_T Bộ này thực sự u ám quá, tại sao 1 người mê ngọt như tui lại nhảy vào cái hố này?]

Chương 23: Giữa mùa hè