Tác giả:

Nơi sân thượng Hoàng Kì, mây đen kéo đến, mưa phùn cuối đông bắt đầu đổ xuống, lất phất từng giọt khóc thay lòng cô gái......! Giữa sân thượng, một cô gái mặc chiếc váy trắng nhiễm một tầng huyết sắc, máu từ nơi con dao găm đang cắm trên ngực nàng lan toả ra, tựa như những đoá mạn châu sa hoa nơi cạnh bờ Vong Xuyên, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ẩn hiện một tầng lạnh lùng, dù đau đớn từ thể xác lẫn linh hồn mang lại, nhưng lông mày cũng chẳng nhíu một cái, khoé môi kéo nhẹ một nụ cười tự giễu. Đau đớn nơi thể xác do con dao găm đâm thẳng vào tim, đau đớn nơi linh hồn thì do.....chính người nàng yêu nhất, đâm con dao này lên ngực nàng, rồi ngoảnh mặt đi không thèm nhìn lại dù một lần. Ha.....cuối cùng thì người thua lại là tôi? Cuối cùng thì......anh vẫn chọn ả chứ không chọn tôi! Cuối cùng thì..........anh vẫn chẳng yêu tôi!dù chỉ một chút thôi........! Nơi đáy lòng dấy lên nổi đau bất tận, nói cho nàng biết rằng, nàng đã thua ả, thua một cách triệt để, thua một người…

Chương 52: 52: Rời Đi Đông Phương Gia

Phá Đảo Thương Khung: Phế Vật Nghịch ChuyểnTác giả: Cà PhêTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNơi sân thượng Hoàng Kì, mây đen kéo đến, mưa phùn cuối đông bắt đầu đổ xuống, lất phất từng giọt khóc thay lòng cô gái......! Giữa sân thượng, một cô gái mặc chiếc váy trắng nhiễm một tầng huyết sắc, máu từ nơi con dao găm đang cắm trên ngực nàng lan toả ra, tựa như những đoá mạn châu sa hoa nơi cạnh bờ Vong Xuyên, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ẩn hiện một tầng lạnh lùng, dù đau đớn từ thể xác lẫn linh hồn mang lại, nhưng lông mày cũng chẳng nhíu một cái, khoé môi kéo nhẹ một nụ cười tự giễu. Đau đớn nơi thể xác do con dao găm đâm thẳng vào tim, đau đớn nơi linh hồn thì do.....chính người nàng yêu nhất, đâm con dao này lên ngực nàng, rồi ngoảnh mặt đi không thèm nhìn lại dù một lần. Ha.....cuối cùng thì người thua lại là tôi? Cuối cùng thì......anh vẫn chọn ả chứ không chọn tôi! Cuối cùng thì..........anh vẫn chẳng yêu tôi!dù chỉ một chút thôi........! Nơi đáy lòng dấy lên nổi đau bất tận, nói cho nàng biết rằng, nàng đã thua ả, thua một cách triệt để, thua một người… Sáng sớm hôm sau........!Đông Phương Thiên Nguyệt hướng thư phòng Đông Phương Trì mà đi, không ngờ lại có cả Bạch Vân và Đông Phương Hạo Hiên ở đấy.Nàng cũng là nói một tiếng với bọn họ, sẽ rời Đông Phương Gia đi lịch luyện một chuyến, Bạch Vân vẫn là có chút lo lắng cho nàng, liền là muốn lên tiếng phản đối.Đông Phương Trì ngồi bên cạnh im lặng thật lâu không nói gì, cuối cùng cũng là lên tiếng, đồng thời nắm lấy bàn tay Bạch Vân, nhẹ nhàng vỗ về an ủi: "Ra ngoài lịch luyện cũng tốt, phải có khó khăn thì mới tiếng bộ, phụ thân biết với thiên phú của Nguyệt Nhi, tự nhiên là phi ưng bay trên trời, Trấn Thanh Phong này quá nhỏ, không đủ cho con tự do bay lượn""Đa tạ phụ thân đã hiểu cho nữ nhi" Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn Đông Phương Trì một lúc rồi lên tiếng."Không có gì, con định bao giờ sẽ rời đi?""Nữ nhi vốn định đã rời đi ở mấy ngày trước, nhưng là có vài việc khiến dự kiến của con bị đình trệ, sáng nay nói với mọi người xong, lát nữa liền rời khỏi Đông Phương Gia""Nguyệt Nhi tính toán như nào, thì cứ như thế đi, mẫu thân con đã có vi phụ rồi" Đông Phương Trì nghe xong, trầm ngâm chốc lát rồi nói."Nguyệt Nhi, ngươi nhưng phải hảo hảo cẩn thận a" Đông Phương Hạo Hiên cũng có chút lo lắng, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ quy về một câu dặn dò.Bạch Vân trong mắt đầy lo lắng, nữ nhi chính là cái áo bông nhỏ của bà, từ khi còn nhỏ đã được bà yêu thương hết mực, bây giờ lại chuẩn bị rời đi, bà sao có thể không khó chịu trong lòng được!Bất quá cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lẵng lặng lấy khăn tay lau vội giọt nước mắt sắp rơi khỏi khoé mi.Đến giữa trưa, Đông Phương Thiên Nguyệt chuẩn bị xong mọi thứ, mang theo Nhục Cầu và Tiểu Hoả rời khỏi Đông Phương Gia.Còn về Phong Lam Thiên, sau khi nàng rời đi, cũng là âm thầm đi theo nàng, nhưng là giữa đường lại gặp một tên thuộc hạ, báo Quỷ Cung có quan trọng sự việc cần đích thân hắn giải quyết, cuối cùng vẫn là phải quay trở về Quỷ Cung.Trong lòng bất quá lại là một mãnh không vui, cả đoạn đường trở về Quỷ Cung đều giữ khư khư cái vẻ mặt tức giận, khiến Hàm Nhất và tên thuộc hạ kia trong lòng là hoảng sợ, cứ như thể là đang đi trên một tầng băng mỏng, không cẩn thận khiến lớp băng vỡ kết cục sẽ là rơi xuống một hồ nước bặng lạnh lẽo a!Còn vì sao không vui,có lẽ không cần nghĩ cũng biết, tự nhiên là vì xa Đông Phương Thiên Nguyệt mà tâm trạng không vui!Đương nhiên, chuyện này chỉ có Hàm Nhất và bản thân Phong Lam Thiên biết, còn tên thuộc hạ kia cả dọc đường đều là nôm nớp lo sợ, cứ sợ là mình đã nói cái gì đó khiến chủ tử tức giận, còn là chuẩn bị sẵn tâm lý khi trở về sẽ đi lĩnh phạt!Quay trở lại với Đông Phương Thiên Nguyệt, sau khi rời khỏi Đông Phương Gia, nàng liền hướng công hội lính đánh thuê Thanh Phong trấn.Lúc đăng ký lính đánh thuê xong liền tiến đến bảng nhiệm vụ, nhìn hết thảy một lượt các nhiệm vụ, cuối cùng chọn lấy một thẻ nhiệm vụ mang đến chỗ công hội lính đánh thuê hội trưởng đăng ký nhận nhiệm vụ.Vì nhiệm vụ là đem một món đồ đến cho công hội lính đánh thuê ở thành Liễu Xuyên, nên Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là nhanh chóng hướng Liễu Xuyên thành mà đi._____________Mẫu truyện ngắn phúc lợi của Cà Phê:Hàm Nhất: Chủ tử, vì sao người tức giận?Phong không được vui(Phong Lam Thiên): Ngươi nói xem, xa nương tử có vui nổi không!?Phong liếc nhìn khinh bỉ: Ta quên mất, ngươi không có nương tử thì làm sao hiểu!Hàm ủy khuất: Thuộc hạ đã có người mình thích mà!Phong hóng hớt: Là ai? mau khai ra.Hàm ngượng ngùng: Là Điệp Y ạ........!Phong thấu hiểu: Nga......hoá ra cái yếm nữ nhân trong phòng ngươi hôm bữa là của Điệp Y a...........!Hàm xấu hổ: Người...thuộc hạ.....!Phong buồn trở lại: Ta lại nhớ nương tử rồi, ta rất muốn....rất muốn, giấu nương tử trong áo ta, vừa ôm vừa không để ai thấy!____________________Hí hí, mọi người biết Điệp Y là ai không? không cần vội không cần vội, từ từ sẽ biết thôi.Cà phê bật mí một tí nhá, người này giỏi dụng độc, nhiêu thôi.......????Mà nếu mọi người không thích mấy loại mẫu truyện ngắn này thì cmt, chứ để mình lâu lâu đăng một cái, nhìn hẳn là cũng sẽ thấy phiền..

Sáng sớm hôm sau........!

Đông Phương Thiên Nguyệt hướng thư phòng Đông Phương Trì mà đi, không ngờ lại có cả Bạch Vân và Đông Phương Hạo Hiên ở đấy.

Nàng cũng là nói một tiếng với bọn họ, sẽ rời Đông Phương Gia đi lịch luyện một chuyến, Bạch Vân vẫn là có chút lo lắng cho nàng, liền là muốn lên tiếng phản đối.

Đông Phương Trì ngồi bên cạnh im lặng thật lâu không nói gì, cuối cùng cũng là lên tiếng, đồng thời nắm lấy bàn tay Bạch Vân, nhẹ nhàng vỗ về an ủi: "Ra ngoài lịch luyện cũng tốt, phải có khó khăn thì mới tiếng bộ, phụ thân biết với thiên phú của Nguyệt Nhi, tự nhiên là phi ưng bay trên trời, Trấn Thanh Phong này quá nhỏ, không đủ cho con tự do bay lượn"

"Đa tạ phụ thân đã hiểu cho nữ nhi" Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn Đông Phương Trì một lúc rồi lên tiếng.

"Không có gì, con định bao giờ sẽ rời đi?"

"Nữ nhi vốn định đã rời đi ở mấy ngày trước, nhưng là có vài việc khiến dự kiến của con bị đình trệ, sáng nay nói với mọi người xong, lát nữa liền rời khỏi Đông Phương Gia"

"Nguyệt Nhi tính toán như nào, thì cứ như thế đi, mẫu thân con đã có vi phụ rồi" Đông Phương Trì nghe xong, trầm ngâm chốc lát rồi nói.

"Nguyệt Nhi, ngươi nhưng phải hảo hảo cẩn thận a" Đông Phương Hạo Hiên cũng có chút lo lắng, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ quy về một câu dặn dò.

Bạch Vân trong mắt đầy lo lắng, nữ nhi chính là cái áo bông nhỏ của bà, từ khi còn nhỏ đã được bà yêu thương hết mực, bây giờ lại chuẩn bị rời đi, bà sao có thể không khó chịu trong lòng được!

Bất quá cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lẵng lặng lấy khăn tay lau vội giọt nước mắt sắp rơi khỏi khoé mi.

Đến giữa trưa, Đông Phương Thiên Nguyệt chuẩn bị xong mọi thứ, mang theo Nhục Cầu và Tiểu Hoả rời khỏi Đông Phương Gia.

Còn về Phong Lam Thiên, sau khi nàng rời đi, cũng là âm thầm đi theo nàng, nhưng là giữa đường lại gặp một tên thuộc hạ, báo Quỷ Cung có quan trọng sự việc cần đích thân hắn giải quyết, cuối cùng vẫn là phải quay trở về Quỷ Cung.

Trong lòng bất quá lại là một mãnh không vui, cả đoạn đường trở về Quỷ Cung đều giữ khư khư cái vẻ mặt tức giận, khiến Hàm Nhất và tên thuộc hạ kia trong lòng là hoảng sợ, cứ như thể là đang đi trên một tầng băng mỏng, không cẩn thận khiến lớp băng vỡ kết cục sẽ là rơi xuống một hồ nước bặng lạnh lẽo a!

Còn vì sao không vui,có lẽ không cần nghĩ cũng biết, tự nhiên là vì xa Đông Phương Thiên Nguyệt mà tâm trạng không vui!

Đương nhiên, chuyện này chỉ có Hàm Nhất và bản thân Phong Lam Thiên biết, còn tên thuộc hạ kia cả dọc đường đều là nôm nớp lo sợ, cứ sợ là mình đã nói cái gì đó khiến chủ tử tức giận, còn là chuẩn bị sẵn tâm lý khi trở về sẽ đi lĩnh phạt!

Quay trở lại với Đông Phương Thiên Nguyệt, sau khi rời khỏi Đông Phương Gia, nàng liền hướng công hội lính đánh thuê Thanh Phong trấn.

Lúc đăng ký lính đánh thuê xong liền tiến đến bảng nhiệm vụ, nhìn hết thảy một lượt các nhiệm vụ, cuối cùng chọn lấy một thẻ nhiệm vụ mang đến chỗ công hội lính đánh thuê hội trưởng đăng ký nhận nhiệm vụ.

Vì nhiệm vụ là đem một món đồ đến cho công hội lính đánh thuê ở thành Liễu Xuyên, nên Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là nhanh chóng hướng Liễu Xuyên thành mà đi.

_____________

Mẫu truyện ngắn phúc lợi của Cà Phê:

Hàm Nhất: Chủ tử, vì sao người tức giận?

Phong không được vui(Phong Lam Thiên): Ngươi nói xem, xa nương tử có vui nổi không!?

Phong liếc nhìn khinh bỉ: Ta quên mất, ngươi không có nương tử thì làm sao hiểu!

Hàm ủy khuất: Thuộc hạ đã có người mình thích mà!

Phong hóng hớt: Là ai? mau khai ra.

Hàm ngượng ngùng: Là Điệp Y ạ........!

Phong thấu hiểu: Nga......hoá ra cái yếm nữ nhân trong phòng ngươi hôm bữa là của Điệp Y a...........!

Hàm xấu hổ: Người...thuộc hạ.....!

Phong buồn trở lại: Ta lại nhớ nương tử rồi, ta rất muốn....rất muốn, giấu nương tử trong áo ta, vừa ôm vừa không để ai thấy!

____________________

Hí hí, mọi người biết Điệp Y là ai không? không cần vội không cần vội, từ từ sẽ biết thôi.

Cà phê bật mí một tí nhá, người này giỏi dụng độc, nhiêu thôi.......????

Mà nếu mọi người không thích mấy loại mẫu truyện ngắn này thì cmt, chứ để mình lâu lâu đăng một cái, nhìn hẳn là cũng sẽ thấy phiền..

Phá Đảo Thương Khung: Phế Vật Nghịch ChuyểnTác giả: Cà PhêTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNơi sân thượng Hoàng Kì, mây đen kéo đến, mưa phùn cuối đông bắt đầu đổ xuống, lất phất từng giọt khóc thay lòng cô gái......! Giữa sân thượng, một cô gái mặc chiếc váy trắng nhiễm một tầng huyết sắc, máu từ nơi con dao găm đang cắm trên ngực nàng lan toả ra, tựa như những đoá mạn châu sa hoa nơi cạnh bờ Vong Xuyên, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ẩn hiện một tầng lạnh lùng, dù đau đớn từ thể xác lẫn linh hồn mang lại, nhưng lông mày cũng chẳng nhíu một cái, khoé môi kéo nhẹ một nụ cười tự giễu. Đau đớn nơi thể xác do con dao găm đâm thẳng vào tim, đau đớn nơi linh hồn thì do.....chính người nàng yêu nhất, đâm con dao này lên ngực nàng, rồi ngoảnh mặt đi không thèm nhìn lại dù một lần. Ha.....cuối cùng thì người thua lại là tôi? Cuối cùng thì......anh vẫn chọn ả chứ không chọn tôi! Cuối cùng thì..........anh vẫn chẳng yêu tôi!dù chỉ một chút thôi........! Nơi đáy lòng dấy lên nổi đau bất tận, nói cho nàng biết rằng, nàng đã thua ả, thua một cách triệt để, thua một người… Sáng sớm hôm sau........!Đông Phương Thiên Nguyệt hướng thư phòng Đông Phương Trì mà đi, không ngờ lại có cả Bạch Vân và Đông Phương Hạo Hiên ở đấy.Nàng cũng là nói một tiếng với bọn họ, sẽ rời Đông Phương Gia đi lịch luyện một chuyến, Bạch Vân vẫn là có chút lo lắng cho nàng, liền là muốn lên tiếng phản đối.Đông Phương Trì ngồi bên cạnh im lặng thật lâu không nói gì, cuối cùng cũng là lên tiếng, đồng thời nắm lấy bàn tay Bạch Vân, nhẹ nhàng vỗ về an ủi: "Ra ngoài lịch luyện cũng tốt, phải có khó khăn thì mới tiếng bộ, phụ thân biết với thiên phú của Nguyệt Nhi, tự nhiên là phi ưng bay trên trời, Trấn Thanh Phong này quá nhỏ, không đủ cho con tự do bay lượn""Đa tạ phụ thân đã hiểu cho nữ nhi" Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn Đông Phương Trì một lúc rồi lên tiếng."Không có gì, con định bao giờ sẽ rời đi?""Nữ nhi vốn định đã rời đi ở mấy ngày trước, nhưng là có vài việc khiến dự kiến của con bị đình trệ, sáng nay nói với mọi người xong, lát nữa liền rời khỏi Đông Phương Gia""Nguyệt Nhi tính toán như nào, thì cứ như thế đi, mẫu thân con đã có vi phụ rồi" Đông Phương Trì nghe xong, trầm ngâm chốc lát rồi nói."Nguyệt Nhi, ngươi nhưng phải hảo hảo cẩn thận a" Đông Phương Hạo Hiên cũng có chút lo lắng, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ quy về một câu dặn dò.Bạch Vân trong mắt đầy lo lắng, nữ nhi chính là cái áo bông nhỏ của bà, từ khi còn nhỏ đã được bà yêu thương hết mực, bây giờ lại chuẩn bị rời đi, bà sao có thể không khó chịu trong lòng được!Bất quá cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lẵng lặng lấy khăn tay lau vội giọt nước mắt sắp rơi khỏi khoé mi.Đến giữa trưa, Đông Phương Thiên Nguyệt chuẩn bị xong mọi thứ, mang theo Nhục Cầu và Tiểu Hoả rời khỏi Đông Phương Gia.Còn về Phong Lam Thiên, sau khi nàng rời đi, cũng là âm thầm đi theo nàng, nhưng là giữa đường lại gặp một tên thuộc hạ, báo Quỷ Cung có quan trọng sự việc cần đích thân hắn giải quyết, cuối cùng vẫn là phải quay trở về Quỷ Cung.Trong lòng bất quá lại là một mãnh không vui, cả đoạn đường trở về Quỷ Cung đều giữ khư khư cái vẻ mặt tức giận, khiến Hàm Nhất và tên thuộc hạ kia trong lòng là hoảng sợ, cứ như thể là đang đi trên một tầng băng mỏng, không cẩn thận khiến lớp băng vỡ kết cục sẽ là rơi xuống một hồ nước bặng lạnh lẽo a!Còn vì sao không vui,có lẽ không cần nghĩ cũng biết, tự nhiên là vì xa Đông Phương Thiên Nguyệt mà tâm trạng không vui!Đương nhiên, chuyện này chỉ có Hàm Nhất và bản thân Phong Lam Thiên biết, còn tên thuộc hạ kia cả dọc đường đều là nôm nớp lo sợ, cứ sợ là mình đã nói cái gì đó khiến chủ tử tức giận, còn là chuẩn bị sẵn tâm lý khi trở về sẽ đi lĩnh phạt!Quay trở lại với Đông Phương Thiên Nguyệt, sau khi rời khỏi Đông Phương Gia, nàng liền hướng công hội lính đánh thuê Thanh Phong trấn.Lúc đăng ký lính đánh thuê xong liền tiến đến bảng nhiệm vụ, nhìn hết thảy một lượt các nhiệm vụ, cuối cùng chọn lấy một thẻ nhiệm vụ mang đến chỗ công hội lính đánh thuê hội trưởng đăng ký nhận nhiệm vụ.Vì nhiệm vụ là đem một món đồ đến cho công hội lính đánh thuê ở thành Liễu Xuyên, nên Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là nhanh chóng hướng Liễu Xuyên thành mà đi._____________Mẫu truyện ngắn phúc lợi của Cà Phê:Hàm Nhất: Chủ tử, vì sao người tức giận?Phong không được vui(Phong Lam Thiên): Ngươi nói xem, xa nương tử có vui nổi không!?Phong liếc nhìn khinh bỉ: Ta quên mất, ngươi không có nương tử thì làm sao hiểu!Hàm ủy khuất: Thuộc hạ đã có người mình thích mà!Phong hóng hớt: Là ai? mau khai ra.Hàm ngượng ngùng: Là Điệp Y ạ........!Phong thấu hiểu: Nga......hoá ra cái yếm nữ nhân trong phòng ngươi hôm bữa là của Điệp Y a...........!Hàm xấu hổ: Người...thuộc hạ.....!Phong buồn trở lại: Ta lại nhớ nương tử rồi, ta rất muốn....rất muốn, giấu nương tử trong áo ta, vừa ôm vừa không để ai thấy!____________________Hí hí, mọi người biết Điệp Y là ai không? không cần vội không cần vội, từ từ sẽ biết thôi.Cà phê bật mí một tí nhá, người này giỏi dụng độc, nhiêu thôi.......????Mà nếu mọi người không thích mấy loại mẫu truyện ngắn này thì cmt, chứ để mình lâu lâu đăng một cái, nhìn hẳn là cũng sẽ thấy phiền..

Chương 52: 52: Rời Đi Đông Phương Gia