Nơi sân thượng Hoàng Kì, mây đen kéo đến, mưa phùn cuối đông bắt đầu đổ xuống, lất phất từng giọt khóc thay lòng cô gái......! Giữa sân thượng, một cô gái mặc chiếc váy trắng nhiễm một tầng huyết sắc, máu từ nơi con dao găm đang cắm trên ngực nàng lan toả ra, tựa như những đoá mạn châu sa hoa nơi cạnh bờ Vong Xuyên, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ẩn hiện một tầng lạnh lùng, dù đau đớn từ thể xác lẫn linh hồn mang lại, nhưng lông mày cũng chẳng nhíu một cái, khoé môi kéo nhẹ một nụ cười tự giễu. Đau đớn nơi thể xác do con dao găm đâm thẳng vào tim, đau đớn nơi linh hồn thì do.....chính người nàng yêu nhất, đâm con dao này lên ngực nàng, rồi ngoảnh mặt đi không thèm nhìn lại dù một lần. Ha.....cuối cùng thì người thua lại là tôi? Cuối cùng thì......anh vẫn chọn ả chứ không chọn tôi! Cuối cùng thì..........anh vẫn chẳng yêu tôi!dù chỉ một chút thôi........! Nơi đáy lòng dấy lên nổi đau bất tận, nói cho nàng biết rằng, nàng đã thua ả, thua một cách triệt để, thua một người…
Chương 147: 147: Đệ Nhị Tầng Khảo Tâm Ma Cuối
Phá Đảo Thương Khung: Phế Vật Nghịch ChuyểnTác giả: Cà PhêTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNơi sân thượng Hoàng Kì, mây đen kéo đến, mưa phùn cuối đông bắt đầu đổ xuống, lất phất từng giọt khóc thay lòng cô gái......! Giữa sân thượng, một cô gái mặc chiếc váy trắng nhiễm một tầng huyết sắc, máu từ nơi con dao găm đang cắm trên ngực nàng lan toả ra, tựa như những đoá mạn châu sa hoa nơi cạnh bờ Vong Xuyên, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ẩn hiện một tầng lạnh lùng, dù đau đớn từ thể xác lẫn linh hồn mang lại, nhưng lông mày cũng chẳng nhíu một cái, khoé môi kéo nhẹ một nụ cười tự giễu. Đau đớn nơi thể xác do con dao găm đâm thẳng vào tim, đau đớn nơi linh hồn thì do.....chính người nàng yêu nhất, đâm con dao này lên ngực nàng, rồi ngoảnh mặt đi không thèm nhìn lại dù một lần. Ha.....cuối cùng thì người thua lại là tôi? Cuối cùng thì......anh vẫn chọn ả chứ không chọn tôi! Cuối cùng thì..........anh vẫn chẳng yêu tôi!dù chỉ một chút thôi........! Nơi đáy lòng dấy lên nổi đau bất tận, nói cho nàng biết rằng, nàng đã thua ả, thua một cách triệt để, thua một người… Tiếng nói Hoàng Kì Uyên lại vang lên: "Xem kìa, xem ba thương mẹ chưa, thật hâm mộ chết con rồi!""Con đi cùng ba mẹ không? cũng lâu rồi con không có bồi mẹ cùng nhau mua sắm, hôm bữa mẹ đi trung tâm thương mại thấy mẫu váy kia đẹp lắm, liền nghỉ con mà mặc lên ắt sẽ là đại mĩ nhân cho mà xem" Giọng nói thương yêu của người phụ nữ trung niên cũng lại vang lên, mái tóc đen trắng đan xen hai màu cho thấy người đã già, nhưng gương mặt vẫn lộ rõ nét yêu kiều, khoé môi kia cười lên thật xinh đẹp! đôi mắt ngập tràn ôn nhu khiến Đông Phương Thiên Nguyệt có chút chìm đắm, nàng thật muốn là "Hoàng Kì Uyên" đang được ngồi ở bên trong kia, sẽ hạnh phúc lắm!Đứng bên khung cửa sổ hồi lâu, ý thức rõ ràng biết được, đây chỉ là một cái ảo cảnh không hề có thật, nhưng tâm nàng lại không nỡ phá đi, thật khó khăn......!Lúc này giọng Hoàng Kì Uyên cũng vang lên đáp lại: "Ay dô, con làm sao nỡ phá thế giới hai người của ba mẹ chứ, con mà đi cùng chắc hẳn con sẽ là cái bóng đèn sáng nhất ở đấy luôn, nên thôi con vẫn là nên đi gặp đối tác thì hơn"Một cách từ chối khéo, ý bảo cô đã có lịch đi gặp đối tác, không thể đi cùng hai người được, hai người họ vừa nghe cũng đã hiểu, nên không lại nói về vấn đề này.Người phụ nữ lại nói: "Con gái mẹ xinh đẹp như thế này, cớ gì còn chưa có đem về cho mẹ một chàng rể thảo a?""Mẹ này.....""Ba mẹ cũng chỉ muốn con có một gia đình hạnh phúc thôi, ba mẹ thật không mong muốn con phải cô đơn nữa, có một người tri kỷ bên mình mới hiểu được thế giới này tươi đẹp rực rỡ ra sao"Đông Phương Thiên Nguyệt ở ngoài cửa hơi ngẩn người, cả cơ thể dựa vào vách gỗ, đôi mi khép hờ, lập lại: "Có một người tri kỷ bên mình mới hiểu được thế giới này tươi đẹp rực rỡ ra sao"Trong đầu nàng bất chợt thoáng qua một bóng dáng, đôi mắt huyết sắc nhu tình, mái tóc đỏ thẳng tấp buông xuống ngang eo, khi có kim sác mặt nạ thì quý khí bí ẩn, khi tháo bỏ mặt nạ thì mỹ mạo soái đến làm người nhìn không tự chủ được tim đập nhanh.Hình ảnh này, vụt qua rồi lại bị đè nén xuống.Đông Phương Thiên Nguyệt yên tĩnh đứng như thế hai canh giờ, cuối cùng vẫn phải là ra tay, Phượng Kiếm theo ý niệm nàng mà xuất hiện, trước khi phá hủy đi này ảo cảnh, môi nàng còn mấp máy một câu:"Ba mẹ à, hai người không cần lo lắng cho con, con sẽ rất ổn, sẽ hạnh phúc, nhưng mà tìm một người tri kỷ thì có lẽ sẽ không"Ngọn lửa rực trời theo Kiếm Phượng chém ra mà phá ta không gian, đồng thời cánh cửa đến khảo hạch tầng tiếp theo cũng mở ra.Ban nãy khi ánh lửa đầy trời, mi mắt của ai đó có nước, và lòng của một ai đó cũng đau.....!________Góc tâm sự của Cà Phê:( chuyện có thật và có hơi kinh dị, ai sợ ma thì bỏ qua nha)Ôi mọi người ơi, nay Cà Phê với anh họ mình xuống nhà người chị họ con của bác ba mình, có 2 người anh họ, mình với người chị họ đó, 4 người ngồi nói chuyện.Anh mình thì đi làm xa lâu lâu mới về một lần, nên 4 người ngồi nói rất nhiều chuyện trên trời dưới đất, trong lúc bọn mình đang hăng say kể chuyện thì bác ba gái mình đang ở trong phòng mới hét lên:"Áaaaaa".Đam Mỹ HàiSau đó, mình loáng thoáng nghe được bác ba gái mình nói mấy câu gì đó, nghe rợn cả người:"Cái xác này tao giữ dữ lám mới được tới bây giờ.....!bữa nào tao đem cái xác này đi...."Lúc này bác ba trai mình đi vào trong, nói gì đó mình không nghe được, hai người lúc này nói chuyện nhỏ, mình cách cũng xa nên nghe không được.4 anh em bọn mình cũng im lặng, xung quanh bắt đầu yên tĩnh, sau một lúc thì bọn mình thấy không có gì, cũng lại bắt đầu kể chuyện.Cái anh mình bất chợt kể đến chuyện của một người chết ở con sông gần nhà mình, người đó tên Sơn và mọi người hay gọi là ông Sơn, ông này 8 năm trước vào buổi tối đi nhậu say về thì té sông chết, sau mấy ngày thì anh mình đạp xe đi học về ngang phát hiện cái chân ông Sơn nổi trong đám lục bình, chân lúc đó đã phình to, trắng bệch.Anh mình kể ban đầu anh mình nhìn phớt ngang cũng không biết đó là gì, nhìn kĩ lại mới thấy rõ.Cái lúc này bác ba gái mình lại hét lên: "Áaaaaaaaaa".
Tiếng nói Hoàng Kì Uyên lại vang lên: "Xem kìa, xem ba thương mẹ chưa, thật hâm mộ chết con rồi!"
"Con đi cùng ba mẹ không? cũng lâu rồi con không có bồi mẹ cùng nhau mua sắm, hôm bữa mẹ đi trung tâm thương mại thấy mẫu váy kia đẹp lắm, liền nghỉ con mà mặc lên ắt sẽ là đại mĩ nhân cho mà xem" Giọng nói thương yêu của người phụ nữ trung niên cũng lại vang lên, mái tóc đen trắng đan xen hai màu cho thấy người đã già, nhưng gương mặt vẫn lộ rõ nét yêu kiều, khoé môi kia cười lên thật xinh đẹp! đôi mắt ngập tràn ôn nhu khiến Đông Phương Thiên Nguyệt có chút chìm đắm, nàng thật muốn là "Hoàng Kì Uyên" đang được ngồi ở bên trong kia, sẽ hạnh phúc lắm!
Đứng bên khung cửa sổ hồi lâu, ý thức rõ ràng biết được, đây chỉ là một cái ảo cảnh không hề có thật, nhưng tâm nàng lại không nỡ phá đi, thật khó khăn......!
Lúc này giọng Hoàng Kì Uyên cũng vang lên đáp lại: "Ay dô, con làm sao nỡ phá thế giới hai người của ba mẹ chứ, con mà đi cùng chắc hẳn con sẽ là cái bóng đèn sáng nhất ở đấy luôn, nên thôi con vẫn là nên đi gặp đối tác thì hơn"
Một cách từ chối khéo, ý bảo cô đã có lịch đi gặp đối tác, không thể đi cùng hai người được, hai người họ vừa nghe cũng đã hiểu, nên không lại nói về vấn đề này.
Người phụ nữ lại nói: "Con gái mẹ xinh đẹp như thế này, cớ gì còn chưa có đem về cho mẹ một chàng rể thảo a?"
"Mẹ này....."
"Ba mẹ cũng chỉ muốn con có một gia đình hạnh phúc thôi, ba mẹ thật không mong muốn con phải cô đơn nữa, có một người tri kỷ bên mình mới hiểu được thế giới này tươi đẹp rực rỡ ra sao"
Đông Phương Thiên Nguyệt ở ngoài cửa hơi ngẩn người, cả cơ thể dựa vào vách gỗ, đôi mi khép hờ, lập lại: "Có một người tri kỷ bên mình mới hiểu được thế giới này tươi đẹp rực rỡ ra sao"
Trong đầu nàng bất chợt thoáng qua một bóng dáng, đôi mắt huyết sắc nhu tình, mái tóc đỏ thẳng tấp buông xuống ngang eo, khi có kim sác mặt nạ thì quý khí bí ẩn, khi tháo bỏ mặt nạ thì mỹ mạo soái đến làm người nhìn không tự chủ được tim đập nhanh.
Hình ảnh này, vụt qua rồi lại bị đè nén xuống.
Đông Phương Thiên Nguyệt yên tĩnh đứng như thế hai canh giờ, cuối cùng vẫn phải là ra tay, Phượng Kiếm theo ý niệm nàng mà xuất hiện, trước khi phá hủy đi này ảo cảnh, môi nàng còn mấp máy một câu:
"Ba mẹ à, hai người không cần lo lắng cho con, con sẽ rất ổn, sẽ hạnh phúc, nhưng mà tìm một người tri kỷ thì có lẽ sẽ không"
Ngọn lửa rực trời theo Kiếm Phượng chém ra mà phá ta không gian, đồng thời cánh cửa đến khảo hạch tầng tiếp theo cũng mở ra.
Ban nãy khi ánh lửa đầy trời, mi mắt của ai đó có nước, và lòng của một ai đó cũng đau.....!
________
Góc tâm sự của Cà Phê:( chuyện có thật và có hơi kinh dị, ai sợ ma thì bỏ qua nha)
Ôi mọi người ơi, nay Cà Phê với anh họ mình xuống nhà người chị họ con của bác ba mình, có 2 người anh họ, mình với người chị họ đó, 4 người ngồi nói chuyện.
Anh mình thì đi làm xa lâu lâu mới về một lần, nên 4 người ngồi nói rất nhiều chuyện trên trời dưới đất, trong lúc bọn mình đang hăng say kể chuyện thì bác ba gái mình đang ở trong phòng mới hét lên:
"Áaaaaa".
Đam Mỹ Hài
Sau đó, mình loáng thoáng nghe được bác ba gái mình nói mấy câu gì đó, nghe rợn cả người:
"Cái xác này tao giữ dữ lám mới được tới bây giờ.....!bữa nào tao đem cái xác này đi...."
Lúc này bác ba trai mình đi vào trong, nói gì đó mình không nghe được, hai người lúc này nói chuyện nhỏ, mình cách cũng xa nên nghe không được.
4 anh em bọn mình cũng im lặng, xung quanh bắt đầu yên tĩnh, sau một lúc thì bọn mình thấy không có gì, cũng lại bắt đầu kể chuyện.
Cái anh mình bất chợt kể đến chuyện của một người chết ở con sông gần nhà mình, người đó tên Sơn và mọi người hay gọi là ông Sơn, ông này 8 năm trước vào buổi tối đi nhậu say về thì té sông chết, sau mấy ngày thì anh mình đạp xe đi học về ngang phát hiện cái chân ông Sơn nổi trong đám lục bình, chân lúc đó đã phình to, trắng bệch.
Anh mình kể ban đầu anh mình nhìn phớt ngang cũng không biết đó là gì, nhìn kĩ lại mới thấy rõ.
Cái lúc này bác ba gái mình lại hét lên: "Áaaaaaaaaa".
Phá Đảo Thương Khung: Phế Vật Nghịch ChuyểnTác giả: Cà PhêTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNơi sân thượng Hoàng Kì, mây đen kéo đến, mưa phùn cuối đông bắt đầu đổ xuống, lất phất từng giọt khóc thay lòng cô gái......! Giữa sân thượng, một cô gái mặc chiếc váy trắng nhiễm một tầng huyết sắc, máu từ nơi con dao găm đang cắm trên ngực nàng lan toả ra, tựa như những đoá mạn châu sa hoa nơi cạnh bờ Vong Xuyên, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ẩn hiện một tầng lạnh lùng, dù đau đớn từ thể xác lẫn linh hồn mang lại, nhưng lông mày cũng chẳng nhíu một cái, khoé môi kéo nhẹ một nụ cười tự giễu. Đau đớn nơi thể xác do con dao găm đâm thẳng vào tim, đau đớn nơi linh hồn thì do.....chính người nàng yêu nhất, đâm con dao này lên ngực nàng, rồi ngoảnh mặt đi không thèm nhìn lại dù một lần. Ha.....cuối cùng thì người thua lại là tôi? Cuối cùng thì......anh vẫn chọn ả chứ không chọn tôi! Cuối cùng thì..........anh vẫn chẳng yêu tôi!dù chỉ một chút thôi........! Nơi đáy lòng dấy lên nổi đau bất tận, nói cho nàng biết rằng, nàng đã thua ả, thua một cách triệt để, thua một người… Tiếng nói Hoàng Kì Uyên lại vang lên: "Xem kìa, xem ba thương mẹ chưa, thật hâm mộ chết con rồi!""Con đi cùng ba mẹ không? cũng lâu rồi con không có bồi mẹ cùng nhau mua sắm, hôm bữa mẹ đi trung tâm thương mại thấy mẫu váy kia đẹp lắm, liền nghỉ con mà mặc lên ắt sẽ là đại mĩ nhân cho mà xem" Giọng nói thương yêu của người phụ nữ trung niên cũng lại vang lên, mái tóc đen trắng đan xen hai màu cho thấy người đã già, nhưng gương mặt vẫn lộ rõ nét yêu kiều, khoé môi kia cười lên thật xinh đẹp! đôi mắt ngập tràn ôn nhu khiến Đông Phương Thiên Nguyệt có chút chìm đắm, nàng thật muốn là "Hoàng Kì Uyên" đang được ngồi ở bên trong kia, sẽ hạnh phúc lắm!Đứng bên khung cửa sổ hồi lâu, ý thức rõ ràng biết được, đây chỉ là một cái ảo cảnh không hề có thật, nhưng tâm nàng lại không nỡ phá đi, thật khó khăn......!Lúc này giọng Hoàng Kì Uyên cũng vang lên đáp lại: "Ay dô, con làm sao nỡ phá thế giới hai người của ba mẹ chứ, con mà đi cùng chắc hẳn con sẽ là cái bóng đèn sáng nhất ở đấy luôn, nên thôi con vẫn là nên đi gặp đối tác thì hơn"Một cách từ chối khéo, ý bảo cô đã có lịch đi gặp đối tác, không thể đi cùng hai người được, hai người họ vừa nghe cũng đã hiểu, nên không lại nói về vấn đề này.Người phụ nữ lại nói: "Con gái mẹ xinh đẹp như thế này, cớ gì còn chưa có đem về cho mẹ một chàng rể thảo a?""Mẹ này.....""Ba mẹ cũng chỉ muốn con có một gia đình hạnh phúc thôi, ba mẹ thật không mong muốn con phải cô đơn nữa, có một người tri kỷ bên mình mới hiểu được thế giới này tươi đẹp rực rỡ ra sao"Đông Phương Thiên Nguyệt ở ngoài cửa hơi ngẩn người, cả cơ thể dựa vào vách gỗ, đôi mi khép hờ, lập lại: "Có một người tri kỷ bên mình mới hiểu được thế giới này tươi đẹp rực rỡ ra sao"Trong đầu nàng bất chợt thoáng qua một bóng dáng, đôi mắt huyết sắc nhu tình, mái tóc đỏ thẳng tấp buông xuống ngang eo, khi có kim sác mặt nạ thì quý khí bí ẩn, khi tháo bỏ mặt nạ thì mỹ mạo soái đến làm người nhìn không tự chủ được tim đập nhanh.Hình ảnh này, vụt qua rồi lại bị đè nén xuống.Đông Phương Thiên Nguyệt yên tĩnh đứng như thế hai canh giờ, cuối cùng vẫn phải là ra tay, Phượng Kiếm theo ý niệm nàng mà xuất hiện, trước khi phá hủy đi này ảo cảnh, môi nàng còn mấp máy một câu:"Ba mẹ à, hai người không cần lo lắng cho con, con sẽ rất ổn, sẽ hạnh phúc, nhưng mà tìm một người tri kỷ thì có lẽ sẽ không"Ngọn lửa rực trời theo Kiếm Phượng chém ra mà phá ta không gian, đồng thời cánh cửa đến khảo hạch tầng tiếp theo cũng mở ra.Ban nãy khi ánh lửa đầy trời, mi mắt của ai đó có nước, và lòng của một ai đó cũng đau.....!________Góc tâm sự của Cà Phê:( chuyện có thật và có hơi kinh dị, ai sợ ma thì bỏ qua nha)Ôi mọi người ơi, nay Cà Phê với anh họ mình xuống nhà người chị họ con của bác ba mình, có 2 người anh họ, mình với người chị họ đó, 4 người ngồi nói chuyện.Anh mình thì đi làm xa lâu lâu mới về một lần, nên 4 người ngồi nói rất nhiều chuyện trên trời dưới đất, trong lúc bọn mình đang hăng say kể chuyện thì bác ba gái mình đang ở trong phòng mới hét lên:"Áaaaaa".Đam Mỹ HàiSau đó, mình loáng thoáng nghe được bác ba gái mình nói mấy câu gì đó, nghe rợn cả người:"Cái xác này tao giữ dữ lám mới được tới bây giờ.....!bữa nào tao đem cái xác này đi...."Lúc này bác ba trai mình đi vào trong, nói gì đó mình không nghe được, hai người lúc này nói chuyện nhỏ, mình cách cũng xa nên nghe không được.4 anh em bọn mình cũng im lặng, xung quanh bắt đầu yên tĩnh, sau một lúc thì bọn mình thấy không có gì, cũng lại bắt đầu kể chuyện.Cái anh mình bất chợt kể đến chuyện của một người chết ở con sông gần nhà mình, người đó tên Sơn và mọi người hay gọi là ông Sơn, ông này 8 năm trước vào buổi tối đi nhậu say về thì té sông chết, sau mấy ngày thì anh mình đạp xe đi học về ngang phát hiện cái chân ông Sơn nổi trong đám lục bình, chân lúc đó đã phình to, trắng bệch.Anh mình kể ban đầu anh mình nhìn phớt ngang cũng không biết đó là gì, nhìn kĩ lại mới thấy rõ.Cái lúc này bác ba gái mình lại hét lên: "Áaaaaaaaaa".