"Lão đại, theo như tôi điều tra, người cầm đầu gây ra vụ hoả hoạn mười năm trước là một tên giấu mặt. Hắn ở trong bóng tối ra lệnh cho Sơ Mạt Khai cùng với vài gia tộc lớn khác lên kế hoạch thủ tiêu nhà họ Ảnh." Một nam nhân áo đen, toàn thân bao phủ từ đầu đến chân là combo giáp đen hoàn hảo không hở chỗ nào ngoại trừ đôi mắt to tròn như sóng biển ngoài khơi. Chần chừ vài giây, anh ta lo sợ mà nói tiếp: "Nhưng...!nhưng anh em chúng tôi đã làm mất dấu chân của Sơ Mạt Khai, tin tức tìm ra kẻ chủ mưu từ đó mà đứt đoạn." Người đàn ông ngồi trên ghế tựa, hai chân vắt chéo, trên tay cầm điếu xì gà đưa lên miệng hít một hơi thật sâu, song nhả ra một làn khói nhẹ mây đưa mờ mờ ảo ảo. Hắn ta nhìn tên vệ sĩ đang cúi người trước mắt mình, con ngươi của người đàn ông khẽ ánh lên một khí thế giết người, toả ra một luồng hàn khí làm cho mọi thứ đang tồn tại xung quanh phải hoá băng. "Mất dấu?" Thanh âm lạnh lùng như tảng băng ngàn năm khẽ toả ra, sắc mặt trầm xuống làm cho nhiệt độ xung quanh hắn…

Chương 22: Chương 22

Sát Thủ Ở RểTác giả: Mạn Hoá Châu NgạnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Lão đại, theo như tôi điều tra, người cầm đầu gây ra vụ hoả hoạn mười năm trước là một tên giấu mặt. Hắn ở trong bóng tối ra lệnh cho Sơ Mạt Khai cùng với vài gia tộc lớn khác lên kế hoạch thủ tiêu nhà họ Ảnh." Một nam nhân áo đen, toàn thân bao phủ từ đầu đến chân là combo giáp đen hoàn hảo không hở chỗ nào ngoại trừ đôi mắt to tròn như sóng biển ngoài khơi. Chần chừ vài giây, anh ta lo sợ mà nói tiếp: "Nhưng...!nhưng anh em chúng tôi đã làm mất dấu chân của Sơ Mạt Khai, tin tức tìm ra kẻ chủ mưu từ đó mà đứt đoạn." Người đàn ông ngồi trên ghế tựa, hai chân vắt chéo, trên tay cầm điếu xì gà đưa lên miệng hít một hơi thật sâu, song nhả ra một làn khói nhẹ mây đưa mờ mờ ảo ảo. Hắn ta nhìn tên vệ sĩ đang cúi người trước mắt mình, con ngươi của người đàn ông khẽ ánh lên một khí thế giết người, toả ra một luồng hàn khí làm cho mọi thứ đang tồn tại xung quanh phải hoá băng. "Mất dấu?" Thanh âm lạnh lùng như tảng băng ngàn năm khẽ toả ra, sắc mặt trầm xuống làm cho nhiệt độ xung quanh hắn… Quả đúng như những gì mà ông lão suy đoán, tất cả trong đám người có mặt ở đây đều ngán ngẩm lắc đầu, thậm chí có người cho chế giễu cháu gái của ông.Trong số đám người không ai chịu đồng ý, bỗng nhiên có một người đàn ông cao ráo, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, nước da rám nắng, con ngươi màu hổ phách, khoé mắt có đường nét phượng hoàng đẹp đẽ, sống mũi cao dài điểm thêm một đôi môi mỏng kh*** g**.Anh ta bước ra khỏi đám đông, đứng trước mặt Bạch lão gia cùng với ba thế hệ trong gia đình.Giọng nói dõng dạc đề nghị."Tôi, Thừa Phong, chấp nhận ở rể nhà họ Bạch."Người đàn ông mang danh hiệu Thừa Phong vừa nói dứt lời, ánh mắt trần đầy sự cao ngạo liếc nhìn về phía người con gái không một chút biểu cảm kia.Đáp lại ánh nhìn trìu mến của anh lại là một cái liếc hờ hững, biểu cảm khó gần.Trong giây phút Thừa Phong cảm thấy lòng tự tôn của mình hạ thấp xuống, quê một cục muốn kiếm đại cái quần lên đội đầu.Bạch lão gia nghe vậy không khỏi kinh ngạc.Ông ta cứ nghĩ với yêu cầu khắt khe của mình sẽ chẳng có ma nào chịu lấy cháu gái của mình.Cũng chỉ vì ông thương cô cháu gái này, sinh ra đã mồ côi mẹ, đã thế lên ba tuổi trải qua một căn bệnh sốt rét, co giật liên hồi cùng với những căn bệnh phụ khác liên tục hành hạ con bé.Sau hơn ba tháng cứu chữa, Bạch Tú Sa đã giữ lại mạng sống của mình qua hơn ba mươi cuộc phẫu thuật lớn bé.Di chứng để lại đã cướp đi giọng nói êm dịu, kể từ đó con bé không nói cũng chẳng có tiếng cười, ngày ngày chưng vẻ mặt ủ rũ thiếu sức sống, càng khiến Bạch lão gia thêm phiền muộn.Đã mười lăm năm trôi qua, Bạch Tú Sa chưa từng tiếp xúc trò chuyện với một ai.Nhiệm vụ hàng ngày là đi học rồi có người đưa đón về, bất kỳ ai đến tiếp cận nói chuyện đều bị cô lạnh lùng quay lưng đi.Bạch Long Đức e ngại cháu gái mình có nguy cơ ế chồng cho nên mới tuyển rể ngay khi Bạch Tú Sa vừa tròn mười tám tuổi.Nhưng điều ông lo sợ là khi con bé về bên gia đình nhà chồng liệu có bị người ta đánh đập hành hạ hay không? Dù gì nó cũng là người câm, bị bạo lực thế nào cũng không chịu mách lẻo với ông nội mình.Sau vài tháng đối tranh suy nghĩ, cuối cùng Bạch Long Đức quyết định mở hội kén rể.Ban đầu ông cũng bày ra những vòng chọn lọc khắc khe để chọn ra người tài giỏi cuối cùng.Nhưng thiết nghĩ lại, đến khi người đàn ông chiến thắng đó biết được Bạch Tú Sa bị câm, hắn không có trách nhiệm của một người chồng với cô thì sao?Vì thế mà Bạch Long Đức đã giũ bỏ hết những luật chơi của cuộc thi kén rể này, trực tiếp lên tiếng trước đám đông, nói ra sự thật để xem ai can đảm đồng ý ở rể nhà họ Bạch."Cậu ư?" Bạch Long Đức quay người lại, ra lệnh cho thư ký tìm người tên là Thừa Phong: "Tìm tư liệu của hắn ta cho tôi."Cũng may tư liệu của Thừa Phong được đặt ở vị trí thứ ba, thư ký cúi người đưa đến trước mặt ông cụ.Cầm hồ sơ trên tay, Bạch Long Đức nhìn qua một lượt, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông đứng trước mặt minh."Thừa Phong, ba mươi tuổi, công việc hiện tại là hoạ sĩ, lương tháng chưa kiếm nổi một triệu."Chà chà, độ tuổi của người đàn ông quá lớn, cách cháu gái ông tận mười hai tuổi.Bạch Long Đức đọc tư liệu của người đàn ông trước mặt mọi người, tất cả cánh đàn ông ở dưới sân biệt thự đều thay nhau cười lớn, chế giễu."Cái gì? Anh ta chỉ là một tên hoạ sĩ quèn thất nghiệp sao?""Chậc chậc! Ngay từ đầu thấy anh ta bước ra nhận ở rể tôi đã đoán ra được mưu kế hèn hạ của anh ta.""Chắc hẳn anh ta tốn rất nhiều công sức mới có thể bước chân vào biệt thự này, bây giờ lại nguyện ở rể.Đó chẳng khác gì đang bôi nhọ bản thân của mình.""Không ngờ anh ta chỉ vì tiền mới ngu dại đồng ý.Chứ phải tôi thì có quỳ gối van lạy tôi cũng chẳng thèm.""Nghề hoạ sĩ bây giờ đâu có công ăn việc làm, thất nghiệp là cái chắc rồi.""Bảo sao lại đồng ý ở rể nhà họ Bạch, thì ra kinh tế không đủ để mưu sống qua ngày cho nên mới đồng ý ở rể, ăn bám nhà giàu.""Dáng dấp của hắn ta cũng khá đó, nhưng khi vào ở rể cũng chẳng khác gì bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, nhục hết đường để ngóc đầu dậy!""...."Những lời bàn tán xôn xao ấy ngày một to dần, ngay sau đó tất cả đều im lặng lại bởi một tiếng ho của Bạch Long Đức."Đinh Thừa Phong, vì lý do gì mà cậu chịu ở rể nhà họ Bạch?"Đinh Thừa Phong nhún vai, nói: "Đơn giản vì tôi đã ba mươi tuổi muốn kiếm một người vợ."Dường như cảm thấy bản thân mình nói thiếu thiếu câu gì đó, ngay sau đó hắn ta chèn thêm một câu."Ở độ tuổi như tôi thì người ta gọi là ế.Cũng chỉ vì nhà tôi nghèo không có của hồi môn nên không có cha mẹ nào chịu gả con gái cho một tên không kiếm đủ tiền để chăm lo cuộc sống tốt cho con gái họ.Đó là lý do vì sao tôi mới đến đây để ứng chọn vị trí ở rể này."Bạch Long Đức đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, đề ra hàng trăm câu hỏi liên qua đến vấn đề sống ở rể.Những bài test miệng đó đều được Thừa Phong trả lời một cách ngắn gọn, đủ ý.Bạch Long Đức gật đầu hài lòng, sau đó tuyên bố với tất cả mọi người."Tôi tuyên bố, Thừa Phong chính thức trở thành con rể nhà họ Bạch."

Quả đúng như những gì mà ông lão suy đoán, tất cả trong đám người có mặt ở đây đều ngán ngẩm lắc đầu, thậm chí có người cho chế giễu cháu gái của ông.

Trong số đám người không ai chịu đồng ý, bỗng nhiên có một người đàn ông cao ráo, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, nước da rám nắng, con ngươi màu hổ phách, khoé mắt có đường nét phượng hoàng đẹp đẽ, sống mũi cao dài điểm thêm một đôi môi mỏng kh*** g**.

Anh ta bước ra khỏi đám đông, đứng trước mặt Bạch lão gia cùng với ba thế hệ trong gia đình.

Giọng nói dõng dạc đề nghị.

"Tôi, Thừa Phong, chấp nhận ở rể nhà họ Bạch."

Người đàn ông mang danh hiệu Thừa Phong vừa nói dứt lời, ánh mắt trần đầy sự cao ngạo liếc nhìn về phía người con gái không một chút biểu cảm kia.

Đáp lại ánh nhìn trìu mến của anh lại là một cái liếc hờ hững, biểu cảm khó gần.

Trong giây phút Thừa Phong cảm thấy lòng tự tôn của mình hạ thấp xuống, quê một cục muốn kiếm đại cái quần lên đội đầu.

Bạch lão gia nghe vậy không khỏi kinh ngạc.

Ông ta cứ nghĩ với yêu cầu khắt khe của mình sẽ chẳng có ma nào chịu lấy cháu gái của mình.

Cũng chỉ vì ông thương cô cháu gái này, sinh ra đã mồ côi mẹ, đã thế lên ba tuổi trải qua một căn bệnh sốt rét, co giật liên hồi cùng với những căn bệnh phụ khác liên tục hành hạ con bé.

Sau hơn ba tháng cứu chữa, Bạch Tú Sa đã giữ lại mạng sống của mình qua hơn ba mươi cuộc phẫu thuật lớn bé.

Di chứng để lại đã cướp đi giọng nói êm dịu, kể từ đó con bé không nói cũng chẳng có tiếng cười, ngày ngày chưng vẻ mặt ủ rũ thiếu sức sống, càng khiến Bạch lão gia thêm phiền muộn.

Đã mười lăm năm trôi qua, Bạch Tú Sa chưa từng tiếp xúc trò chuyện với một ai.

Nhiệm vụ hàng ngày là đi học rồi có người đưa đón về, bất kỳ ai đến tiếp cận nói chuyện đều bị cô lạnh lùng quay lưng đi.

Bạch Long Đức e ngại cháu gái mình có nguy cơ ế chồng cho nên mới tuyển rể ngay khi Bạch Tú Sa vừa tròn mười tám tuổi.

Nhưng điều ông lo sợ là khi con bé về bên gia đình nhà chồng liệu có bị người ta đánh đập hành hạ hay không? Dù gì nó cũng là người câm, bị bạo lực thế nào cũng không chịu mách lẻo với ông nội mình.

Sau vài tháng đối tranh suy nghĩ, cuối cùng Bạch Long Đức quyết định mở hội kén rể.

Ban đầu ông cũng bày ra những vòng chọn lọc khắc khe để chọn ra người tài giỏi cuối cùng.

Nhưng thiết nghĩ lại, đến khi người đàn ông chiến thắng đó biết được Bạch Tú Sa bị câm, hắn không có trách nhiệm của một người chồng với cô thì sao?

Vì thế mà Bạch Long Đức đã giũ bỏ hết những luật chơi của cuộc thi kén rể này, trực tiếp lên tiếng trước đám đông, nói ra sự thật để xem ai can đảm đồng ý ở rể nhà họ Bạch.

"Cậu ư?" Bạch Long Đức quay người lại, ra lệnh cho thư ký tìm người tên là Thừa Phong: "Tìm tư liệu của hắn ta cho tôi."

Cũng may tư liệu của Thừa Phong được đặt ở vị trí thứ ba, thư ký cúi người đưa đến trước mặt ông cụ.

Cầm hồ sơ trên tay, Bạch Long Đức nhìn qua một lượt, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông đứng trước mặt minh.

"Thừa Phong, ba mươi tuổi, công việc hiện tại là hoạ sĩ, lương tháng chưa kiếm nổi một triệu."

Chà chà, độ tuổi của người đàn ông quá lớn, cách cháu gái ông tận mười hai tuổi.

Bạch Long Đức đọc tư liệu của người đàn ông trước mặt mọi người, tất cả cánh đàn ông ở dưới sân biệt thự đều thay nhau cười lớn, chế giễu.

"Cái gì? Anh ta chỉ là một tên hoạ sĩ quèn thất nghiệp sao?"

"Chậc chậc! Ngay từ đầu thấy anh ta bước ra nhận ở rể tôi đã đoán ra được mưu kế hèn hạ của anh ta."

"Chắc hẳn anh ta tốn rất nhiều công sức mới có thể bước chân vào biệt thự này, bây giờ lại nguyện ở rể.

Đó chẳng khác gì đang bôi nhọ bản thân của mình."

"Không ngờ anh ta chỉ vì tiền mới ngu dại đồng ý.

Chứ phải tôi thì có quỳ gối van lạy tôi cũng chẳng thèm."

"Nghề hoạ sĩ bây giờ đâu có công ăn việc làm, thất nghiệp là cái chắc rồi."

"Bảo sao lại đồng ý ở rể nhà họ Bạch, thì ra kinh tế không đủ để mưu sống qua ngày cho nên mới đồng ý ở rể, ăn bám nhà giàu."

"Dáng dấp của hắn ta cũng khá đó, nhưng khi vào ở rể cũng chẳng khác gì bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, nhục hết đường để ngóc đầu dậy!"

"...."

Những lời bàn tán xôn xao ấy ngày một to dần, ngay sau đó tất cả đều im lặng lại bởi một tiếng ho của Bạch Long Đức.

"Đinh Thừa Phong, vì lý do gì mà cậu chịu ở rể nhà họ Bạch?"

Đinh Thừa Phong nhún vai, nói: "Đơn giản vì tôi đã ba mươi tuổi muốn kiếm một người vợ."

Dường như cảm thấy bản thân mình nói thiếu thiếu câu gì đó, ngay sau đó hắn ta chèn thêm một câu.

"Ở độ tuổi như tôi thì người ta gọi là ế.

Cũng chỉ vì nhà tôi nghèo không có của hồi môn nên không có cha mẹ nào chịu gả con gái cho một tên không kiếm đủ tiền để chăm lo cuộc sống tốt cho con gái họ.

Đó là lý do vì sao tôi mới đến đây để ứng chọn vị trí ở rể này."

Bạch Long Đức đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, đề ra hàng trăm câu hỏi liên qua đến vấn đề sống ở rể.

Những bài test miệng đó đều được Thừa Phong trả lời một cách ngắn gọn, đủ ý.

Bạch Long Đức gật đầu hài lòng, sau đó tuyên bố với tất cả mọi người.

"Tôi tuyên bố, Thừa Phong chính thức trở thành con rể nhà họ Bạch."

Sát Thủ Ở RểTác giả: Mạn Hoá Châu NgạnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Lão đại, theo như tôi điều tra, người cầm đầu gây ra vụ hoả hoạn mười năm trước là một tên giấu mặt. Hắn ở trong bóng tối ra lệnh cho Sơ Mạt Khai cùng với vài gia tộc lớn khác lên kế hoạch thủ tiêu nhà họ Ảnh." Một nam nhân áo đen, toàn thân bao phủ từ đầu đến chân là combo giáp đen hoàn hảo không hở chỗ nào ngoại trừ đôi mắt to tròn như sóng biển ngoài khơi. Chần chừ vài giây, anh ta lo sợ mà nói tiếp: "Nhưng...!nhưng anh em chúng tôi đã làm mất dấu chân của Sơ Mạt Khai, tin tức tìm ra kẻ chủ mưu từ đó mà đứt đoạn." Người đàn ông ngồi trên ghế tựa, hai chân vắt chéo, trên tay cầm điếu xì gà đưa lên miệng hít một hơi thật sâu, song nhả ra một làn khói nhẹ mây đưa mờ mờ ảo ảo. Hắn ta nhìn tên vệ sĩ đang cúi người trước mắt mình, con ngươi của người đàn ông khẽ ánh lên một khí thế giết người, toả ra một luồng hàn khí làm cho mọi thứ đang tồn tại xung quanh phải hoá băng. "Mất dấu?" Thanh âm lạnh lùng như tảng băng ngàn năm khẽ toả ra, sắc mặt trầm xuống làm cho nhiệt độ xung quanh hắn… Quả đúng như những gì mà ông lão suy đoán, tất cả trong đám người có mặt ở đây đều ngán ngẩm lắc đầu, thậm chí có người cho chế giễu cháu gái của ông.Trong số đám người không ai chịu đồng ý, bỗng nhiên có một người đàn ông cao ráo, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, nước da rám nắng, con ngươi màu hổ phách, khoé mắt có đường nét phượng hoàng đẹp đẽ, sống mũi cao dài điểm thêm một đôi môi mỏng kh*** g**.Anh ta bước ra khỏi đám đông, đứng trước mặt Bạch lão gia cùng với ba thế hệ trong gia đình.Giọng nói dõng dạc đề nghị."Tôi, Thừa Phong, chấp nhận ở rể nhà họ Bạch."Người đàn ông mang danh hiệu Thừa Phong vừa nói dứt lời, ánh mắt trần đầy sự cao ngạo liếc nhìn về phía người con gái không một chút biểu cảm kia.Đáp lại ánh nhìn trìu mến của anh lại là một cái liếc hờ hững, biểu cảm khó gần.Trong giây phút Thừa Phong cảm thấy lòng tự tôn của mình hạ thấp xuống, quê một cục muốn kiếm đại cái quần lên đội đầu.Bạch lão gia nghe vậy không khỏi kinh ngạc.Ông ta cứ nghĩ với yêu cầu khắt khe của mình sẽ chẳng có ma nào chịu lấy cháu gái của mình.Cũng chỉ vì ông thương cô cháu gái này, sinh ra đã mồ côi mẹ, đã thế lên ba tuổi trải qua một căn bệnh sốt rét, co giật liên hồi cùng với những căn bệnh phụ khác liên tục hành hạ con bé.Sau hơn ba tháng cứu chữa, Bạch Tú Sa đã giữ lại mạng sống của mình qua hơn ba mươi cuộc phẫu thuật lớn bé.Di chứng để lại đã cướp đi giọng nói êm dịu, kể từ đó con bé không nói cũng chẳng có tiếng cười, ngày ngày chưng vẻ mặt ủ rũ thiếu sức sống, càng khiến Bạch lão gia thêm phiền muộn.Đã mười lăm năm trôi qua, Bạch Tú Sa chưa từng tiếp xúc trò chuyện với một ai.Nhiệm vụ hàng ngày là đi học rồi có người đưa đón về, bất kỳ ai đến tiếp cận nói chuyện đều bị cô lạnh lùng quay lưng đi.Bạch Long Đức e ngại cháu gái mình có nguy cơ ế chồng cho nên mới tuyển rể ngay khi Bạch Tú Sa vừa tròn mười tám tuổi.Nhưng điều ông lo sợ là khi con bé về bên gia đình nhà chồng liệu có bị người ta đánh đập hành hạ hay không? Dù gì nó cũng là người câm, bị bạo lực thế nào cũng không chịu mách lẻo với ông nội mình.Sau vài tháng đối tranh suy nghĩ, cuối cùng Bạch Long Đức quyết định mở hội kén rể.Ban đầu ông cũng bày ra những vòng chọn lọc khắc khe để chọn ra người tài giỏi cuối cùng.Nhưng thiết nghĩ lại, đến khi người đàn ông chiến thắng đó biết được Bạch Tú Sa bị câm, hắn không có trách nhiệm của một người chồng với cô thì sao?Vì thế mà Bạch Long Đức đã giũ bỏ hết những luật chơi của cuộc thi kén rể này, trực tiếp lên tiếng trước đám đông, nói ra sự thật để xem ai can đảm đồng ý ở rể nhà họ Bạch."Cậu ư?" Bạch Long Đức quay người lại, ra lệnh cho thư ký tìm người tên là Thừa Phong: "Tìm tư liệu của hắn ta cho tôi."Cũng may tư liệu của Thừa Phong được đặt ở vị trí thứ ba, thư ký cúi người đưa đến trước mặt ông cụ.Cầm hồ sơ trên tay, Bạch Long Đức nhìn qua một lượt, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông đứng trước mặt minh."Thừa Phong, ba mươi tuổi, công việc hiện tại là hoạ sĩ, lương tháng chưa kiếm nổi một triệu."Chà chà, độ tuổi của người đàn ông quá lớn, cách cháu gái ông tận mười hai tuổi.Bạch Long Đức đọc tư liệu của người đàn ông trước mặt mọi người, tất cả cánh đàn ông ở dưới sân biệt thự đều thay nhau cười lớn, chế giễu."Cái gì? Anh ta chỉ là một tên hoạ sĩ quèn thất nghiệp sao?""Chậc chậc! Ngay từ đầu thấy anh ta bước ra nhận ở rể tôi đã đoán ra được mưu kế hèn hạ của anh ta.""Chắc hẳn anh ta tốn rất nhiều công sức mới có thể bước chân vào biệt thự này, bây giờ lại nguyện ở rể.Đó chẳng khác gì đang bôi nhọ bản thân của mình.""Không ngờ anh ta chỉ vì tiền mới ngu dại đồng ý.Chứ phải tôi thì có quỳ gối van lạy tôi cũng chẳng thèm.""Nghề hoạ sĩ bây giờ đâu có công ăn việc làm, thất nghiệp là cái chắc rồi.""Bảo sao lại đồng ý ở rể nhà họ Bạch, thì ra kinh tế không đủ để mưu sống qua ngày cho nên mới đồng ý ở rể, ăn bám nhà giàu.""Dáng dấp của hắn ta cũng khá đó, nhưng khi vào ở rể cũng chẳng khác gì bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, nhục hết đường để ngóc đầu dậy!""...."Những lời bàn tán xôn xao ấy ngày một to dần, ngay sau đó tất cả đều im lặng lại bởi một tiếng ho của Bạch Long Đức."Đinh Thừa Phong, vì lý do gì mà cậu chịu ở rể nhà họ Bạch?"Đinh Thừa Phong nhún vai, nói: "Đơn giản vì tôi đã ba mươi tuổi muốn kiếm một người vợ."Dường như cảm thấy bản thân mình nói thiếu thiếu câu gì đó, ngay sau đó hắn ta chèn thêm một câu."Ở độ tuổi như tôi thì người ta gọi là ế.Cũng chỉ vì nhà tôi nghèo không có của hồi môn nên không có cha mẹ nào chịu gả con gái cho một tên không kiếm đủ tiền để chăm lo cuộc sống tốt cho con gái họ.Đó là lý do vì sao tôi mới đến đây để ứng chọn vị trí ở rể này."Bạch Long Đức đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, đề ra hàng trăm câu hỏi liên qua đến vấn đề sống ở rể.Những bài test miệng đó đều được Thừa Phong trả lời một cách ngắn gọn, đủ ý.Bạch Long Đức gật đầu hài lòng, sau đó tuyên bố với tất cả mọi người."Tôi tuyên bố, Thừa Phong chính thức trở thành con rể nhà họ Bạch."

Chương 22: Chương 22