Tác giả:

Trước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,…

Chương 16: Người lạ

[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Tôi: Xin chào.Người lạ: Xin chào. Bạn ăn tối chưa?Tôi: Tôi ăn rồi. Bạn ăn chưa?Người lạ: Bạn vẫn chưa nhận ra tôi sao? Chúng ta là người quen.Tôi: Sao bạn biết tôi là người quen của bạn?Người lạ: Vì tôi là một người có khả năng phi thường. Tôi biết mọi thứ trong quá khứ, hiện tại và tương lai.Tôi: Vậy bạn nói xem tôi là ai nào?Người lạ: Bạn tên là Nguyễn Lan Anh, 15 tuổi, học lớp 10A3 trường Thpt Cầu Giấy. Bạn đang sống với bố và mẹ kế. Bố bạn là Nguyễn Văn Tài. Mẹ kế là Lê Thị Hồng Hà. Bạn nuôi một con chó. Con chó ấy tên là Cici...Tôi: Phương hả?Người lạ: Tôi không phải Phương.Tôi: Thế chắc là Thảo rồi.Người lạ: Đoán sai rồi. Bạn đoán nữa cũng không đúng đâu.Tôi: Vậy bạn là ai mới được chứ?Người lạ: Tôi đã bảo rồi, tôi có tài năng thần bí. Tôi có siêu năng lực mà.Tôi: Thế bạn đoán xem hôm nay tôi mặc áo màu gì?Người lạ: Bạn mặc đồ ngủ màu vàng chanh có in họa tiết hoa cúc.Tôi: Bố hay dì thế? Chắc là một trong hai người đang trêu con rồi!Người lạ: Đoán sai rồi. Nghe này, tôi không muốn trêu chọc bạn đâu. Tôi có tài biết được những điều đã xảy ra trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Cửa sổ phòng bạn sẽ bị gió thổi cho mở tung ra trong vòng ba... hai... một.Tôi: Vãi! Nó mở ra thật kìa! Trời ạ tôi out đây! Bạn làm tôi ghê quá!Người lạ: Đừng out. Tôi có chuyện này cần nói cho bạn biết. Bạn sắp gặp nguy hiểm. Đừng ra ngoài hành lang.Bạn đâu rồi?Tôi: Tôi đây. Ở ngoài hành lang có gì đó sợ lắm! Nó to mà còn lông lá nữa.Người lạ: Tôi bảo rồi mà! Bạn có tin tôi không? Bạn sắp gặp nguy hiểm! Trốn đi!Bạn lại đi đâu mất rồi?Tôi: Tôi đây, tôi đang ở dưới gầm giường.- Cảm ơn. Tao không có chân nên không bò ra được. Giờ thì mày tự chui vào rồi.

Tôi: Xin chào.

Người lạ: Xin chào. Bạn ăn tối chưa?

Tôi: Tôi ăn rồi. Bạn ăn chưa?

Người lạ: Bạn vẫn chưa nhận ra tôi sao? Chúng ta là người quen.

Tôi: Sao bạn biết tôi là người quen của bạn?

Người lạ: Vì tôi là một người có khả năng phi thường. Tôi biết mọi thứ trong quá khứ, hiện tại và tương lai.

Tôi: Vậy bạn nói xem tôi là ai nào?

Người lạ: Bạn tên là Nguyễn Lan Anh, 15 tuổi, học lớp 10A3 trường Thpt Cầu Giấy. Bạn đang sống với bố và mẹ kế. Bố bạn là Nguyễn Văn Tài. Mẹ kế là Lê Thị Hồng Hà. Bạn nuôi một con chó. Con chó ấy tên là Cici...

Tôi: Phương hả?

Người lạ: Tôi không phải Phương.

Tôi: Thế chắc là Thảo rồi.

Người lạ: Đoán sai rồi. Bạn đoán nữa cũng không đúng đâu.

Tôi: Vậy bạn là ai mới được chứ?

Người lạ: Tôi đã bảo rồi, tôi có tài năng thần bí. Tôi có siêu năng lực mà.

Tôi: Thế bạn đoán xem hôm nay tôi mặc áo màu gì?

Người lạ: Bạn mặc đồ ngủ màu vàng chanh có in họa tiết hoa cúc.

Tôi: Bố hay dì thế? Chắc là một trong hai người đang trêu con rồi!

Người lạ: Đoán sai rồi. Nghe này, tôi không muốn trêu chọc bạn đâu. Tôi có tài biết được những điều đã xảy ra trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Cửa sổ phòng bạn sẽ bị gió thổi cho mở tung ra trong vòng ba... hai... một.

Tôi: Vãi! Nó mở ra thật kìa! Trời ạ tôi out đây! Bạn làm tôi ghê quá!

Người lạ: Đừng out. Tôi có chuyện này cần nói cho bạn biết. Bạn sắp gặp nguy hiểm. Đừng ra ngoài hành lang.

Bạn đâu rồi?

Tôi: Tôi đây. Ở ngoài hành lang có gì đó sợ lắm! Nó to mà còn lông lá nữa.

Người lạ: Tôi bảo rồi mà! Bạn có tin tôi không? Bạn sắp gặp nguy hiểm! Trốn đi!

Bạn lại đi đâu mất rồi?

Tôi: Tôi đây, tôi đang ở dưới gầm giường.

- Cảm ơn. Tao không có chân nên không bò ra được. Giờ thì mày tự chui vào rồi.

[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Tôi: Xin chào.Người lạ: Xin chào. Bạn ăn tối chưa?Tôi: Tôi ăn rồi. Bạn ăn chưa?Người lạ: Bạn vẫn chưa nhận ra tôi sao? Chúng ta là người quen.Tôi: Sao bạn biết tôi là người quen của bạn?Người lạ: Vì tôi là một người có khả năng phi thường. Tôi biết mọi thứ trong quá khứ, hiện tại và tương lai.Tôi: Vậy bạn nói xem tôi là ai nào?Người lạ: Bạn tên là Nguyễn Lan Anh, 15 tuổi, học lớp 10A3 trường Thpt Cầu Giấy. Bạn đang sống với bố và mẹ kế. Bố bạn là Nguyễn Văn Tài. Mẹ kế là Lê Thị Hồng Hà. Bạn nuôi một con chó. Con chó ấy tên là Cici...Tôi: Phương hả?Người lạ: Tôi không phải Phương.Tôi: Thế chắc là Thảo rồi.Người lạ: Đoán sai rồi. Bạn đoán nữa cũng không đúng đâu.Tôi: Vậy bạn là ai mới được chứ?Người lạ: Tôi đã bảo rồi, tôi có tài năng thần bí. Tôi có siêu năng lực mà.Tôi: Thế bạn đoán xem hôm nay tôi mặc áo màu gì?Người lạ: Bạn mặc đồ ngủ màu vàng chanh có in họa tiết hoa cúc.Tôi: Bố hay dì thế? Chắc là một trong hai người đang trêu con rồi!Người lạ: Đoán sai rồi. Nghe này, tôi không muốn trêu chọc bạn đâu. Tôi có tài biết được những điều đã xảy ra trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Cửa sổ phòng bạn sẽ bị gió thổi cho mở tung ra trong vòng ba... hai... một.Tôi: Vãi! Nó mở ra thật kìa! Trời ạ tôi out đây! Bạn làm tôi ghê quá!Người lạ: Đừng out. Tôi có chuyện này cần nói cho bạn biết. Bạn sắp gặp nguy hiểm. Đừng ra ngoài hành lang.Bạn đâu rồi?Tôi: Tôi đây. Ở ngoài hành lang có gì đó sợ lắm! Nó to mà còn lông lá nữa.Người lạ: Tôi bảo rồi mà! Bạn có tin tôi không? Bạn sắp gặp nguy hiểm! Trốn đi!Bạn lại đi đâu mất rồi?Tôi: Tôi đây, tôi đang ở dưới gầm giường.- Cảm ơn. Tao không có chân nên không bò ra được. Giờ thì mày tự chui vào rồi.

Chương 16: Người lạ