Tác giả:

Trước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,…

Chương 19: Ma quỷ

[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Có một sự thật là tôi ghét cay ghét đắng giáo viên dạy môn Toán hồi lớp 5. Một người đếm từ 1 đến 100 cũng không ra hồn như tôi đương nhiên không thích Toán. Một giáo viên tồi tệ chỉ kgiến cho tình trạng của tôi trở nên khó khăn hơn. Giáo viên môn Toán của lớp tôi khi ấy, bà H. là một người theo đạo Phật. Bà không bao giờ tin chuyện ma quỷ. Thứ ma quỷ bà nhắc đến nhiều nhất là "ma trong tim mình ấy".Thay vì dạy môn Toán cho chúng tôi, hoặc cho bọn tôi cái gì hấp dẫn để làm, bà H. mang băng phim về đề tài quả báo đến cho học sinh xem. Tôi không biết cái phim ấy là phim gì, chỉ nhớ láng máng nó có cảnh tra tấn, cưa người,... dưới địa phủ.Ngoài mấy câu chuyện Phật giáo của bà, bà còn mang những cuốn sách theo kiểu hạt giống tâm hồn, truyện Phật giáo, truyện lịch sử cho học sinh mượn. Tôi chỉ mượn có vài lần. Đọc cho biết. Cá nhân tôi không thấy chúng có gì hấp dẫn. Chủ nhân của chúng thì tôi càng không ưa. Tôi đến phát ốm vì cái luận điệu "Các nhà khoa học đều nhất trí rằng không có ma". Vâng! Hẳn là bà đã phát biểu thay cho một cả một cộng đồng về một điều mà cả ngàn năm nay người ta vẫn đang tranh cãi! Với cả, thôi nào, chúng tôi là học sinh. Việc đầu tiên chúng tôi phải làm là học chứ không phải ngồi cả ngày để nghe nói về những giáo lí của nhà Phật. Người lớn còn chẳng hiểu hết được nữa là bọn oắt con vắt mũi chưa sạch!Một trong những trò củ chuối nhất bà H. từng bày ra là hỏi học sinh có mua từ điển tiếng Việt không. Vâng, từ điển tiếng Việt. "Từ điển tiếng Việt do nhà in cạnh nhà cô sản xuất". Mặc dù bà H. không bắt cả lớp phải mua nhưng có những đứa đếch biết vì ngu hay vì cực kì ngu mà mua tận hai quyển khác nhau! Và bà H. cũng không ngăn cản học sinh của bà làm những trò đại ngu đần như thế.Ôi, tôi lại lạc đề mất rồi! Cứ mỗi lần nói xấu giáo viên là tôi lại như thế đấy!Câu chuyện của tôi xảy ra sau một lần tôi thấy bà H. bị một mẩu hành lá dính vào răng trong khi tôi đang bị bà gọi lên bảng vì không làm nổi mấy bài toán. Tôi đã cố cảnh báo cho bà biết.- Thưa cô... cô có...- Có gì? Làm sao? Sao lại không làm bài? -Bà H. nhìn tôi với ánh mắt rõ ràng là không chứa tí hài lòng nào. Như thể tôi là một thứ mụn ghẻ hôi hám mà bà chờ đủ ngày đủ tháng để búng tôi đi thật xa. Cơ mà bà không biết trước khi búng tôi thì bà nên búng cái mẩu hành xanh đáng ghét trên răng bà đi thì hơn.- Ờm... thưa cô... -Tôi cố gắng dùng body language để nói cho bà H. biết. Mặc dù điều tôi muốn làm lúc ấy là gào ầm lên cho cả lớp hay để chúng nó xầm xì, chỉ trỏ, nhao nhao lên còn bà giáo viên đáng ghét ấy phải thò tay vào sờ cả hàm răng xem chỗ nào bị dính hành.- Sao cái gì?- Thôi, không có gì đâu ạ. -Tôi thở dài. Tôi chán lắm rồi.Nhưng ngay khi tôi vừa thở hắt ra, thì bà H. lè lưỡi l**m cọng hành con con dính ở bộ nhá của bà. l**m một thứ bị dính ở răng cửa bằng cái lưỡi mềm và tròn thì khó lắm, và nó khó hơn gấp vạn nếu bạn thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó. Tuy nhiên, với bà H. thì đó là một chuyện tương đối dễ với bà.Cái lưỡi của bà H. có hình dạng như lưỡi rắn. Nó chẻ ra làm đôi, nhọn hoắt như hai cái chân nhện mà lại mềm dẻo như đuôi con thạch sùng. Với hai đầu lưỡi bà H. chỉ mất một giây để gỡ cái mẩu hành chướng mắt ra.- Con còn gì để nói nữa không?- Không ạ. -Tôi lảng đi, cố gắng không nhìn vào cái mồm bà H. Tuy vậy, tôi vẫn biết lưỡi bà đã trở lại bình thường.Còn bà H., chắc chắn chưa bao giờ bình thường. Ít nhất là trong suy nghĩ của tôi.Về chỗ ngồi, tôi quay sang con A. A. là một "tín đồ" của bà H. Nó luôn luôn nhắc lại câu nói "Ma quỷ chỉ tồn tại trong tim mình" của vị giáo viên đáng kính kia.- Tôi biết rồi A. ạ. Cô H. nói cũng có phần đúng đấy. Không phải ở đâu cũng có ma quỷ. -Tôi đặt vấn đề.A. trả lời bằng giọng kẻ cả:- Đã bảo mà! Ma quỷ chỉ có ở trong tim mình thôi!- Ờ, không những trong tim. Mà có thể là ở lưỡi ấy. -Tôi mỉm cười để kết thúc câu chuyện vô thưởng vô phạt.

Có một sự thật là tôi ghét cay ghét đắng giáo viên dạy môn Toán hồi lớp 5. Một người đếm từ 1 đến 100 cũng không ra hồn như tôi đương nhiên không thích Toán. Một giáo viên tồi tệ chỉ kgiến cho tình trạng của tôi trở nên khó khăn hơn. Giáo viên môn Toán của lớp tôi khi ấy, bà H. là một người theo đạo Phật. Bà không bao giờ tin chuyện ma quỷ. Thứ ma quỷ bà nhắc đến nhiều nhất là "ma trong tim mình ấy".

Thay vì dạy môn Toán cho chúng tôi, hoặc cho bọn tôi cái gì hấp dẫn để làm, bà H. mang băng phim về đề tài quả báo đến cho học sinh xem. Tôi không biết cái phim ấy là phim gì, chỉ nhớ láng máng nó có cảnh tra tấn, cưa người,... dưới địa phủ.

Ngoài mấy câu chuyện Phật giáo của bà, bà còn mang những cuốn sách theo kiểu hạt giống tâm hồn, truyện Phật giáo, truyện lịch sử cho học sinh mượn. Tôi chỉ mượn có vài lần. Đọc cho biết. Cá nhân tôi không thấy chúng có gì hấp dẫn. Chủ nhân của chúng thì tôi càng không ưa. Tôi đến phát ốm vì cái luận điệu "Các nhà khoa học đều nhất trí rằng không có ma". Vâng! Hẳn là bà đã phát biểu thay cho một cả một cộng đồng về một điều mà cả ngàn năm nay người ta vẫn đang tranh cãi! Với cả, thôi nào, chúng tôi là học sinh. Việc đầu tiên chúng tôi phải làm là học chứ không phải ngồi cả ngày để nghe nói về những giáo lí của nhà Phật. Người lớn còn chẳng hiểu hết được nữa là bọn oắt con vắt mũi chưa sạch!

Một trong những trò củ chuối nhất bà H. từng bày ra là hỏi học sinh có mua từ điển tiếng Việt không. Vâng, từ điển tiếng Việt. "Từ điển tiếng Việt do nhà in cạnh nhà cô sản xuất". Mặc dù bà H. không bắt cả lớp phải mua nhưng có những đứa đếch biết vì ngu hay vì cực kì ngu mà mua tận hai quyển khác nhau! Và bà H. cũng không ngăn cản học sinh của bà làm những trò đại ngu đần như thế.

Ôi, tôi lại lạc đề mất rồi! Cứ mỗi lần nói xấu giáo viên là tôi lại như thế đấy!

Câu chuyện của tôi xảy ra sau một lần tôi thấy bà H. bị một mẩu hành lá dính vào răng trong khi tôi đang bị bà gọi lên bảng vì không làm nổi mấy bài toán. Tôi đã cố cảnh báo cho bà biết.

- Thưa cô... cô có...

- Có gì? Làm sao? Sao lại không làm bài? -Bà H. nhìn tôi với ánh mắt rõ ràng là không chứa tí hài lòng nào. Như thể tôi là một thứ mụn ghẻ hôi hám mà bà chờ đủ ngày đủ tháng để búng tôi đi thật xa. Cơ mà bà không biết trước khi búng tôi thì bà nên búng cái mẩu hành xanh đáng ghét trên răng bà đi thì hơn.

- Ờm... thưa cô... -Tôi cố gắng dùng body language để nói cho bà H. biết. Mặc dù điều tôi muốn làm lúc ấy là gào ầm lên cho cả lớp hay để chúng nó xầm xì, chỉ trỏ, nhao nhao lên còn bà giáo viên đáng ghét ấy phải thò tay vào sờ cả hàm răng xem chỗ nào bị dính hành.

- Sao cái gì?

- Thôi, không có gì đâu ạ. -Tôi thở dài. Tôi chán lắm rồi.

Nhưng ngay khi tôi vừa thở hắt ra, thì bà H. lè lưỡi l**m cọng hành con con dính ở bộ nhá của bà. l**m một thứ bị dính ở răng cửa bằng cái lưỡi mềm và tròn thì khó lắm, và nó khó hơn gấp vạn nếu bạn thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó. Tuy nhiên, với bà H. thì đó là một chuyện tương đối dễ với bà.

Cái lưỡi của bà H. có hình dạng như lưỡi rắn. Nó chẻ ra làm đôi, nhọn hoắt như hai cái chân nhện mà lại mềm dẻo như đuôi con thạch sùng. Với hai đầu lưỡi bà H. chỉ mất một giây để gỡ cái mẩu hành chướng mắt ra.

- Con còn gì để nói nữa không?

- Không ạ. -Tôi lảng đi, cố gắng không nhìn vào cái mồm bà H. Tuy vậy, tôi vẫn biết lưỡi bà đã trở lại bình thường.

Còn bà H., chắc chắn chưa bao giờ bình thường. Ít nhất là trong suy nghĩ của tôi.

Về chỗ ngồi, tôi quay sang con A. A. là một "tín đồ" của bà H. Nó luôn luôn nhắc lại câu nói "Ma quỷ chỉ tồn tại trong tim mình" của vị giáo viên đáng kính kia.

- Tôi biết rồi A. ạ. Cô H. nói cũng có phần đúng đấy. Không phải ở đâu cũng có ma quỷ. -Tôi đặt vấn đề.

A. trả lời bằng giọng kẻ cả:

- Đã bảo mà! Ma quỷ chỉ có ở trong tim mình thôi!

- Ờ, không những trong tim. Mà có thể là ở lưỡi ấy. -Tôi mỉm cười để kết thúc câu chuyện vô thưởng vô phạt.

[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Có một sự thật là tôi ghét cay ghét đắng giáo viên dạy môn Toán hồi lớp 5. Một người đếm từ 1 đến 100 cũng không ra hồn như tôi đương nhiên không thích Toán. Một giáo viên tồi tệ chỉ kgiến cho tình trạng của tôi trở nên khó khăn hơn. Giáo viên môn Toán của lớp tôi khi ấy, bà H. là một người theo đạo Phật. Bà không bao giờ tin chuyện ma quỷ. Thứ ma quỷ bà nhắc đến nhiều nhất là "ma trong tim mình ấy".Thay vì dạy môn Toán cho chúng tôi, hoặc cho bọn tôi cái gì hấp dẫn để làm, bà H. mang băng phim về đề tài quả báo đến cho học sinh xem. Tôi không biết cái phim ấy là phim gì, chỉ nhớ láng máng nó có cảnh tra tấn, cưa người,... dưới địa phủ.Ngoài mấy câu chuyện Phật giáo của bà, bà còn mang những cuốn sách theo kiểu hạt giống tâm hồn, truyện Phật giáo, truyện lịch sử cho học sinh mượn. Tôi chỉ mượn có vài lần. Đọc cho biết. Cá nhân tôi không thấy chúng có gì hấp dẫn. Chủ nhân của chúng thì tôi càng không ưa. Tôi đến phát ốm vì cái luận điệu "Các nhà khoa học đều nhất trí rằng không có ma". Vâng! Hẳn là bà đã phát biểu thay cho một cả một cộng đồng về một điều mà cả ngàn năm nay người ta vẫn đang tranh cãi! Với cả, thôi nào, chúng tôi là học sinh. Việc đầu tiên chúng tôi phải làm là học chứ không phải ngồi cả ngày để nghe nói về những giáo lí của nhà Phật. Người lớn còn chẳng hiểu hết được nữa là bọn oắt con vắt mũi chưa sạch!Một trong những trò củ chuối nhất bà H. từng bày ra là hỏi học sinh có mua từ điển tiếng Việt không. Vâng, từ điển tiếng Việt. "Từ điển tiếng Việt do nhà in cạnh nhà cô sản xuất". Mặc dù bà H. không bắt cả lớp phải mua nhưng có những đứa đếch biết vì ngu hay vì cực kì ngu mà mua tận hai quyển khác nhau! Và bà H. cũng không ngăn cản học sinh của bà làm những trò đại ngu đần như thế.Ôi, tôi lại lạc đề mất rồi! Cứ mỗi lần nói xấu giáo viên là tôi lại như thế đấy!Câu chuyện của tôi xảy ra sau một lần tôi thấy bà H. bị một mẩu hành lá dính vào răng trong khi tôi đang bị bà gọi lên bảng vì không làm nổi mấy bài toán. Tôi đã cố cảnh báo cho bà biết.- Thưa cô... cô có...- Có gì? Làm sao? Sao lại không làm bài? -Bà H. nhìn tôi với ánh mắt rõ ràng là không chứa tí hài lòng nào. Như thể tôi là một thứ mụn ghẻ hôi hám mà bà chờ đủ ngày đủ tháng để búng tôi đi thật xa. Cơ mà bà không biết trước khi búng tôi thì bà nên búng cái mẩu hành xanh đáng ghét trên răng bà đi thì hơn.- Ờm... thưa cô... -Tôi cố gắng dùng body language để nói cho bà H. biết. Mặc dù điều tôi muốn làm lúc ấy là gào ầm lên cho cả lớp hay để chúng nó xầm xì, chỉ trỏ, nhao nhao lên còn bà giáo viên đáng ghét ấy phải thò tay vào sờ cả hàm răng xem chỗ nào bị dính hành.- Sao cái gì?- Thôi, không có gì đâu ạ. -Tôi thở dài. Tôi chán lắm rồi.Nhưng ngay khi tôi vừa thở hắt ra, thì bà H. lè lưỡi l**m cọng hành con con dính ở bộ nhá của bà. l**m một thứ bị dính ở răng cửa bằng cái lưỡi mềm và tròn thì khó lắm, và nó khó hơn gấp vạn nếu bạn thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó. Tuy nhiên, với bà H. thì đó là một chuyện tương đối dễ với bà.Cái lưỡi của bà H. có hình dạng như lưỡi rắn. Nó chẻ ra làm đôi, nhọn hoắt như hai cái chân nhện mà lại mềm dẻo như đuôi con thạch sùng. Với hai đầu lưỡi bà H. chỉ mất một giây để gỡ cái mẩu hành chướng mắt ra.- Con còn gì để nói nữa không?- Không ạ. -Tôi lảng đi, cố gắng không nhìn vào cái mồm bà H. Tuy vậy, tôi vẫn biết lưỡi bà đã trở lại bình thường.Còn bà H., chắc chắn chưa bao giờ bình thường. Ít nhất là trong suy nghĩ của tôi.Về chỗ ngồi, tôi quay sang con A. A. là một "tín đồ" của bà H. Nó luôn luôn nhắc lại câu nói "Ma quỷ chỉ tồn tại trong tim mình" của vị giáo viên đáng kính kia.- Tôi biết rồi A. ạ. Cô H. nói cũng có phần đúng đấy. Không phải ở đâu cũng có ma quỷ. -Tôi đặt vấn đề.A. trả lời bằng giọng kẻ cả:- Đã bảo mà! Ma quỷ chỉ có ở trong tim mình thôi!- Ờ, không những trong tim. Mà có thể là ở lưỡi ấy. -Tôi mỉm cười để kết thúc câu chuyện vô thưởng vô phạt.

Chương 19: Ma quỷ