Tác giả:

Trước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,…

Chương 22: Di cư

[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Nhà tôi nuôi một con mèo cái, loại mèo ta, rất to. Nó béo đến độ nhìn từ xa trông chẳng khác nào con chó.Một hôm, tôi phát hiện ra nó đang có bầu. Bụng nó căng ra. Đi đứng lặc lè. Mỗi ngày nó ăn nhiều hơn cả tôi. Tôi sống một mình nên việc cho mèo ăn rất khó. Nhất là bây giờ có bầu, con mèo ăn nhiều khủng khiếp. Hầu như lúc nào nó cũng đói. Tiếng ngoao ngoao đòi ăn chẳng bao giờ dứt dù là giữa nửa khuya.Thế nhưng, hôm ấy khi vừa từ chỗ làm về, tôi không thấy con mèo của tôi đâu cả. Hàng xóm cũng bảo họ bị mất mèo. Mèo đực, mèo cái, mèo đã thiến, mèo tam thể đực. Mèo ta, mèo Nhật, mèo Myanmar, mèo Thái, mèo Anh, mèo Nga, mèo Mỹ, mèo Ai Cập. Mèo trắng, mèo đen, mèo tam thể, mèo nhị thể, mèo đồi mồi, mèo xám. Tất cả đã biến mất. Như thể bọn mèo bốc hơi. Như thể chúng đã lén lút hành quân bỏ trốn một cách êm thấm bằng mấy cái đệm thịt ở chân.Trộm mèo ư? Không đâu. Sáng nay tôi vẫn thấy con mèo của tôi. Trộm không thể bắt hết mèo giữa ban ngày ban mặt.Đêm hôm đó, tôi không tài nào ngủ được. Con mèo của tôi giờ này đang ở đâu? Nó đã bị bắt ăn thịt rồi sao? Mèo của tôi đang có chửa, chắc người ta chưa giết nó đâu. Tôi đã tìm cả buổi tối ở khắp các quán thịt mèo, các cửa hàng thú nuôi.Lạ làm sao, mèo ở quán ăn và mèo ở cửa hàng đồng loạt biết mất. Trên Twitter, một ca sĩ nổi tiếng đăng bức ảnh con mèo cưng của anh ta cùng với cái emoticon buồn thiu thối. Mèo trên toàn thế giới đã tan biến.Đến khoảng ba giờ sáng, tôi đột ngột tỉnh dậy, hoàn toàn tỉnh táo. Tôi nhìn ra cửa sổ và thấy con mèo của tôi đang đứng bằng hai chân sau. Nó nhìn tôi như lưu luyến bằng đôi mắt trong veo tựa hai viên kim cương trong bóng tối. Tôi vội vã ngồi dậy, tay bán vào chấn song cửa, dõi theo con mèo. Nó quay lưng đi, hai chân trước ôm lấy cái bụng tròn vo. Xung quanh con mèo của tôi còn có rất nhiều con mèo khác. Chúng nối đuôi nhau chui vào một cái tàu bay to tướng như xe bus hai tầng ở bên Anh Quốc.Khi những con mèo đã lên hết, phi thuyền bắt đầu cất cánh. Tôi đứng chết trân nhìn cái phi thuyền quái dị ấy từ từ phát ra ánh sáng xanh lá rồi bay lên. Khắp bầu trời, những đốm xanh lá khác đang cùng bay về phía ngôi sao sáng nhất.

Nhà tôi nuôi một con mèo cái, loại mèo ta, rất to. Nó béo đến độ nhìn từ xa trông chẳng khác nào con chó.

Một hôm, tôi phát hiện ra nó đang có bầu. Bụng nó căng ra. Đi đứng lặc lè. Mỗi ngày nó ăn nhiều hơn cả tôi. Tôi sống một mình nên việc cho mèo ăn rất khó. Nhất là bây giờ có bầu, con mèo ăn nhiều khủng khiếp. Hầu như lúc nào nó cũng đói. Tiếng ngoao ngoao đòi ăn chẳng bao giờ dứt dù là giữa nửa khuya.

Thế nhưng, hôm ấy khi vừa từ chỗ làm về, tôi không thấy con mèo của tôi đâu cả. Hàng xóm cũng bảo họ bị mất mèo. Mèo đực, mèo cái, mèo đã thiến, mèo tam thể đực. Mèo ta, mèo Nhật, mèo Myanmar, mèo Thái, mèo Anh, mèo Nga, mèo Mỹ, mèo Ai Cập. Mèo trắng, mèo đen, mèo tam thể, mèo nhị thể, mèo đồi mồi, mèo xám. Tất cả đã biến mất. Như thể bọn mèo bốc hơi. Như thể chúng đã lén lút hành quân bỏ trốn một cách êm thấm bằng mấy cái đệm thịt ở chân.

Trộm mèo ư? Không đâu. Sáng nay tôi vẫn thấy con mèo của tôi. Trộm không thể bắt hết mèo giữa ban ngày ban mặt.

Đêm hôm đó, tôi không tài nào ngủ được. Con mèo của tôi giờ này đang ở đâu? Nó đã bị bắt ăn thịt rồi sao? Mèo của tôi đang có chửa, chắc người ta chưa giết nó đâu. Tôi đã tìm cả buổi tối ở khắp các quán thịt mèo, các cửa hàng thú nuôi.

Lạ làm sao, mèo ở quán ăn và mèo ở cửa hàng đồng loạt biết mất. Trên Twitter, một ca sĩ nổi tiếng đăng bức ảnh con mèo cưng của anh ta cùng với cái emoticon buồn thiu thối. Mèo trên toàn thế giới đã tan biến.

Đến khoảng ba giờ sáng, tôi đột ngột tỉnh dậy, hoàn toàn tỉnh táo. Tôi nhìn ra cửa sổ và thấy con mèo của tôi đang đứng bằng hai chân sau. Nó nhìn tôi như lưu luyến bằng đôi mắt trong veo tựa hai viên kim cương trong bóng tối. Tôi vội vã ngồi dậy, tay bán vào chấn song cửa, dõi theo con mèo. Nó quay lưng đi, hai chân trước ôm lấy cái bụng tròn vo. Xung quanh con mèo của tôi còn có rất nhiều con mèo khác. Chúng nối đuôi nhau chui vào một cái tàu bay to tướng như xe bus hai tầng ở bên Anh Quốc.

Khi những con mèo đã lên hết, phi thuyền bắt đầu cất cánh. Tôi đứng chết trân nhìn cái phi thuyền quái dị ấy từ từ phát ra ánh sáng xanh lá rồi bay lên. Khắp bầu trời, những đốm xanh lá khác đang cùng bay về phía ngôi sao sáng nhất.

[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Nhà tôi nuôi một con mèo cái, loại mèo ta, rất to. Nó béo đến độ nhìn từ xa trông chẳng khác nào con chó.Một hôm, tôi phát hiện ra nó đang có bầu. Bụng nó căng ra. Đi đứng lặc lè. Mỗi ngày nó ăn nhiều hơn cả tôi. Tôi sống một mình nên việc cho mèo ăn rất khó. Nhất là bây giờ có bầu, con mèo ăn nhiều khủng khiếp. Hầu như lúc nào nó cũng đói. Tiếng ngoao ngoao đòi ăn chẳng bao giờ dứt dù là giữa nửa khuya.Thế nhưng, hôm ấy khi vừa từ chỗ làm về, tôi không thấy con mèo của tôi đâu cả. Hàng xóm cũng bảo họ bị mất mèo. Mèo đực, mèo cái, mèo đã thiến, mèo tam thể đực. Mèo ta, mèo Nhật, mèo Myanmar, mèo Thái, mèo Anh, mèo Nga, mèo Mỹ, mèo Ai Cập. Mèo trắng, mèo đen, mèo tam thể, mèo nhị thể, mèo đồi mồi, mèo xám. Tất cả đã biến mất. Như thể bọn mèo bốc hơi. Như thể chúng đã lén lút hành quân bỏ trốn một cách êm thấm bằng mấy cái đệm thịt ở chân.Trộm mèo ư? Không đâu. Sáng nay tôi vẫn thấy con mèo của tôi. Trộm không thể bắt hết mèo giữa ban ngày ban mặt.Đêm hôm đó, tôi không tài nào ngủ được. Con mèo của tôi giờ này đang ở đâu? Nó đã bị bắt ăn thịt rồi sao? Mèo của tôi đang có chửa, chắc người ta chưa giết nó đâu. Tôi đã tìm cả buổi tối ở khắp các quán thịt mèo, các cửa hàng thú nuôi.Lạ làm sao, mèo ở quán ăn và mèo ở cửa hàng đồng loạt biết mất. Trên Twitter, một ca sĩ nổi tiếng đăng bức ảnh con mèo cưng của anh ta cùng với cái emoticon buồn thiu thối. Mèo trên toàn thế giới đã tan biến.Đến khoảng ba giờ sáng, tôi đột ngột tỉnh dậy, hoàn toàn tỉnh táo. Tôi nhìn ra cửa sổ và thấy con mèo của tôi đang đứng bằng hai chân sau. Nó nhìn tôi như lưu luyến bằng đôi mắt trong veo tựa hai viên kim cương trong bóng tối. Tôi vội vã ngồi dậy, tay bán vào chấn song cửa, dõi theo con mèo. Nó quay lưng đi, hai chân trước ôm lấy cái bụng tròn vo. Xung quanh con mèo của tôi còn có rất nhiều con mèo khác. Chúng nối đuôi nhau chui vào một cái tàu bay to tướng như xe bus hai tầng ở bên Anh Quốc.Khi những con mèo đã lên hết, phi thuyền bắt đầu cất cánh. Tôi đứng chết trân nhìn cái phi thuyền quái dị ấy từ từ phát ra ánh sáng xanh lá rồi bay lên. Khắp bầu trời, những đốm xanh lá khác đang cùng bay về phía ngôi sao sáng nhất.

Chương 22: Di cư