Trước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,…
Chương 26: Dùng dằng [Xâm lược]
[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Bố tôi mắc bệnh tâm thần từ sáu năm trước. Chẳng ai biết nguyên nhân là gì. Chỉ là một buổi sáng bố tôi tỉnh dậy và nhất định không chịu đi làm. Ông nằm co mình trong chăn, khóc nức nở như đứa trẻ lên ba và luôn miệng thở than:- Khổ quá! Đau đớn quá!Mẹ tôi cũng khóc. Nhưng bà không khóc theo kiểu của bố. Nước mắt của bà ăn mòn da thịt, tạo thành những nếp nhăn đánh dấu một thời kì đầy vất vả trong cuộc đời bà. Trong cái rủi có cái may, bố tôi điên nhưng ông không phá phách. Ông chỉ ngồi một chỗ mà thôi. Sáng sáng, ông ra ngoài sân ngước nhìn lên bầu trời. Bất kể nắng mưa gió bão. Ngày nào ông làm việc ấy, và suốt gần một giờ đồng hồ bố tôi nói với đấng vô hình nào đó trên trời cao:- Đừng! Đợi thêm chút nữa!Ông đợi gì thế? Tôi không biết. Ông đã kiên trì đợi chờ suốt sáu năm. Nhưng mẹ tôi không đủ kiên nhẫn như bố. Bà lặng lẽ bỏ đi theo một người đàn ông khác. Ngôi nhà chỉ còn tôi và bố, đủ khiến tôi thấy cô đơn mỗi khi bố ra sân giao tiếp với các thế lực siêu nhiên do ông tự tưởng tượng ra.Hôm qua, bố tôi ngồi đờ đẫn trên giường. Ông không tìm kiếm sự trợ giúp trên trời cao nữa. Ông nhìn tôi, kéo tôi lại rồi khóc. Nước mắt của bố chảy dài, nóng như máu.- Cuối cùng bố cũng được thấy con đem bằng đại học về. Bố vui lắm.Từ phía xa, rất xa, tôi thấy một cột khói xanh đậm bốc lên dày đặc. Bố tôi không để ý đến nó. Ông dắt tôi ra ngoài sân. Từ nay, chúng tôi không phải chờ đợi gì nữa.
Bố tôi mắc bệnh tâm thần từ sáu năm trước. Chẳng ai biết nguyên nhân là gì. Chỉ là một buổi sáng bố tôi tỉnh dậy và nhất định không chịu đi làm. Ông nằm co mình trong chăn, khóc nức nở như đứa trẻ lên ba và luôn miệng thở than:
- Khổ quá! Đau đớn quá!
Mẹ tôi cũng khóc. Nhưng bà không khóc theo kiểu của bố. Nước mắt của bà ăn mòn da thịt, tạo thành những nếp nhăn đánh dấu một thời kì đầy vất vả trong cuộc đời bà. Trong cái rủi có cái may, bố tôi điên nhưng ông không phá phách. Ông chỉ ngồi một chỗ mà thôi. Sáng sáng, ông ra ngoài sân ngước nhìn lên bầu trời. Bất kể nắng mưa gió bão. Ngày nào ông làm việc ấy, và suốt gần một giờ đồng hồ bố tôi nói với đấng vô hình nào đó trên trời cao:
- Đừng! Đợi thêm chút nữa!
Ông đợi gì thế? Tôi không biết. Ông đã kiên trì đợi chờ suốt sáu năm. Nhưng mẹ tôi không đủ kiên nhẫn như bố. Bà lặng lẽ bỏ đi theo một người đàn ông khác. Ngôi nhà chỉ còn tôi và bố, đủ khiến tôi thấy cô đơn mỗi khi bố ra sân giao tiếp với các thế lực siêu nhiên do ông tự tưởng tượng ra.
Hôm qua, bố tôi ngồi đờ đẫn trên giường. Ông không tìm kiếm sự trợ giúp trên trời cao nữa. Ông nhìn tôi, kéo tôi lại rồi khóc. Nước mắt của bố chảy dài, nóng như máu.
- Cuối cùng bố cũng được thấy con đem bằng đại học về. Bố vui lắm.
Từ phía xa, rất xa, tôi thấy một cột khói xanh đậm bốc lên dày đặc. Bố tôi không để ý đến nó. Ông dắt tôi ra ngoài sân. Từ nay, chúng tôi không phải chờ đợi gì nữa.
[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Bố tôi mắc bệnh tâm thần từ sáu năm trước. Chẳng ai biết nguyên nhân là gì. Chỉ là một buổi sáng bố tôi tỉnh dậy và nhất định không chịu đi làm. Ông nằm co mình trong chăn, khóc nức nở như đứa trẻ lên ba và luôn miệng thở than:- Khổ quá! Đau đớn quá!Mẹ tôi cũng khóc. Nhưng bà không khóc theo kiểu của bố. Nước mắt của bà ăn mòn da thịt, tạo thành những nếp nhăn đánh dấu một thời kì đầy vất vả trong cuộc đời bà. Trong cái rủi có cái may, bố tôi điên nhưng ông không phá phách. Ông chỉ ngồi một chỗ mà thôi. Sáng sáng, ông ra ngoài sân ngước nhìn lên bầu trời. Bất kể nắng mưa gió bão. Ngày nào ông làm việc ấy, và suốt gần một giờ đồng hồ bố tôi nói với đấng vô hình nào đó trên trời cao:- Đừng! Đợi thêm chút nữa!Ông đợi gì thế? Tôi không biết. Ông đã kiên trì đợi chờ suốt sáu năm. Nhưng mẹ tôi không đủ kiên nhẫn như bố. Bà lặng lẽ bỏ đi theo một người đàn ông khác. Ngôi nhà chỉ còn tôi và bố, đủ khiến tôi thấy cô đơn mỗi khi bố ra sân giao tiếp với các thế lực siêu nhiên do ông tự tưởng tượng ra.Hôm qua, bố tôi ngồi đờ đẫn trên giường. Ông không tìm kiếm sự trợ giúp trên trời cao nữa. Ông nhìn tôi, kéo tôi lại rồi khóc. Nước mắt của bố chảy dài, nóng như máu.- Cuối cùng bố cũng được thấy con đem bằng đại học về. Bố vui lắm.Từ phía xa, rất xa, tôi thấy một cột khói xanh đậm bốc lên dày đặc. Bố tôi không để ý đến nó. Ông dắt tôi ra ngoài sân. Từ nay, chúng tôi không phải chờ đợi gì nữa.