Trước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,…
Chương 32: Bạn thân
[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Tôi cũng có một chuyện kinh dị muốn kể cho mấy người nghe. Đây là chuyện bắt đầu từ hồi tôi học lớp Tám cơ. Lúc đó tôi vẫn còn sống ngoài Hà Nội.Hồi đấy lớp tôi có hai thằng chơi rất thân với nhau là thằng Trung và thằng Đạt, đến cái sịp có khi chúng nó cũng mặc chung được. Bọn nó không phải người đồng tính. Chỉ là chơi thân với nhau, anh em thân thiết thôi. Thằng Trung thì học rất giỏi môn tiếng Anh còn sở trường của thằng Đạt là môn Toán.Cho đến một hôm thằng Đạt bị bỏng nặng, phải cưa cụt hai chân hai tay. Nhưng mà như thế thì không sống lâu được. Thế là cưa tứ chi xong ba ngày thì Đạt chết.Từ đấy thằng Trung cứ như người mất hồn. Có những lúc mọi người thấy nó ngồi lờ đờ, ai gọi gì cũng không ậm ừ. Chỉ đến lúc có người đập mạnh vào lưng Trung mới giật mình tỉnh ra. Hỏi thì nó chối, nhưng mà bạn bè cho là Trung bị khủng hoảng tâm lý nên rất thông cảm. Không ai nỡ bắt nạt Trung, ngay cả khi nó bắt đầu làm những trò rất... dị! Có hôm chính mắt tôi thấy Trung bắt gián, gián nhé! Bắt gián đầy một cái lọ to đùng! Rồi nó còn suốt ngày lẩm nhẩm như kiểu đọc bùa!Xong rồi chuyện lạ bắt đầu xảy ra. Cuối năm lớp Tám, bọn tôi thi học kì, chia phòng, lấy số báo danh. Lúc thằng Trung cầm thẻ học sinh đi qua cửa thì ông giám thị kêu nó đứng lại. Ông ấy bảo cái mặt Trung với mặt người trong ảnh thẻ học sinh khác nhau hoàn toàn. Thế có lạ không? Mà lúc ông giám thị nhìn lại thì chẳng thấy gì hết! Đợt thi đấy Trung được tận mười điểm Toán, trong khi bình thường chỉ được sáu, bảy điểm.Một lần khác, lần đó lớp tôi định tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Trung. Bọn tôi mới để thằng Trung ở lại một mình trên lớp giờ Thể dục. Hết tiết, lớp trưởng My đem bánh gatô lên. Biết gì không? My bảo có đúng một người ngồi trong lớp, nhưng là Đạt, là mặt Đạt rõ ràng! Lúc My vào lớp rồi thì mặt Đạt lại hóa thành mặt Trung!Năm lớp Chín, Trung chuyển trường. Từ đấy đến nay tôi không gặp nó nữa. Nhưng mà tôi biết nó vừa ly hôn vợ. Vợ nó vốn là bạn học chung với tôi năm cấp ba mà, con Nhã. Nhã kêu với mấy đứa nữa là có những lúc hai người đang làm chuyện vợ chồng thì mặt Trung bỗng thay đổi, chẳng giống mặt người sống.
Tôi cũng có một chuyện kinh dị muốn kể cho mấy người nghe. Đây là chuyện bắt đầu từ hồi tôi học lớp Tám cơ. Lúc đó tôi vẫn còn sống ngoài Hà Nội.
Hồi đấy lớp tôi có hai thằng chơi rất thân với nhau là thằng Trung và thằng Đạt, đến cái sịp có khi chúng nó cũng mặc chung được. Bọn nó không phải người đồng tính. Chỉ là chơi thân với nhau, anh em thân thiết thôi. Thằng Trung thì học rất giỏi môn tiếng Anh còn sở trường của thằng Đạt là môn Toán.
Cho đến một hôm thằng Đạt bị bỏng nặng, phải cưa cụt hai chân hai tay. Nhưng mà như thế thì không sống lâu được. Thế là cưa tứ chi xong ba ngày thì Đạt chết.
Từ đấy thằng Trung cứ như người mất hồn. Có những lúc mọi người thấy nó ngồi lờ đờ, ai gọi gì cũng không ậm ừ. Chỉ đến lúc có người đập mạnh vào lưng Trung mới giật mình tỉnh ra. Hỏi thì nó chối, nhưng mà bạn bè cho là Trung bị khủng hoảng tâm lý nên rất thông cảm. Không ai nỡ bắt nạt Trung, ngay cả khi nó bắt đầu làm những trò rất... dị! Có hôm chính mắt tôi thấy Trung bắt gián, gián nhé! Bắt gián đầy một cái lọ to đùng! Rồi nó còn suốt ngày lẩm nhẩm như kiểu đọc bùa!
Xong rồi chuyện lạ bắt đầu xảy ra. Cuối năm lớp Tám, bọn tôi thi học kì, chia phòng, lấy số báo danh. Lúc thằng Trung cầm thẻ học sinh đi qua cửa thì ông giám thị kêu nó đứng lại. Ông ấy bảo cái mặt Trung với mặt người trong ảnh thẻ học sinh khác nhau hoàn toàn. Thế có lạ không? Mà lúc ông giám thị nhìn lại thì chẳng thấy gì hết! Đợt thi đấy Trung được tận mười điểm Toán, trong khi bình thường chỉ được sáu, bảy điểm.
Một lần khác, lần đó lớp tôi định tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Trung. Bọn tôi mới để thằng Trung ở lại một mình trên lớp giờ Thể dục. Hết tiết, lớp trưởng My đem bánh gatô lên. Biết gì không? My bảo có đúng một người ngồi trong lớp, nhưng là Đạt, là mặt Đạt rõ ràng! Lúc My vào lớp rồi thì mặt Đạt lại hóa thành mặt Trung!
Năm lớp Chín, Trung chuyển trường. Từ đấy đến nay tôi không gặp nó nữa. Nhưng mà tôi biết nó vừa ly hôn vợ. Vợ nó vốn là bạn học chung với tôi năm cấp ba mà, con Nhã. Nhã kêu với mấy đứa nữa là có những lúc hai người đang làm chuyện vợ chồng thì mặt Trung bỗng thay đổi, chẳng giống mặt người sống.
[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Tôi cũng có một chuyện kinh dị muốn kể cho mấy người nghe. Đây là chuyện bắt đầu từ hồi tôi học lớp Tám cơ. Lúc đó tôi vẫn còn sống ngoài Hà Nội.Hồi đấy lớp tôi có hai thằng chơi rất thân với nhau là thằng Trung và thằng Đạt, đến cái sịp có khi chúng nó cũng mặc chung được. Bọn nó không phải người đồng tính. Chỉ là chơi thân với nhau, anh em thân thiết thôi. Thằng Trung thì học rất giỏi môn tiếng Anh còn sở trường của thằng Đạt là môn Toán.Cho đến một hôm thằng Đạt bị bỏng nặng, phải cưa cụt hai chân hai tay. Nhưng mà như thế thì không sống lâu được. Thế là cưa tứ chi xong ba ngày thì Đạt chết.Từ đấy thằng Trung cứ như người mất hồn. Có những lúc mọi người thấy nó ngồi lờ đờ, ai gọi gì cũng không ậm ừ. Chỉ đến lúc có người đập mạnh vào lưng Trung mới giật mình tỉnh ra. Hỏi thì nó chối, nhưng mà bạn bè cho là Trung bị khủng hoảng tâm lý nên rất thông cảm. Không ai nỡ bắt nạt Trung, ngay cả khi nó bắt đầu làm những trò rất... dị! Có hôm chính mắt tôi thấy Trung bắt gián, gián nhé! Bắt gián đầy một cái lọ to đùng! Rồi nó còn suốt ngày lẩm nhẩm như kiểu đọc bùa!Xong rồi chuyện lạ bắt đầu xảy ra. Cuối năm lớp Tám, bọn tôi thi học kì, chia phòng, lấy số báo danh. Lúc thằng Trung cầm thẻ học sinh đi qua cửa thì ông giám thị kêu nó đứng lại. Ông ấy bảo cái mặt Trung với mặt người trong ảnh thẻ học sinh khác nhau hoàn toàn. Thế có lạ không? Mà lúc ông giám thị nhìn lại thì chẳng thấy gì hết! Đợt thi đấy Trung được tận mười điểm Toán, trong khi bình thường chỉ được sáu, bảy điểm.Một lần khác, lần đó lớp tôi định tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Trung. Bọn tôi mới để thằng Trung ở lại một mình trên lớp giờ Thể dục. Hết tiết, lớp trưởng My đem bánh gatô lên. Biết gì không? My bảo có đúng một người ngồi trong lớp, nhưng là Đạt, là mặt Đạt rõ ràng! Lúc My vào lớp rồi thì mặt Đạt lại hóa thành mặt Trung!Năm lớp Chín, Trung chuyển trường. Từ đấy đến nay tôi không gặp nó nữa. Nhưng mà tôi biết nó vừa ly hôn vợ. Vợ nó vốn là bạn học chung với tôi năm cấp ba mà, con Nhã. Nhã kêu với mấy đứa nữa là có những lúc hai người đang làm chuyện vợ chồng thì mặt Trung bỗng thay đổi, chẳng giống mặt người sống.