Tác giả:

Trước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,…

Chương 53: Lá thư

[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Hà Nội, ngày 15 tháng Mười năm 2016Nhã thân mến,Xin lỗi vì suốt mười năm qua, tao đã không liên lạc với mày. Tao không mong mày tha thứ cho tao, cũng như không dám mong rằng mày đã bỏ qua hết những hiểu lầm giữa chúng ta. Nhưng tao mong rằng mày sẽ đọc hết lá thư này bởi nó có liên quan trực tiếp đến quyền lợi của mày.Vào ngày 16 tháng Chín, có một vị khách đã bỏ quên món đồ mà tao gửi kèm cho mày. Khoan, đừng mở ra vội. Mày cần phải biết nó là thứ gì trước khi mày sử dụng nó.Vị khách bỏ quên nó rất đặc biệt. Anh ta đến quán cà phê chỗ tao làm việc nhiều lần. Lần thì đi xe máy Lead, lần thì đi một chiếc ô tô Honda. Lúc nào anh ta cũng đi một mình.Cho đến lần cuối cùng đến, anh ta gửi lại chỗ tao chiếc họp này. Anh ta hứa rằng sẽ quay lại lấy. Nhưng không, anh ta không hề quay lại. Tao thử gọi vào số điện thoại của anh ta cũng không liên lạc được.Tao biết là khi nhận được một vật bất thường như thế, từ một kẻ có hành tung mờ ám như thế thì tao ngay lập tức phải quẳng đi. Nhưng tao lại dại dột mở ra. Thứ bên trong đó là gì, tao không thể nói cho mày nghe.Tuy nhiên, tao có thể cho mày biết rằng, mày phải cẩn thận, cực kỳ cẩn thận mỗi khi mày nói với nó bất kỳ điều gì. Và tuyệt đối, TUYỆT ĐỐI không được ăn bất cứ thứ gì nó đưa cho.Tao chỉ có thể nói với mày đến thế.Hãy mở cái hộp ra, và xem nó có thể làm được những gì.Chúc mày có một cuộc sống bình yên.Bạn cũNhiNguyễn Bảo Nhi

Hà Nội, ngày 15 tháng Mười năm 2016

Nhã thân mến,

Xin lỗi vì suốt mười năm qua, tao đã không liên lạc với mày. Tao không mong mày tha thứ cho tao, cũng như không dám mong rằng mày đã bỏ qua hết những hiểu lầm giữa chúng ta. Nhưng tao mong rằng mày sẽ đọc hết lá thư này bởi nó có liên quan trực tiếp đến quyền lợi của mày.

Vào ngày 16 tháng Chín, có một vị khách đã bỏ quên món đồ mà tao gửi kèm cho mày. Khoan, đừng mở ra vội. Mày cần phải biết nó là thứ gì trước khi mày sử dụng nó.

Vị khách bỏ quên nó rất đặc biệt. Anh ta đến quán cà phê chỗ tao làm việc nhiều lần. Lần thì đi xe máy Lead, lần thì đi một chiếc ô tô Honda. Lúc nào anh ta cũng đi một mình.Cho đến lần cuối cùng đến, anh ta gửi lại chỗ tao chiếc họp này. Anh ta hứa rằng sẽ quay lại lấy. Nhưng không, anh ta không hề quay lại. Tao thử gọi vào số điện thoại của anh ta cũng không liên lạc được.

Tao biết là khi nhận được một vật bất thường như thế, từ một kẻ có hành tung mờ ám như thế thì tao ngay lập tức phải quẳng đi. Nhưng tao lại dại dột mở ra. Thứ bên trong đó là gì, tao không thể nói cho mày nghe.

Tuy nhiên, tao có thể cho mày biết rằng, mày phải cẩn thận, cực kỳ cẩn thận mỗi khi mày nói với nó bất kỳ điều gì. Và tuyệt đối, TUYỆT ĐỐI không được ăn bất cứ thứ gì nó đưa cho.

Tao chỉ có thể nói với mày đến thế.

Hãy mở cái hộp ra, và xem nó có thể làm được những gì.

Chúc mày có một cuộc sống bình yên.

Bạn cũ

Nhi

Nguyễn Bảo Nhi

[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Hà Nội, ngày 15 tháng Mười năm 2016Nhã thân mến,Xin lỗi vì suốt mười năm qua, tao đã không liên lạc với mày. Tao không mong mày tha thứ cho tao, cũng như không dám mong rằng mày đã bỏ qua hết những hiểu lầm giữa chúng ta. Nhưng tao mong rằng mày sẽ đọc hết lá thư này bởi nó có liên quan trực tiếp đến quyền lợi của mày.Vào ngày 16 tháng Chín, có một vị khách đã bỏ quên món đồ mà tao gửi kèm cho mày. Khoan, đừng mở ra vội. Mày cần phải biết nó là thứ gì trước khi mày sử dụng nó.Vị khách bỏ quên nó rất đặc biệt. Anh ta đến quán cà phê chỗ tao làm việc nhiều lần. Lần thì đi xe máy Lead, lần thì đi một chiếc ô tô Honda. Lúc nào anh ta cũng đi một mình.Cho đến lần cuối cùng đến, anh ta gửi lại chỗ tao chiếc họp này. Anh ta hứa rằng sẽ quay lại lấy. Nhưng không, anh ta không hề quay lại. Tao thử gọi vào số điện thoại của anh ta cũng không liên lạc được.Tao biết là khi nhận được một vật bất thường như thế, từ một kẻ có hành tung mờ ám như thế thì tao ngay lập tức phải quẳng đi. Nhưng tao lại dại dột mở ra. Thứ bên trong đó là gì, tao không thể nói cho mày nghe.Tuy nhiên, tao có thể cho mày biết rằng, mày phải cẩn thận, cực kỳ cẩn thận mỗi khi mày nói với nó bất kỳ điều gì. Và tuyệt đối, TUYỆT ĐỐI không được ăn bất cứ thứ gì nó đưa cho.Tao chỉ có thể nói với mày đến thế.Hãy mở cái hộp ra, và xem nó có thể làm được những gì.Chúc mày có một cuộc sống bình yên.Bạn cũNhiNguyễn Bảo Nhi

Chương 53: Lá thư