Tác giả:

Trước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,…

Chương 60: Thù ghét

[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Tô Thụy Ngọc Minh liếc nhìn đồng hồ. Ngay khi ánh mắt cô ta chạm vào màn hình điện thoại, tiếng nhạc từ lịch vạn niên trong phòng khách cũng reo lên cùng với chuông cửa.- Ai đấy?Không có tiếng trả lời.Minh đành ra mở cửa. Cánh cửa gỗ bị chặn lại bởi một bàn chân to tướng.Đó là người giao hàng cho Minh, đến nhà cô mỗi tuần một lần.- Hôm nay có cái gì cho tôi thế ông anh?Người đàn ông giao hàng đội mũ đỏ không nói gì, chỉ đưa cho Minh một cái thùng các tông to cỡ đầu người.- Cái này là... - Minh phá ra cười ha hả. - Tôi không ngờ ông lại làm được đấy!- Cái gì bà nhà tôi cũng có thể làm được. - Người giao hàng đáp lời Minh bằng thứ giọng không biểu lộ vui buồn. - Giờ thì xin phép cô, tôi phải đi đến nhà vài người nữa.Minh gật đầu chào người giao hàng. Khi ông ta chỉ còn là một chấm đỏ ở cuối hành lang, Minh mới bước vào nhà và lập tức đẩy cái thùng giấy vào gầm giường.Những tiếng lục cục bắt đầu phát ra như thúc giục, nhưng Minh không quan tâm. Cô lờ chúng đi.Giấy màu, băng dính hai mặt, nơ xoắn, thiếp chúc mừng ngày 20 tháng Mười Một.Minh đem hộp quà đến tặng cho cô giáo cũ.Kiểu gì chồng con của cô cũng sẽ mở ra thôi.

Tô Thụy Ngọc Minh liếc nhìn đồng hồ. Ngay khi ánh mắt cô ta chạm vào màn hình điện thoại, tiếng nhạc từ lịch vạn niên trong phòng khách cũng reo lên cùng với chuông cửa.

- Ai đấy?

Không có tiếng trả lời.

Minh đành ra mở cửa. Cánh cửa gỗ bị chặn lại bởi một bàn chân to tướng.

Đó là người giao hàng cho Minh, đến nhà cô mỗi tuần một lần.

- Hôm nay có cái gì cho tôi thế ông anh?

Người đàn ông giao hàng đội mũ đỏ không nói gì, chỉ đưa cho Minh một cái thùng các tông to cỡ đầu người.

- Cái này là... - Minh phá ra cười ha hả. - Tôi không ngờ ông lại làm được đấy!

- Cái gì bà nhà tôi cũng có thể làm được. - Người giao hàng đáp lời Minh bằng thứ giọng không biểu lộ vui buồn. - Giờ thì xin phép cô, tôi phải đi đến nhà vài người nữa.

Minh gật đầu chào người giao hàng. Khi ông ta chỉ còn là một chấm đỏ ở cuối hành lang, Minh mới bước vào nhà và lập tức đẩy cái thùng giấy vào gầm giường.

Những tiếng lục cục bắt đầu phát ra như thúc giục, nhưng Minh không quan tâm. Cô lờ chúng đi.

Giấy màu, băng dính hai mặt, nơ xoắn, thiếp chúc mừng ngày 20 tháng Mười Một.

Minh đem hộp quà đến tặng cho cô giáo cũ.

Kiểu gì chồng con của cô cũng sẽ mở ra thôi.

[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Tô Thụy Ngọc Minh liếc nhìn đồng hồ. Ngay khi ánh mắt cô ta chạm vào màn hình điện thoại, tiếng nhạc từ lịch vạn niên trong phòng khách cũng reo lên cùng với chuông cửa.- Ai đấy?Không có tiếng trả lời.Minh đành ra mở cửa. Cánh cửa gỗ bị chặn lại bởi một bàn chân to tướng.Đó là người giao hàng cho Minh, đến nhà cô mỗi tuần một lần.- Hôm nay có cái gì cho tôi thế ông anh?Người đàn ông giao hàng đội mũ đỏ không nói gì, chỉ đưa cho Minh một cái thùng các tông to cỡ đầu người.- Cái này là... - Minh phá ra cười ha hả. - Tôi không ngờ ông lại làm được đấy!- Cái gì bà nhà tôi cũng có thể làm được. - Người giao hàng đáp lời Minh bằng thứ giọng không biểu lộ vui buồn. - Giờ thì xin phép cô, tôi phải đi đến nhà vài người nữa.Minh gật đầu chào người giao hàng. Khi ông ta chỉ còn là một chấm đỏ ở cuối hành lang, Minh mới bước vào nhà và lập tức đẩy cái thùng giấy vào gầm giường.Những tiếng lục cục bắt đầu phát ra như thúc giục, nhưng Minh không quan tâm. Cô lờ chúng đi.Giấy màu, băng dính hai mặt, nơ xoắn, thiếp chúc mừng ngày 20 tháng Mười Một.Minh đem hộp quà đến tặng cho cô giáo cũ.Kiểu gì chồng con của cô cũng sẽ mở ra thôi.

Chương 60: Thù ghét