Trước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,…
Chương 64: Gặm nhấm
[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… [Tôi không khoái những truyện dài, tôi thích truyện ngắn hơn. Ngắn như thế này này.]Thực ra tôi là người khá kỹ tính, nên không thích ăn uống ở những nơi bẩn thỉu, nhiều chuột bọ. Tuy nhiên, vì nể thằng bạn muốn tổ chức tiệc gần nhà, tôi mới đồng ý đi ăn với nó tại nhà hàng Bể Cá.Trong nhà hàng Bể Cá lúc ấy có khá đông thực khách. Tuy nhiên chỉ có một bàn duy nhất có đến bảy người ngồi.Người ngồi ở chiếc bàn trong cùng là một cô gái mặc toàn đồ đen. Cô ta chẳng ăn uống gì mà chỉ nhìn những người bạn của mình đánh chén no say. Đối với tôi cái người như vậy đem lại rất nhiều sự khó chịu. Bởi đi ăn mà ăn không hết, cứ bỏ thừa như vậy thì quả là thiếu tôn trọng người nấu bếp. Tôi thấy cả buổi cô ta chẳng ăn gì, và cũng không thèm nói chuyện với ai.Chợt cả sáu người còn lại trong nhóm đó đứng dậy tính tiền. Họ ra về, bỏ cô gái lại một mình. Tôi cảm thấy ngại cho cô ta. Có lẽ cách hành xử và thái độ đó khiến cô bị bỏ lại chăng? Nhưng không. Cô ta bắt đầu đổi sắc mặt sang thèm thuồng. Xương xẩu, thịt thừa trên bàn còn khá nhiều. Cô ta bốc tất cả các thứ ấy lên, cho vào mồm và nhấm nháp từ từ.Cả nhà hàng đầy những tiếng chin chít. Bạn bè tôi cũng kêu chin chít.
[Tôi không khoái những truyện dài, tôi thích truyện ngắn hơn. Ngắn như thế này này.]
Thực ra tôi là người khá kỹ tính, nên không thích ăn uống ở những nơi bẩn thỉu, nhiều chuột bọ. Tuy nhiên, vì nể thằng bạn muốn tổ chức tiệc gần nhà, tôi mới đồng ý đi ăn với nó tại nhà hàng Bể Cá.
Trong nhà hàng Bể Cá lúc ấy có khá đông thực khách. Tuy nhiên chỉ có một bàn duy nhất có đến bảy người ngồi.
Người ngồi ở chiếc bàn trong cùng là một cô gái mặc toàn đồ đen. Cô ta chẳng ăn uống gì mà chỉ nhìn những người bạn của mình đánh chén no say. Đối với tôi cái người như vậy đem lại rất nhiều sự khó chịu. Bởi đi ăn mà ăn không hết, cứ bỏ thừa như vậy thì quả là thiếu tôn trọng người nấu bếp. Tôi thấy cả buổi cô ta chẳng ăn gì, và cũng không thèm nói chuyện với ai.
Chợt cả sáu người còn lại trong nhóm đó đứng dậy tính tiền. Họ ra về, bỏ cô gái lại một mình. Tôi cảm thấy ngại cho cô ta. Có lẽ cách hành xử và thái độ đó khiến cô bị bỏ lại chăng? Nhưng không. Cô ta bắt đầu đổi sắc mặt sang thèm thuồng. Xương xẩu, thịt thừa trên bàn còn khá nhiều. Cô ta bốc tất cả các thứ ấy lên, cho vào mồm và nhấm nháp từ từ.
Cả nhà hàng đầy những tiếng chin chít. Bạn bè tôi cũng kêu chin chít.
[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… [Tôi không khoái những truyện dài, tôi thích truyện ngắn hơn. Ngắn như thế này này.]Thực ra tôi là người khá kỹ tính, nên không thích ăn uống ở những nơi bẩn thỉu, nhiều chuột bọ. Tuy nhiên, vì nể thằng bạn muốn tổ chức tiệc gần nhà, tôi mới đồng ý đi ăn với nó tại nhà hàng Bể Cá.Trong nhà hàng Bể Cá lúc ấy có khá đông thực khách. Tuy nhiên chỉ có một bàn duy nhất có đến bảy người ngồi.Người ngồi ở chiếc bàn trong cùng là một cô gái mặc toàn đồ đen. Cô ta chẳng ăn uống gì mà chỉ nhìn những người bạn của mình đánh chén no say. Đối với tôi cái người như vậy đem lại rất nhiều sự khó chịu. Bởi đi ăn mà ăn không hết, cứ bỏ thừa như vậy thì quả là thiếu tôn trọng người nấu bếp. Tôi thấy cả buổi cô ta chẳng ăn gì, và cũng không thèm nói chuyện với ai.Chợt cả sáu người còn lại trong nhóm đó đứng dậy tính tiền. Họ ra về, bỏ cô gái lại một mình. Tôi cảm thấy ngại cho cô ta. Có lẽ cách hành xử và thái độ đó khiến cô bị bỏ lại chăng? Nhưng không. Cô ta bắt đầu đổi sắc mặt sang thèm thuồng. Xương xẩu, thịt thừa trên bàn còn khá nhiều. Cô ta bốc tất cả các thứ ấy lên, cho vào mồm và nhấm nháp từ từ.Cả nhà hàng đầy những tiếng chin chít. Bạn bè tôi cũng kêu chin chít.