Tác giả:

Trước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,…

Chương 89: Hù dọa

[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Tám đứa con gái ở chung một phòng trong ký túc xá. Bốn đứa đã đi thực hành ở trên tỉnh G. Chỉ còn Xuyến, Khuê, Hoài và Ngà ngồi kể chuyện ma cho nhau nghe. Ngà - đứa ít tuổi nhất mới chuyển vào ký túc được một tuần lại là người gan dạ nhất, luôn luôn bảo rằng nó không sợ ma. Theo Ngà thì:- Ma quỷ không đáng sợ. Chỉ có con người mới đáng sợ. Những chuyện kinh khủng như giết chóc, hãm h**p, cướp bóc đều là con người gây ra cho nhau chứ làm gì có ma quỷ nào hại người?Mặc dù đã mấy lần nghe Ngà nói như thế, nhưng Xuyến - người nhát gan nhất phòng vẫn sợ lắm. Tuy vậy, nỗi sợ hãi không là gì so với cảm giác hồi hộp, tò mò mỗi khi ngồi nghe Ngà kể chuyện ma.Tối hôm ấy, cả bốn người trải chiếu ngồi ra giữa phòng. Đèn điện đã được tắt hết. Không có một chút ánh sáng nào ngoài ngọn lửa leo lét từ ngọn nến được cắm trong cái bát con. Khi mọi người đã yêu vị, Ngà mới bắt đầu trầm giọng kể...*****Khoảng sáu mươi năm trước, ở một vùng nông thôn miền Bắc có một bà già cô độc tên là Tr. sống ven sông. Ngày nào bà ta cũng dậy thật sớm để bắt chuyến đò sang bên kia sông đi chợ.Một ngày nọ, có thêm một bà cụ khác chuyển tới sống ngay bên cạnh bà Tr. Bà ta tự giới thiệu tên mình là B. và muốn làm quen với bà Tr. để mỗi sáng hai người đi chợ cùng nhau. Bà Tr. đồng ý ngay.Hôm sau, bà B. gõ cửa nhà bà Tr. rủ ra bến sông đợi đò. Bà Tr. thấy hơi ngạc nhiên vì trời còn tối lắm, nhưng vẫn đi theo bà B. ra bến sông.Chưa thấy đò, bà B. bèn bảo bà Tr. ngồi xuống để mình bắt chấy cho. Xong thì đến lượt bà Tr. ngồi bắt chấy cho bà B.Tuy nhiên, lúc bà Tr. bới tóc bà B. thì thấy da đầu bà ta lạnh toát, lại đầy những gàu với chấy. Bà Tr. buột miệng hỏi:-Này, sao da đầu bà lạnh thế? Cứ như là ma ấy!Tức thì bà B. cũng quay đầu lại, hai mắt bà ta trợn ngược, thè ra cái lưỡi đỏ lòm, dài như đòn gánh rồi bảo:-Thì là ma thật chứ còn gì nữa?*****Câu chuyện của Ngà vừa kết thúc thì hai cánh cửa sổ đã đóng chặt bỗng mở tung ra. Một luồng gió lạnh buốt không biết từ đâu thổi vào làm ngọn nến đang leo lét cháy bỗng vụt tắt. Xuyến ôm cứng lấy Ngà đang ngồi bên cạnh và thét lên vì kinh hãi. Nỗi sợ hãi lan truyền rất nhanh khiến cho Khuê và Hoài cũng la hét ầm ĩ lên theo. Chỉ có Ngà là không nói gì. Cô lay nhẹ người để thoát khỏi hai cánh tay bám chặt cứng của Xuyến và lần tìm hộp diêm trong bóng tối.Ánh nến lại sáng lên. Một cái bóng màu đen đứng lù lù giữa phòng, phát ra những tiếng rền rĩ:- Tao là ma... là ma đây... là ma đây...Xuyến lại được dịp khóc thét. Lần này cô túm lấy Hoài cũng đang run cầm cập bên cạnh. Chỉ có Khuê là bật cười:- Thôi đừng dọa người ta nữa!Và Khuê quay sang nói với Xuyến:- Đừng sợ. Con Ngà nó lại trùm chăn dọa ma mày đấy mà!Khuê tiến tới chỗ cái bóng và giật thật mạnh cái chăn xuống:- Này thì ma này!Nhưng dưới chăn chẳng có gì cả. Hoàn toàn không có bất cứ ai.Còn Ngà thì đã biến mất từ đời nào.

Tám đứa con gái ở chung một phòng trong ký túc xá. Bốn đứa đã đi thực hành ở trên tỉnh G. Chỉ còn Xuyến, Khuê, Hoài và Ngà ngồi kể chuyện ma cho nhau nghe. Ngà - đứa ít tuổi nhất mới chuyển vào ký túc được một tuần lại là người gan dạ nhất, luôn luôn bảo rằng nó không sợ ma. Theo Ngà thì:

- Ma quỷ không đáng sợ. Chỉ có con người mới đáng sợ. Những chuyện kinh khủng như giết chóc, hãm h**p, cướp bóc đều là con người gây ra cho nhau chứ làm gì có ma quỷ nào hại người?

Mặc dù đã mấy lần nghe Ngà nói như thế, nhưng Xuyến - người nhát gan nhất phòng vẫn sợ lắm. Tuy vậy, nỗi sợ hãi không là gì so với cảm giác hồi hộp, tò mò mỗi khi ngồi nghe Ngà kể chuyện ma.

Tối hôm ấy, cả bốn người trải chiếu ngồi ra giữa phòng. Đèn điện đã được tắt hết. Không có một chút ánh sáng nào ngoài ngọn lửa leo lét từ ngọn nến được cắm trong cái bát con. Khi mọi người đã yêu vị, Ngà mới bắt đầu trầm giọng kể...

*****

Khoảng sáu mươi năm trước, ở một vùng nông thôn miền Bắc có một bà già cô độc tên là Tr. sống ven sông. Ngày nào bà ta cũng dậy thật sớm để bắt chuyến đò sang bên kia sông đi chợ.

Một ngày nọ, có thêm một bà cụ khác chuyển tới sống ngay bên cạnh bà Tr. Bà ta tự giới thiệu tên mình là B. và muốn làm quen với bà Tr. để mỗi sáng hai người đi chợ cùng nhau. Bà Tr. đồng ý ngay.

Hôm sau, bà B. gõ cửa nhà bà Tr. rủ ra bến sông đợi đò. Bà Tr. thấy hơi ngạc nhiên vì trời còn tối lắm, nhưng vẫn đi theo bà B. ra bến sông.Chưa thấy đò, bà B. bèn bảo bà Tr. ngồi xuống để mình bắt chấy cho. Xong thì đến lượt bà Tr. ngồi bắt chấy cho bà B.

Tuy nhiên, lúc bà Tr. bới tóc bà B. thì thấy da đầu bà ta lạnh toát, lại đầy những gàu với chấy. Bà Tr. buột miệng hỏi:

-

Này, sao da đầu bà lạnh thế? Cứ như là ma ấy!

Tức thì bà B. cũng quay đầu lại, hai mắt bà ta trợn ngược, thè ra cái lưỡi đỏ lòm, dài như đòn gánh rồi bảo:

-

Thì là ma thật chứ còn gì nữa?

*****

Câu chuyện của Ngà vừa kết thúc thì hai cánh cửa sổ đã đóng chặt bỗng mở tung ra. Một luồng gió lạnh buốt không biết từ đâu thổi vào làm ngọn nến đang leo lét cháy bỗng vụt tắt. Xuyến ôm cứng lấy Ngà đang ngồi bên cạnh và thét lên vì kinh hãi. Nỗi sợ hãi lan truyền rất nhanh khiến cho Khuê và Hoài cũng la hét ầm ĩ lên theo. Chỉ có Ngà là không nói gì. Cô lay nhẹ người để thoát khỏi hai cánh tay bám chặt cứng của Xuyến và lần tìm hộp diêm trong bóng tối.

Ánh nến lại sáng lên. Một cái bóng màu đen đứng lù lù giữa phòng, phát ra những tiếng rền rĩ:

- Tao là ma... là ma đây... là ma đây...

Xuyến lại được dịp khóc thét. Lần này cô túm lấy Hoài cũng đang run cầm cập bên cạnh. Chỉ có Khuê là bật cười:

- Thôi đừng dọa người ta nữa!

Và Khuê quay sang nói với Xuyến:

- Đừng sợ. Con Ngà nó lại trùm chăn dọa ma mày đấy mà!

Khuê tiến tới chỗ cái bóng và giật thật mạnh cái chăn xuống:

- Này thì ma này!

Nhưng dưới chăn chẳng có gì cả. Hoàn toàn không có bất cứ ai.

Còn Ngà thì đã biến mất từ đời nào.

[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Tám đứa con gái ở chung một phòng trong ký túc xá. Bốn đứa đã đi thực hành ở trên tỉnh G. Chỉ còn Xuyến, Khuê, Hoài và Ngà ngồi kể chuyện ma cho nhau nghe. Ngà - đứa ít tuổi nhất mới chuyển vào ký túc được một tuần lại là người gan dạ nhất, luôn luôn bảo rằng nó không sợ ma. Theo Ngà thì:- Ma quỷ không đáng sợ. Chỉ có con người mới đáng sợ. Những chuyện kinh khủng như giết chóc, hãm h**p, cướp bóc đều là con người gây ra cho nhau chứ làm gì có ma quỷ nào hại người?Mặc dù đã mấy lần nghe Ngà nói như thế, nhưng Xuyến - người nhát gan nhất phòng vẫn sợ lắm. Tuy vậy, nỗi sợ hãi không là gì so với cảm giác hồi hộp, tò mò mỗi khi ngồi nghe Ngà kể chuyện ma.Tối hôm ấy, cả bốn người trải chiếu ngồi ra giữa phòng. Đèn điện đã được tắt hết. Không có một chút ánh sáng nào ngoài ngọn lửa leo lét từ ngọn nến được cắm trong cái bát con. Khi mọi người đã yêu vị, Ngà mới bắt đầu trầm giọng kể...*****Khoảng sáu mươi năm trước, ở một vùng nông thôn miền Bắc có một bà già cô độc tên là Tr. sống ven sông. Ngày nào bà ta cũng dậy thật sớm để bắt chuyến đò sang bên kia sông đi chợ.Một ngày nọ, có thêm một bà cụ khác chuyển tới sống ngay bên cạnh bà Tr. Bà ta tự giới thiệu tên mình là B. và muốn làm quen với bà Tr. để mỗi sáng hai người đi chợ cùng nhau. Bà Tr. đồng ý ngay.Hôm sau, bà B. gõ cửa nhà bà Tr. rủ ra bến sông đợi đò. Bà Tr. thấy hơi ngạc nhiên vì trời còn tối lắm, nhưng vẫn đi theo bà B. ra bến sông.Chưa thấy đò, bà B. bèn bảo bà Tr. ngồi xuống để mình bắt chấy cho. Xong thì đến lượt bà Tr. ngồi bắt chấy cho bà B.Tuy nhiên, lúc bà Tr. bới tóc bà B. thì thấy da đầu bà ta lạnh toát, lại đầy những gàu với chấy. Bà Tr. buột miệng hỏi:-Này, sao da đầu bà lạnh thế? Cứ như là ma ấy!Tức thì bà B. cũng quay đầu lại, hai mắt bà ta trợn ngược, thè ra cái lưỡi đỏ lòm, dài như đòn gánh rồi bảo:-Thì là ma thật chứ còn gì nữa?*****Câu chuyện của Ngà vừa kết thúc thì hai cánh cửa sổ đã đóng chặt bỗng mở tung ra. Một luồng gió lạnh buốt không biết từ đâu thổi vào làm ngọn nến đang leo lét cháy bỗng vụt tắt. Xuyến ôm cứng lấy Ngà đang ngồi bên cạnh và thét lên vì kinh hãi. Nỗi sợ hãi lan truyền rất nhanh khiến cho Khuê và Hoài cũng la hét ầm ĩ lên theo. Chỉ có Ngà là không nói gì. Cô lay nhẹ người để thoát khỏi hai cánh tay bám chặt cứng của Xuyến và lần tìm hộp diêm trong bóng tối.Ánh nến lại sáng lên. Một cái bóng màu đen đứng lù lù giữa phòng, phát ra những tiếng rền rĩ:- Tao là ma... là ma đây... là ma đây...Xuyến lại được dịp khóc thét. Lần này cô túm lấy Hoài cũng đang run cầm cập bên cạnh. Chỉ có Khuê là bật cười:- Thôi đừng dọa người ta nữa!Và Khuê quay sang nói với Xuyến:- Đừng sợ. Con Ngà nó lại trùm chăn dọa ma mày đấy mà!Khuê tiến tới chỗ cái bóng và giật thật mạnh cái chăn xuống:- Này thì ma này!Nhưng dưới chăn chẳng có gì cả. Hoàn toàn không có bất cứ ai.Còn Ngà thì đã biến mất từ đời nào.

Chương 89: Hù dọa