Tác giả:

Trước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,…

Chương 92: Giọt nước

[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Bắt đầu từ ba tuần trước, mỗi đêm trước khi đi ngủ Vinh đều ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Cái vết nước trên trần, ban đầu chỉ rất nhỏ, khó mà nhận ra bằng mắt thường, giờ đã lớn như cái thúng. Vinh đã thử dùng chổi quét lên thử xem, nhưng chổi không bị ướt. Hình như nước thấm qua rất nhẹ. Cậu lại bê cái thang gấp vào phòng rồi tận tay sờ vào vết nước nhưng cũng không cảm thấy gì ngoài cảm giác lạnh lạnh và mùi hôi thoáng qua.Trong óc Vinh thỉnh thoảng lại liên tưởng đến hình ảnh trong bộ phim kinh dị "Vùng nước hắc ám" mà cậu đã từng được xem trên TV. Trong phim có cảnh một vũng nước chảy tràn qua khe cửa, tạo thành hình một bộ mặt ma quái nham nhở. Có khi nào cái vết dột nước trên trần nhà cũng thế không?Tí tách. Tí tách.Vinh mở choàng mắt dậy. Nước từ trên trán cậu chảy xuống ướt cả một nhúm tóc trên đầu. Vinh bực bội bật đèn lên, mò vào phòng tắm rửa mặt.Mảng trần nhà bị dột vẫn ướt như thế, nhưng Vinh chờ một lúc lâu vẫn không thấy có thêm giọt nước nào nhỏ xuống cả. Xem xét thêm một lượt nữa, Vinh đành leo lên giường, nhắm mắt ngủ tiếp.Tí tách. Tí tách.Vinh lại bật dậy. Lần này nước trên trần nhỏ xuống chảy cả vào lỗ mũi Vinh. Mùi hôi xông lên nồng nặc. Cậu điên tiết kiểm tra trần nhà thêm một lần nữa. Nhưng vẫn chẳng có gì cả. Mặc dù trần vẫn ẩm, nhưng tuyệt nhiên không hề có dấu hiệu nào cho thấy nước đã chảy xuống dưới.Định lên giường ngủ tiếp rồi sáng mai mới gọi thợ đến kiểm tra, Vinh lại đổi ý. Cậu ôm chăn gối xuống đất ngủ.Tí tách. Tí tách.Lần này Vinh thấy rõ nước đang chảy thành giọt lên mặt mình. Tuy vậy, cậu không bật dậy nữa mà mở hé mắt ra nhìn.Trên trần nhà có một bóng người đen sì, mồm rộng ngoác, lưỡi thè dài làm nước bọt chảy đầy xuống mặt Vinh.

Bắt đầu từ ba tuần trước, mỗi đêm trước khi đi ngủ Vinh đều ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Cái vết nước trên trần, ban đầu chỉ rất nhỏ, khó mà nhận ra bằng mắt thường, giờ đã lớn như cái thúng. Vinh đã thử dùng chổi quét lên thử xem, nhưng chổi không bị ướt. Hình như nước thấm qua rất nhẹ. Cậu lại bê cái thang gấp vào phòng rồi tận tay sờ vào vết nước nhưng cũng không cảm thấy gì ngoài cảm giác lạnh lạnh và mùi hôi thoáng qua.

Trong óc Vinh thỉnh thoảng lại liên tưởng đến hình ảnh trong bộ phim kinh dị "Vùng nước hắc ám" mà cậu đã từng được xem trên TV. Trong phim có cảnh một vũng nước chảy tràn qua khe cửa, tạo thành hình một bộ mặt ma quái nham nhở. Có khi nào cái vết dột nước trên trần nhà cũng thế không?

Tí tách. Tí tách.

Vinh mở choàng mắt dậy. Nước từ trên trán cậu chảy xuống ướt cả một nhúm tóc trên đầu. Vinh bực bội bật đèn lên, mò vào phòng tắm rửa mặt.

Mảng trần nhà bị dột vẫn ướt như thế, nhưng Vinh chờ một lúc lâu vẫn không thấy có thêm giọt nước nào nhỏ xuống cả. Xem xét thêm một lượt nữa, Vinh đành leo lên giường, nhắm mắt ngủ tiếp.

Tí tách. Tí tách.

Vinh lại bật dậy. Lần này nước trên trần nhỏ xuống chảy cả vào lỗ mũi Vinh. Mùi hôi xông lên nồng nặc. Cậu điên tiết kiểm tra trần nhà thêm một lần nữa. Nhưng vẫn chẳng có gì cả. Mặc dù trần vẫn ẩm, nhưng tuyệt nhiên không hề có dấu hiệu nào cho thấy nước đã chảy xuống dưới.

Định lên giường ngủ tiếp rồi sáng mai mới gọi thợ đến kiểm tra, Vinh lại đổi ý. Cậu ôm chăn gối xuống đất ngủ.

Tí tách. Tí tách.

Lần này Vinh thấy rõ nước đang chảy thành giọt lên mặt mình. Tuy vậy, cậu không bật dậy nữa mà mở hé mắt ra nhìn.

Trên trần nhà có một bóng người đen sì, mồm rộng ngoác, lưỡi thè dài làm nước bọt chảy đầy xuống mặt Vinh.

[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Bắt đầu từ ba tuần trước, mỗi đêm trước khi đi ngủ Vinh đều ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Cái vết nước trên trần, ban đầu chỉ rất nhỏ, khó mà nhận ra bằng mắt thường, giờ đã lớn như cái thúng. Vinh đã thử dùng chổi quét lên thử xem, nhưng chổi không bị ướt. Hình như nước thấm qua rất nhẹ. Cậu lại bê cái thang gấp vào phòng rồi tận tay sờ vào vết nước nhưng cũng không cảm thấy gì ngoài cảm giác lạnh lạnh và mùi hôi thoáng qua.Trong óc Vinh thỉnh thoảng lại liên tưởng đến hình ảnh trong bộ phim kinh dị "Vùng nước hắc ám" mà cậu đã từng được xem trên TV. Trong phim có cảnh một vũng nước chảy tràn qua khe cửa, tạo thành hình một bộ mặt ma quái nham nhở. Có khi nào cái vết dột nước trên trần nhà cũng thế không?Tí tách. Tí tách.Vinh mở choàng mắt dậy. Nước từ trên trán cậu chảy xuống ướt cả một nhúm tóc trên đầu. Vinh bực bội bật đèn lên, mò vào phòng tắm rửa mặt.Mảng trần nhà bị dột vẫn ướt như thế, nhưng Vinh chờ một lúc lâu vẫn không thấy có thêm giọt nước nào nhỏ xuống cả. Xem xét thêm một lượt nữa, Vinh đành leo lên giường, nhắm mắt ngủ tiếp.Tí tách. Tí tách.Vinh lại bật dậy. Lần này nước trên trần nhỏ xuống chảy cả vào lỗ mũi Vinh. Mùi hôi xông lên nồng nặc. Cậu điên tiết kiểm tra trần nhà thêm một lần nữa. Nhưng vẫn chẳng có gì cả. Mặc dù trần vẫn ẩm, nhưng tuyệt nhiên không hề có dấu hiệu nào cho thấy nước đã chảy xuống dưới.Định lên giường ngủ tiếp rồi sáng mai mới gọi thợ đến kiểm tra, Vinh lại đổi ý. Cậu ôm chăn gối xuống đất ngủ.Tí tách. Tí tách.Lần này Vinh thấy rõ nước đang chảy thành giọt lên mặt mình. Tuy vậy, cậu không bật dậy nữa mà mở hé mắt ra nhìn.Trên trần nhà có một bóng người đen sì, mồm rộng ngoác, lưỡi thè dài làm nước bọt chảy đầy xuống mặt Vinh.

Chương 92: Giọt nước