Sáng sớm đầu xuân trên bầu trời bao phủ một tầng sương dày, thôn Hà dựa lưng vào núi thấp thoáng trong màn sương, nhà cửa thấp bé, ngói đen vách đất tựa như một bức tranh thủy mặc.Đỗ Xuân Phân ra cửa với chiếc xe đạp cũ mua tới tay với giá 30 đồng.Đường đất ở nông thôn nhấp nhô, chiếc xe cũ nát xóc nảy phát ra tiếng lọc xọc như kiểu rụng rời tới nơi rồi."Mẹ ơi!"Hai cô bé giống nhau như đúc cất tiếng gọi Xuân Phân.Đứa bé tầm ba tuổi, đầu cắt tóc ngắn tròn như quả táo, mặc chiếc quần bông màu đen đã bạc, chiếc áo khoác đỏ rực, chạy lạch bạch tới ôm chân Xuân Phân.Đỗ Xuân Phân nhẹ nhàng nói: "Mẹ đi xin nghỉ phép, chỉ đi một lát là mẹ về.""Mẹ không đi!!""Mẹ đừng đi mà!!""Đại Nha, Nhị Nha, lại đây ăn cơm cùng bà nào." Một người phụ nữ trung niên đeo khăn trùm đầu mang theo cái bát sứ lớn chạy ra."Không ăn đâu!" Hai đứa nhỏ ôm riết lấy chân Xuân Phân "Mẹ, mẹ đừng đi mà!"Khuôn mặt bé nhỏ lộ vẻ lo lắng và sợ hãi. Một đứa bé ba tuổi mà lại có vẻ mặt như thế thật là lạ lùng. Xuân Phân nhìn một…
Chương 9: 9: Trước Khi Kết Hôn
Thập Niên 60 Hai Vợ Chồng Đi Thêm Một Lần ĐòTác giả: Nguyên Nguyệt Nguyệt BánTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện SủngSáng sớm đầu xuân trên bầu trời bao phủ một tầng sương dày, thôn Hà dựa lưng vào núi thấp thoáng trong màn sương, nhà cửa thấp bé, ngói đen vách đất tựa như một bức tranh thủy mặc.Đỗ Xuân Phân ra cửa với chiếc xe đạp cũ mua tới tay với giá 30 đồng.Đường đất ở nông thôn nhấp nhô, chiếc xe cũ nát xóc nảy phát ra tiếng lọc xọc như kiểu rụng rời tới nơi rồi."Mẹ ơi!"Hai cô bé giống nhau như đúc cất tiếng gọi Xuân Phân.Đứa bé tầm ba tuổi, đầu cắt tóc ngắn tròn như quả táo, mặc chiếc quần bông màu đen đã bạc, chiếc áo khoác đỏ rực, chạy lạch bạch tới ôm chân Xuân Phân.Đỗ Xuân Phân nhẹ nhàng nói: "Mẹ đi xin nghỉ phép, chỉ đi một lát là mẹ về.""Mẹ không đi!!""Mẹ đừng đi mà!!""Đại Nha, Nhị Nha, lại đây ăn cơm cùng bà nào." Một người phụ nữ trung niên đeo khăn trùm đầu mang theo cái bát sứ lớn chạy ra."Không ăn đâu!" Hai đứa nhỏ ôm riết lấy chân Xuân Phân "Mẹ, mẹ đừng đi mà!"Khuôn mặt bé nhỏ lộ vẻ lo lắng và sợ hãi. Một đứa bé ba tuổi mà lại có vẻ mặt như thế thật là lạ lùng. Xuân Phân nhìn một… Thiệu Diệu Tông nghĩ thầm "được cái quái gì! sao có thể tính như thế."Đỗ Xuân Phân lên tiếng: "Được hay không anh nói một câu xem nào.Anh không đồng ý, em còn tìm người khác.Thím hai còn đang chờ em xin nghỉ phép đi xem mặt kết hôn đấy.Em phải kết hôn trước khi bà ấy phát hiện ra, không có thời gian dài dòng với anh."Thiệu Diệu Tông đột nhiên có cảm giác không trâu bắt chó đi cày.Nếu bỏ qua Đỗ Xuân Phân, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới không thể nào tìm được người khác hiểu rõ tường tận mọi chuyện, lại hào sảng thẳng thắn như vậy.Bên nhà vợ cũ không ngừng thúc giục, sức khỏe bố mẹ anh lại không tốt, hai ông bà không chăm sóc nổi cùng lúc nhiều cháu."Được...được rồi:"Thế mới ra dáng đàn ông chứ." Đỗ Xuân Phân lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.Thiệu Diệu Tông suýt chút nữa tắt thở luôn.Đỗ Xuân Phân nhìn nét mặt anh thấy sai sai, trong lòng hơi hoảng, cô còn trông cậy vào Diệu Tông đưa mẹ con cô cao chạy xa bay, việc này nhất quyết không thể hỏng được."Anh còn có vấn đề nữa à?" Xuân Phân giả bộ tức giận.Thiệu Diệu Tông bật thốt lên nói "Không!"Đỗ Xuân Phân vẫn cảm thấy đêm dài lắm mộng."Chị Trương nói anh còn vài ngày nghỉ nữa nhỉ?"Thiệu Diệu Tông: "Không tính ngày hôm nay, vẫn còn năm ngày nữa.""Vừa hay."Da đầu Thiệu Diệu Tông run lên, cô ấy lại muốn làm gì nữa."Ngày mai đi mua vài thứ, ngày kia đăng kí kết hôn." Đỗ Xuân Phân nói đến là đơn giản, Thiệu Diệu Tông suýt sặc nước miếng.Cô ấy thật coi kết hôn như trò trẻ con à.Anh không nhịn nổi nữa mà hỏi:"Thế là điều em vừa nói là thật à?"Đỗ Xuân Phân nghe không hiểu gì.Anh lại lặp lại lần nữa: "Hôm nay gặp mặt một lần, mai gặp thêm lần nữa, gặp hai lần là kết hôn?""Đương nhiên, hôn nhân là chuyện cả đời, sao có thể đùa giỡn."Thiệu Diệu Tông nghĩ thầm, anh còn chưa từng gặp người con gái nào đùa giỡn như em.Đỗ Xuân Phân chẳng phải là con giun trong bụng anh, chỉ nghĩ là anh không tin lời cô, liền giải thích:"Chúng ta cũng không còn nhỏ, lại còn làm bố làm mẹ rồi, không lo lắng cho bản thân, thì cũng phải suy tính cho con chứ."Thiệu Diệu Tông lại nghĩ thầm, làm khó em quá, vẫn nhớ mình có con rồi."Em nói phải." Thiệu Diệu Tông cố nén cười, anh thấy như đang đi trên mây vậy.Vợ chồng Lý Khánh Đức đối xử với anh quá tốt, anh Lý nhắc đi nhắc lại anh ấy thiếu cậu một mạng, không thể lừa dối cậu loại chuyện này.Thiệu Diệu Tông suy nghĩ kĩ, chỉ có thể kết luận tại thím hai của Xuân Phân ép người quá đáng, không chấp nhận để Xuân Phân suy nghĩ kĩ càng, từ từ tìm kiếm.Đỗ Xuân Phân dò hỏi: "Vậy việc này quyết định như thế nhé?"Thiệu Diệu Tông nào dám do dự nữa, anh thấy rằng anh mà nói không, Xuân Phân dám lật bàn đuổi anh đi."Ngày kia được.Xem lịch âm hôm đó là ngày đẹp."Đỗ Xuân Phân nghe được rất hài lòng "Nghe nói quân đội các anh ở trong núi sâu rừng già à?""Cũng không phải quá sâu xa như thế."Vậy là đúng rồi.Đỗ Xuân Phân hỏi: "Chỗ nào thế?"Thiệu Diệu Tông trả lời: "Đến rồi em sẽ biết."Đỗ Xuân Phân nhíu mày, tính cảnh giác thật cao."Bố mẹ anh có biết không?"Thiệu Diệu Tông: "Em sợ ngày nào đó thím hai em tìm được nhà anh, sẽ hỏi bố mẹ anh à?"Đỗ Xuân Phân không có ý này, nhưng trước mắt không thể nói thật: "Đúng vậy.Chồng cũ của em làm việc trong thành phố, em có đi qua chỗ làm anh ta, ở khách sạn em cũng được chào đón, không ít người biết mặt em.Em sợ ngày kia lúc chúng ta đăng kí kết hôn có người nhận ra, người đó mà biết, thím hai của em cũng sẽ biết.""Hai người họ không biết đâu, bọn anh mới rời quân." Thiệu Diệu Tông nghĩ một lúc, "lúc quay lại quân doanh anh sẽ viết thư cho bố mẹ nói rõ chuyện của chúng ta, sau mới nói cho họ địa chỉ được chứ?"Đỗ Xuân Phân lại nảy ra 1 ý, viết thư à? Không trực tiếp đánh điện.Cho nên cô có thể thổi phồng chút chuyện trong thư."Có thể.Nhà anh còn thiếu cái gì không? Mai đi mua một thể.".
Thiệu Diệu Tông nghĩ thầm "được cái quái gì! sao có thể tính như thế."Đỗ Xuân Phân lên tiếng: "Được hay không anh nói một câu xem nào.
Anh không đồng ý, em còn tìm người khác.
Thím hai còn đang chờ em xin nghỉ phép đi xem mặt kết hôn đấy.
Em phải kết hôn trước khi bà ấy phát hiện ra, không có thời gian dài dòng với anh."Thiệu Diệu Tông đột nhiên có cảm giác không trâu bắt chó đi cày.
Nếu bỏ qua Đỗ Xuân Phân, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới không thể nào tìm được người khác hiểu rõ tường tận mọi chuyện, lại hào sảng thẳng thắn như vậy.
Bên nhà vợ cũ không ngừng thúc giục, sức khỏe bố mẹ anh lại không tốt, hai ông bà không chăm sóc nổi cùng lúc nhiều cháu."Được...được rồi:"Thế mới ra dáng đàn ông chứ." Đỗ Xuân Phân lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.Thiệu Diệu Tông suýt chút nữa tắt thở luôn.
Đỗ Xuân Phân nhìn nét mặt anh thấy sai sai, trong lòng hơi hoảng, cô còn trông cậy vào Diệu Tông đưa mẹ con cô cao chạy xa bay, việc này nhất quyết không thể hỏng được."Anh còn có vấn đề nữa à?" Xuân Phân giả bộ tức giận.Thiệu Diệu Tông bật thốt lên nói "Không!"Đỗ Xuân Phân vẫn cảm thấy đêm dài lắm mộng."Chị Trương nói anh còn vài ngày nghỉ nữa nhỉ?"Thiệu Diệu Tông: "Không tính ngày hôm nay, vẫn còn năm ngày nữa.""Vừa hay."Da đầu Thiệu Diệu Tông run lên, cô ấy lại muốn làm gì nữa."Ngày mai đi mua vài thứ, ngày kia đăng kí kết hôn." Đỗ Xuân Phân nói đến là đơn giản, Thiệu Diệu Tông suýt sặc nước miếng.
Cô ấy thật coi kết hôn như trò trẻ con à.
Anh không nhịn nổi nữa mà hỏi:"Thế là điều em vừa nói là thật à?"Đỗ Xuân Phân nghe không hiểu gì.
Anh lại lặp lại lần nữa: "Hôm nay gặp mặt một lần, mai gặp thêm lần nữa, gặp hai lần là kết hôn?""Đương nhiên, hôn nhân là chuyện cả đời, sao có thể đùa giỡn."Thiệu Diệu Tông nghĩ thầm, anh còn chưa từng gặp người con gái nào đùa giỡn như em.Đỗ Xuân Phân chẳng phải là con giun trong bụng anh, chỉ nghĩ là anh không tin lời cô, liền giải thích:"Chúng ta cũng không còn nhỏ, lại còn làm bố làm mẹ rồi, không lo lắng cho bản thân, thì cũng phải suy tính cho con chứ."Thiệu Diệu Tông lại nghĩ thầm, làm khó em quá, vẫn nhớ mình có con rồi."Em nói phải." Thiệu Diệu Tông cố nén cười, anh thấy như đang đi trên mây vậy.
Vợ chồng Lý Khánh Đức đối xử với anh quá tốt, anh Lý nhắc đi nhắc lại anh ấy thiếu cậu một mạng, không thể lừa dối cậu loại chuyện này.
Thiệu Diệu Tông suy nghĩ kĩ, chỉ có thể kết luận tại thím hai của Xuân Phân ép người quá đáng, không chấp nhận để Xuân Phân suy nghĩ kĩ càng, từ từ tìm kiếm.Đỗ Xuân Phân dò hỏi: "Vậy việc này quyết định như thế nhé?"Thiệu Diệu Tông nào dám do dự nữa, anh thấy rằng anh mà nói không, Xuân Phân dám lật bàn đuổi anh đi."Ngày kia được.
Xem lịch âm hôm đó là ngày đẹp."Đỗ Xuân Phân nghe được rất hài lòng "Nghe nói quân đội các anh ở trong núi sâu rừng già à?""Cũng không phải quá sâu xa như thế."Vậy là đúng rồi.Đỗ Xuân Phân hỏi: "Chỗ nào thế?"Thiệu Diệu Tông trả lời: "Đến rồi em sẽ biết."Đỗ Xuân Phân nhíu mày, tính cảnh giác thật cao."Bố mẹ anh có biết không?"Thiệu Diệu Tông: "Em sợ ngày nào đó thím hai em tìm được nhà anh, sẽ hỏi bố mẹ anh à?"Đỗ Xuân Phân không có ý này, nhưng trước mắt không thể nói thật: "Đúng vậy.
Chồng cũ của em làm việc trong thành phố, em có đi qua chỗ làm anh ta, ở khách sạn em cũng được chào đón, không ít người biết mặt em.
Em sợ ngày kia lúc chúng ta đăng kí kết hôn có người nhận ra, người đó mà biết, thím hai của em cũng sẽ biết.""Hai người họ không biết đâu, bọn anh mới rời quân." Thiệu Diệu Tông nghĩ một lúc, "lúc quay lại quân doanh anh sẽ viết thư cho bố mẹ nói rõ chuyện của chúng ta, sau mới nói cho họ địa chỉ được chứ?"Đỗ Xuân Phân lại nảy ra 1 ý, viết thư à? Không trực tiếp đánh điện.
Cho nên cô có thể thổi phồng chút chuyện trong thư."Có thể.
Nhà anh còn thiếu cái gì không? Mai đi mua một thể.".
Thập Niên 60 Hai Vợ Chồng Đi Thêm Một Lần ĐòTác giả: Nguyên Nguyệt Nguyệt BánTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện SủngSáng sớm đầu xuân trên bầu trời bao phủ một tầng sương dày, thôn Hà dựa lưng vào núi thấp thoáng trong màn sương, nhà cửa thấp bé, ngói đen vách đất tựa như một bức tranh thủy mặc.Đỗ Xuân Phân ra cửa với chiếc xe đạp cũ mua tới tay với giá 30 đồng.Đường đất ở nông thôn nhấp nhô, chiếc xe cũ nát xóc nảy phát ra tiếng lọc xọc như kiểu rụng rời tới nơi rồi."Mẹ ơi!"Hai cô bé giống nhau như đúc cất tiếng gọi Xuân Phân.Đứa bé tầm ba tuổi, đầu cắt tóc ngắn tròn như quả táo, mặc chiếc quần bông màu đen đã bạc, chiếc áo khoác đỏ rực, chạy lạch bạch tới ôm chân Xuân Phân.Đỗ Xuân Phân nhẹ nhàng nói: "Mẹ đi xin nghỉ phép, chỉ đi một lát là mẹ về.""Mẹ không đi!!""Mẹ đừng đi mà!!""Đại Nha, Nhị Nha, lại đây ăn cơm cùng bà nào." Một người phụ nữ trung niên đeo khăn trùm đầu mang theo cái bát sứ lớn chạy ra."Không ăn đâu!" Hai đứa nhỏ ôm riết lấy chân Xuân Phân "Mẹ, mẹ đừng đi mà!"Khuôn mặt bé nhỏ lộ vẻ lo lắng và sợ hãi. Một đứa bé ba tuổi mà lại có vẻ mặt như thế thật là lạ lùng. Xuân Phân nhìn một… Thiệu Diệu Tông nghĩ thầm "được cái quái gì! sao có thể tính như thế."Đỗ Xuân Phân lên tiếng: "Được hay không anh nói một câu xem nào.Anh không đồng ý, em còn tìm người khác.Thím hai còn đang chờ em xin nghỉ phép đi xem mặt kết hôn đấy.Em phải kết hôn trước khi bà ấy phát hiện ra, không có thời gian dài dòng với anh."Thiệu Diệu Tông đột nhiên có cảm giác không trâu bắt chó đi cày.Nếu bỏ qua Đỗ Xuân Phân, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới không thể nào tìm được người khác hiểu rõ tường tận mọi chuyện, lại hào sảng thẳng thắn như vậy.Bên nhà vợ cũ không ngừng thúc giục, sức khỏe bố mẹ anh lại không tốt, hai ông bà không chăm sóc nổi cùng lúc nhiều cháu."Được...được rồi:"Thế mới ra dáng đàn ông chứ." Đỗ Xuân Phân lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.Thiệu Diệu Tông suýt chút nữa tắt thở luôn.Đỗ Xuân Phân nhìn nét mặt anh thấy sai sai, trong lòng hơi hoảng, cô còn trông cậy vào Diệu Tông đưa mẹ con cô cao chạy xa bay, việc này nhất quyết không thể hỏng được."Anh còn có vấn đề nữa à?" Xuân Phân giả bộ tức giận.Thiệu Diệu Tông bật thốt lên nói "Không!"Đỗ Xuân Phân vẫn cảm thấy đêm dài lắm mộng."Chị Trương nói anh còn vài ngày nghỉ nữa nhỉ?"Thiệu Diệu Tông: "Không tính ngày hôm nay, vẫn còn năm ngày nữa.""Vừa hay."Da đầu Thiệu Diệu Tông run lên, cô ấy lại muốn làm gì nữa."Ngày mai đi mua vài thứ, ngày kia đăng kí kết hôn." Đỗ Xuân Phân nói đến là đơn giản, Thiệu Diệu Tông suýt sặc nước miếng.Cô ấy thật coi kết hôn như trò trẻ con à.Anh không nhịn nổi nữa mà hỏi:"Thế là điều em vừa nói là thật à?"Đỗ Xuân Phân nghe không hiểu gì.Anh lại lặp lại lần nữa: "Hôm nay gặp mặt một lần, mai gặp thêm lần nữa, gặp hai lần là kết hôn?""Đương nhiên, hôn nhân là chuyện cả đời, sao có thể đùa giỡn."Thiệu Diệu Tông nghĩ thầm, anh còn chưa từng gặp người con gái nào đùa giỡn như em.Đỗ Xuân Phân chẳng phải là con giun trong bụng anh, chỉ nghĩ là anh không tin lời cô, liền giải thích:"Chúng ta cũng không còn nhỏ, lại còn làm bố làm mẹ rồi, không lo lắng cho bản thân, thì cũng phải suy tính cho con chứ."Thiệu Diệu Tông lại nghĩ thầm, làm khó em quá, vẫn nhớ mình có con rồi."Em nói phải." Thiệu Diệu Tông cố nén cười, anh thấy như đang đi trên mây vậy.Vợ chồng Lý Khánh Đức đối xử với anh quá tốt, anh Lý nhắc đi nhắc lại anh ấy thiếu cậu một mạng, không thể lừa dối cậu loại chuyện này.Thiệu Diệu Tông suy nghĩ kĩ, chỉ có thể kết luận tại thím hai của Xuân Phân ép người quá đáng, không chấp nhận để Xuân Phân suy nghĩ kĩ càng, từ từ tìm kiếm.Đỗ Xuân Phân dò hỏi: "Vậy việc này quyết định như thế nhé?"Thiệu Diệu Tông nào dám do dự nữa, anh thấy rằng anh mà nói không, Xuân Phân dám lật bàn đuổi anh đi."Ngày kia được.Xem lịch âm hôm đó là ngày đẹp."Đỗ Xuân Phân nghe được rất hài lòng "Nghe nói quân đội các anh ở trong núi sâu rừng già à?""Cũng không phải quá sâu xa như thế."Vậy là đúng rồi.Đỗ Xuân Phân hỏi: "Chỗ nào thế?"Thiệu Diệu Tông trả lời: "Đến rồi em sẽ biết."Đỗ Xuân Phân nhíu mày, tính cảnh giác thật cao."Bố mẹ anh có biết không?"Thiệu Diệu Tông: "Em sợ ngày nào đó thím hai em tìm được nhà anh, sẽ hỏi bố mẹ anh à?"Đỗ Xuân Phân không có ý này, nhưng trước mắt không thể nói thật: "Đúng vậy.Chồng cũ của em làm việc trong thành phố, em có đi qua chỗ làm anh ta, ở khách sạn em cũng được chào đón, không ít người biết mặt em.Em sợ ngày kia lúc chúng ta đăng kí kết hôn có người nhận ra, người đó mà biết, thím hai của em cũng sẽ biết.""Hai người họ không biết đâu, bọn anh mới rời quân." Thiệu Diệu Tông nghĩ một lúc, "lúc quay lại quân doanh anh sẽ viết thư cho bố mẹ nói rõ chuyện của chúng ta, sau mới nói cho họ địa chỉ được chứ?"Đỗ Xuân Phân lại nảy ra 1 ý, viết thư à? Không trực tiếp đánh điện.Cho nên cô có thể thổi phồng chút chuyện trong thư."Có thể.Nhà anh còn thiếu cái gì không? Mai đi mua một thể.".