“Bố là người xấu, Hạt Tiêu không thích bố nữa!” “Những kẻ xấu xa đó nói mẹ là phù dâu không biết xấu hổ, lén cùng bố sinh ra con. Họ muốn. cào rách mặt mẹ con, muốn dìm bà vào lồng heo” “Nơi này rất cao, con sợ lắm! Họ còn nhét vào miệng con nhiều thử ghê tởm. Phụt! Hạt Tiêu sắp chết rồi, Hạt Tiêu cũng không gặp lại bố nữa.” Chiến trường Bắc Giới đã bước vào giai đoạn thu dọn, chỉ thấy một người đàn ông đứng sừng sững dưới tấm bia đá! Anh là chỉ huy quân y trẻ nhất của Thiên Đao! Trần Hạo Hiên! Lúc này, bỗng nhiên có một số điện thoại lạ gọi điện tới. “Bố...!trong điện thoại của mẹ chỉ có số của bố...!Mẹ nói...!bố của con tên là Trần Hạo Hiên ..”. Giọng kìm nén cơn khóc nức nở của cô gái nhỏ truyền vào tài của Trần Hạo Hiên qua ống nghe điện thoại. Trần Hạo Hiên nhíu mày thật chặt, môi mỏng mím lại thành một đường, giọng nói ngắt quãng ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục... “Con...!con nhặt được điện thoại cũ trong đống rác mấy tháng trước, bây giờ mới sửa được." Rõ ràng cô bé bị doạ không…
Chương 160: 160: Lý Do
Thần Ý Sát ThủTác giả: Y YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Bố là người xấu, Hạt Tiêu không thích bố nữa!” “Những kẻ xấu xa đó nói mẹ là phù dâu không biết xấu hổ, lén cùng bố sinh ra con. Họ muốn. cào rách mặt mẹ con, muốn dìm bà vào lồng heo” “Nơi này rất cao, con sợ lắm! Họ còn nhét vào miệng con nhiều thử ghê tởm. Phụt! Hạt Tiêu sắp chết rồi, Hạt Tiêu cũng không gặp lại bố nữa.” Chiến trường Bắc Giới đã bước vào giai đoạn thu dọn, chỉ thấy một người đàn ông đứng sừng sững dưới tấm bia đá! Anh là chỉ huy quân y trẻ nhất của Thiên Đao! Trần Hạo Hiên! Lúc này, bỗng nhiên có một số điện thoại lạ gọi điện tới. “Bố...!trong điện thoại của mẹ chỉ có số của bố...!Mẹ nói...!bố của con tên là Trần Hạo Hiên ..”. Giọng kìm nén cơn khóc nức nở của cô gái nhỏ truyền vào tài của Trần Hạo Hiên qua ống nghe điện thoại. Trần Hạo Hiên nhíu mày thật chặt, môi mỏng mím lại thành một đường, giọng nói ngắt quãng ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục... “Con...!con nhặt được điện thoại cũ trong đống rác mấy tháng trước, bây giờ mới sửa được." Rõ ràng cô bé bị doạ không… Sau khi Khương Ôn Thạc bước vào trong, từng chiếc Mercedes-Benz, BMW nối đuôi nhau chạy đến.Những chiếc xe sang trọng lũ lượt như những đám mây.Nhà họ Hạ mở tiệc chiêu đãi hơn cả ngàn khách mời.Vào lúc này, đúng một tiếng đồng hồ, vậy mà lại chẳng một ai bước vào nhà họ Hạ.Hạ Cơ Uyển lại phun ra một ngụm máu tươi từ khóe miệng."Cơ Uyển, Cơ Uyển."Hạ Nhạc Khánh trông thấy liền vội vàng bước đến đỡ Hạ Cơ Uyển dậy.Hạ Cơ Uyển đẩy tay Hạ Nhạc Khánh ra, lau máu trên mặt mình, nói: "Chú hai, cháu không sao."Hạ Cơ Uyển lại đứng lên lần nữa, quay đầu lại nhìn Trần Hạo Hiên.Trên mặt anh vẫn tỏ vẻ khinh thường như cũ."Trần Hạo Hiên, thủ đoạn hay đấy.""Đây cũng chính là lý do để anh muốn tổ chức đám cưới cùng lúc với tôi đấy à?"Trần Hạo Hiên ngồi trước cửa lớn, vẻ mặt ung dung."Lý do? Đối phó với cô mà cũng cần phải chuẩn bị trước thứ này sao?"Hạ Cơ Uyển ha hả cười lớn: "Tôi thừa nhận, mối quan hệ của anh ở thành phố Ninh Hạ quả thật rất tốt.Nhưng chuyện hôm nay cũng nên có giới hạn.""Nếu như chỉ đối phó với nhà họ Hạ chúng tôi, thì tôi không phải đối thủ của anh.""Đáng tiếc, rác rưởi cuối cùng vẫn là rác rưởi thôi.""Anh đã ở đây rồi thì không thể quay đầu được nữa.Một khi nhà họ Ngô đến đây, chuyện này lập tức sẽ thay đổi."Trần Hạo Hiên cũng gật đầu.Nhà họ Ngô mà đến, chuyện này quả thật sẽ thay đổi.Tiếc thay không phải thay đổi theo những gì Hạ Cơ Uyển nghĩ.Hạ Cơ Uyển ổn định lại tâm trạng của mình, rồi mới nói tiếp: "Để rồi xem."Cô ta lấy điện thoại ra, gọi điện cho Ngô Vinh.Trong giọng nói mang theo vài phần u tối.Mấy ngày nay, Ngô Vinh vẫn luôn chuẩn bị chuyện cưới hỏi.Hạ Cơ Uyển tin rằng Ngô Vinh nhất định đã chuẩn bị xong cả rồi."Ông xã, chừng nào anh đến vậy?"Hạ Cơ Uyển cố ý dùng giọng điệu vô cùng oan ức, thì thầm hỏi han.Ngô Vinh ở đầu dây bên kia nghe được giọng điệu của Hạ Cơ Uyển, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Em yên tâm đi, tối đa nửa tiếng nữa bọn anh có thể đến đó rồi."Khóe miệng Hạ Cơ Uyển cười lạnh lẽo.Nửa tiếng sau Trần Hạo Hiên anh sẽ sống không bằng chết."Vậy, ông xã, khách mời tiệc cưới của nhà họ Ngô, chừng nào có thể đến vậy?" Hạ Cơ Uyển bĩu môi, cố ý giả vờ để giọng nói hệt như mấy bé gái.Ngô Vinh nghe thấy thế, trong lòng cảm thấy rất thoải mái."Bây giờ chắc là sắp tới rồi đó.Sao vậy? Thành phố Ninh Hạ xảy ra chuyện à?"Hạ Cơ Uyển gật đầu, nói: "Đúng vậy.Khách mời tiệc cưới của chúng ta ở thành phố Ninh Hạ, toàn bộ đều không đến."Khi Hạ Cơ Uyển gọi điện thoại, cô ta đã tận mắt trông thấy toàn bộ khách mời tiệc cưới của thành phố Ninh Hạ, bọn họ đều đi thẳng về phía Trần Hạo Hiên.Hơn nữa, trong suốt quá trình, ngay cả liếc nhìn bọn họ cũng không thèm nhìn vào nhà họ Hạ lấy một cái.Tất cả mọi người gần như đều là người quen của nhà họ Hạ.Là lỗi lầm của bọn họ.Bọn họ không bao giờ muốn dính líu đến bất cứ chuyện gì với người nhà họ Hạ nữa.Ngô Vinh nhẹ giọng, lạnh lùng nói: "Mấy con chó tầm nhìn thấp kém.Em yên tâm đi bố anh vừa mới gọi điện thoại cho anh, ông nội anh, Ngô Quốc Khánh đã tự mình ra mặt rồi.Lần này, mục đích của ông không phải vì đám cưới của nhà họ Ngô mà là để sau khi gặp mặt nhân vật lớn kia sẽ tự tay gi3t ch3t Trần Hạo Hiên."Nghe thấy lời này, trái tim của Hạ Cơ Uyển giống như được tiêm một mũi thuốc k*ch th*ch.Khóe miệng cô ta nở nụ cười hiên ngang, vô cùng khoa trương.Một lát sau, cô ta lại cười nói: "Được rồi, vậy em đợi để xem trò vui."Cô ta cúp điện thoại.Hạ Cơ Uyển quay đầu lại, liếc nhìn Trần Hạo Hiên, nói: "Thật là đáng tiếc quá đi.Trần Hạo Hiên, e rằng anh không biết mười tám con phố ở phía Đông này vào một tháng trước, đã được người nhà họ Ngô mua đứt mất rồi.""Nhà họ Ngô tiêu biết bao nhiêu tiền để trang hoàng lại cả cái con mười tám con phố ở phía Đông này đó.""Bây giờ anh muốn tổ chức đám cưới ở mười tám con phố ở phía Đông, tôi không biết ở đây chỗ nào là chỗ của anh vậy? Tôi chỉ biết rằng bây giờ anh vui sướng bao nhiêu thì đến lúc đó sẽ suy sụp bấy nhiêu đấy."Hạ Cơ Uyển đang chờ đợi, cô ta đang đợi toàn bộ giới truyền thông của thành phố Ninh Hạ đến đây.Đợi tất cả người dân của thành phố Ninh Hạ đến xem náo nhiệt, toàn bộ đều phải đến.Vào lúc này, bên ngoài ngõ nhỏ ở đằng xa con mười tám con phố ở phía Đông, bắt đầu có âm thanh xôn xao.
Sau khi Khương Ôn Thạc bước vào trong, từng chiếc Mercedes-Benz, BMW nối đuôi nhau chạy đến.
Những chiếc xe sang trọng lũ lượt như những đám mây.
Nhà họ Hạ mở tiệc chiêu đãi hơn cả ngàn khách mời.
Vào lúc này, đúng một tiếng đồng hồ, vậy mà lại chẳng một ai bước vào nhà họ Hạ.
Hạ Cơ Uyển lại phun ra một ngụm máu tươi từ khóe miệng.
"Cơ Uyển, Cơ Uyển."
Hạ Nhạc Khánh trông thấy liền vội vàng bước đến đỡ Hạ Cơ Uyển dậy.
Hạ Cơ Uyển đẩy tay Hạ Nhạc Khánh ra, lau máu trên mặt mình, nói: "Chú hai, cháu không sao."
Hạ Cơ Uyển lại đứng lên lần nữa, quay đầu lại nhìn Trần Hạo Hiên.
Trên mặt anh vẫn tỏ vẻ khinh thường như cũ.
"Trần Hạo Hiên, thủ đoạn hay đấy."
"Đây cũng chính là lý do để anh muốn tổ chức đám cưới cùng lúc với tôi đấy à?"
Trần Hạo Hiên ngồi trước cửa lớn, vẻ mặt ung dung.
"Lý do? Đối phó với cô mà cũng cần phải chuẩn bị trước thứ này sao?"
Hạ Cơ Uyển ha hả cười lớn: "Tôi thừa nhận, mối quan hệ của anh ở thành phố Ninh Hạ quả thật rất tốt.
Nhưng chuyện hôm nay cũng nên có giới hạn."
"Nếu như chỉ đối phó với nhà họ Hạ chúng tôi, thì tôi không phải đối thủ của anh."
"Đáng tiếc, rác rưởi cuối cùng vẫn là rác rưởi thôi."
"Anh đã ở đây rồi thì không thể quay đầu được nữa.
Một khi nhà họ Ngô đến đây, chuyện này lập tức sẽ thay đổi."
Trần Hạo Hiên cũng gật đầu.
Nhà họ Ngô mà đến, chuyện này quả thật sẽ thay đổi.
Tiếc thay không phải thay đổi theo những gì Hạ Cơ Uyển nghĩ.
Hạ Cơ Uyển ổn định lại tâm trạng của mình, rồi mới nói tiếp: "Để rồi xem."
Cô ta lấy điện thoại ra, gọi điện cho Ngô Vinh.
Trong giọng nói mang theo vài phần u tối.
Mấy ngày nay, Ngô Vinh vẫn luôn chuẩn bị chuyện cưới hỏi.
Hạ Cơ Uyển tin rằng Ngô Vinh nhất định đã chuẩn bị xong cả rồi.
"Ông xã, chừng nào anh đến vậy?"
Hạ Cơ Uyển cố ý dùng giọng điệu vô cùng oan ức, thì thầm hỏi han.
Ngô Vinh ở đầu dây bên kia nghe được giọng điệu của Hạ Cơ Uyển, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Em yên tâm đi, tối đa nửa tiếng nữa bọn anh có thể đến đó rồi."
Khóe miệng Hạ Cơ Uyển cười lạnh lẽo.
Nửa tiếng sau Trần Hạo Hiên anh sẽ sống không bằng chết.
"Vậy, ông xã, khách mời tiệc cưới của nhà họ Ngô, chừng nào có thể đến vậy?" Hạ Cơ Uyển bĩu môi, cố ý giả vờ để giọng nói hệt như mấy bé gái.
Ngô Vinh nghe thấy thế, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
"Bây giờ chắc là sắp tới rồi đó.
Sao vậy? Thành phố Ninh Hạ xảy ra chuyện à?"
Hạ Cơ Uyển gật đầu, nói: "Đúng vậy.
Khách mời tiệc cưới của chúng ta ở thành phố Ninh Hạ, toàn bộ đều không đến."
Khi Hạ Cơ Uyển gọi điện thoại, cô ta đã tận mắt trông thấy toàn bộ khách mời tiệc cưới của thành phố Ninh Hạ, bọn họ đều đi thẳng về phía Trần Hạo Hiên.
Hơn nữa, trong suốt quá trình, ngay cả liếc nhìn bọn họ cũng không thèm nhìn vào nhà họ Hạ lấy một cái.
Tất cả mọi người gần như đều là người quen của nhà họ Hạ.
Là lỗi lầm của bọn họ.
Bọn họ không bao giờ muốn dính líu đến bất cứ chuyện gì với người nhà họ Hạ nữa.
Ngô Vinh nhẹ giọng, lạnh lùng nói: "Mấy con chó tầm nhìn thấp kém.
Em yên tâm đi bố anh vừa mới gọi điện thoại cho anh, ông nội anh, Ngô Quốc Khánh đã tự mình ra mặt rồi.
Lần này, mục đích của ông không phải vì đám cưới của nhà họ Ngô mà là để sau khi gặp mặt nhân vật lớn kia sẽ tự tay gi3t ch3t Trần Hạo Hiên."
Nghe thấy lời này, trái tim của Hạ Cơ Uyển giống như được tiêm một mũi thuốc k*ch th*ch.
Khóe miệng cô ta nở nụ cười hiên ngang, vô cùng khoa trương.
Một lát sau, cô ta lại cười nói: "Được rồi, vậy em đợi để xem trò vui."
Cô ta cúp điện thoại.
Hạ Cơ Uyển quay đầu lại, liếc nhìn Trần Hạo Hiên, nói: "Thật là đáng tiếc quá đi.
Trần Hạo Hiên, e rằng anh không biết mười tám con phố ở phía Đông này vào một tháng trước, đã được người nhà họ Ngô mua đứt mất rồi."
"Nhà họ Ngô tiêu biết bao nhiêu tiền để trang hoàng lại cả cái con mười tám con phố ở phía Đông này đó."
"Bây giờ anh muốn tổ chức đám cưới ở mười tám con phố ở phía Đông, tôi không biết ở đây chỗ nào là chỗ của anh vậy? Tôi chỉ biết rằng bây giờ anh vui sướng bao nhiêu thì đến lúc đó sẽ suy sụp bấy nhiêu đấy."
Hạ Cơ Uyển đang chờ đợi, cô ta đang đợi toàn bộ giới truyền thông của thành phố Ninh Hạ đến đây.
Đợi tất cả người dân của thành phố Ninh Hạ đến xem náo nhiệt, toàn bộ đều phải đến.
Vào lúc này, bên ngoài ngõ nhỏ ở đằng xa con mười tám con phố ở phía Đông, bắt đầu có âm thanh xôn xao.
Thần Ý Sát ThủTác giả: Y YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Bố là người xấu, Hạt Tiêu không thích bố nữa!” “Những kẻ xấu xa đó nói mẹ là phù dâu không biết xấu hổ, lén cùng bố sinh ra con. Họ muốn. cào rách mặt mẹ con, muốn dìm bà vào lồng heo” “Nơi này rất cao, con sợ lắm! Họ còn nhét vào miệng con nhiều thử ghê tởm. Phụt! Hạt Tiêu sắp chết rồi, Hạt Tiêu cũng không gặp lại bố nữa.” Chiến trường Bắc Giới đã bước vào giai đoạn thu dọn, chỉ thấy một người đàn ông đứng sừng sững dưới tấm bia đá! Anh là chỉ huy quân y trẻ nhất của Thiên Đao! Trần Hạo Hiên! Lúc này, bỗng nhiên có một số điện thoại lạ gọi điện tới. “Bố...!trong điện thoại của mẹ chỉ có số của bố...!Mẹ nói...!bố của con tên là Trần Hạo Hiên ..”. Giọng kìm nén cơn khóc nức nở của cô gái nhỏ truyền vào tài của Trần Hạo Hiên qua ống nghe điện thoại. Trần Hạo Hiên nhíu mày thật chặt, môi mỏng mím lại thành một đường, giọng nói ngắt quãng ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục... “Con...!con nhặt được điện thoại cũ trong đống rác mấy tháng trước, bây giờ mới sửa được." Rõ ràng cô bé bị doạ không… Sau khi Khương Ôn Thạc bước vào trong, từng chiếc Mercedes-Benz, BMW nối đuôi nhau chạy đến.Những chiếc xe sang trọng lũ lượt như những đám mây.Nhà họ Hạ mở tiệc chiêu đãi hơn cả ngàn khách mời.Vào lúc này, đúng một tiếng đồng hồ, vậy mà lại chẳng một ai bước vào nhà họ Hạ.Hạ Cơ Uyển lại phun ra một ngụm máu tươi từ khóe miệng."Cơ Uyển, Cơ Uyển."Hạ Nhạc Khánh trông thấy liền vội vàng bước đến đỡ Hạ Cơ Uyển dậy.Hạ Cơ Uyển đẩy tay Hạ Nhạc Khánh ra, lau máu trên mặt mình, nói: "Chú hai, cháu không sao."Hạ Cơ Uyển lại đứng lên lần nữa, quay đầu lại nhìn Trần Hạo Hiên.Trên mặt anh vẫn tỏ vẻ khinh thường như cũ."Trần Hạo Hiên, thủ đoạn hay đấy.""Đây cũng chính là lý do để anh muốn tổ chức đám cưới cùng lúc với tôi đấy à?"Trần Hạo Hiên ngồi trước cửa lớn, vẻ mặt ung dung."Lý do? Đối phó với cô mà cũng cần phải chuẩn bị trước thứ này sao?"Hạ Cơ Uyển ha hả cười lớn: "Tôi thừa nhận, mối quan hệ của anh ở thành phố Ninh Hạ quả thật rất tốt.Nhưng chuyện hôm nay cũng nên có giới hạn.""Nếu như chỉ đối phó với nhà họ Hạ chúng tôi, thì tôi không phải đối thủ của anh.""Đáng tiếc, rác rưởi cuối cùng vẫn là rác rưởi thôi.""Anh đã ở đây rồi thì không thể quay đầu được nữa.Một khi nhà họ Ngô đến đây, chuyện này lập tức sẽ thay đổi."Trần Hạo Hiên cũng gật đầu.Nhà họ Ngô mà đến, chuyện này quả thật sẽ thay đổi.Tiếc thay không phải thay đổi theo những gì Hạ Cơ Uyển nghĩ.Hạ Cơ Uyển ổn định lại tâm trạng của mình, rồi mới nói tiếp: "Để rồi xem."Cô ta lấy điện thoại ra, gọi điện cho Ngô Vinh.Trong giọng nói mang theo vài phần u tối.Mấy ngày nay, Ngô Vinh vẫn luôn chuẩn bị chuyện cưới hỏi.Hạ Cơ Uyển tin rằng Ngô Vinh nhất định đã chuẩn bị xong cả rồi."Ông xã, chừng nào anh đến vậy?"Hạ Cơ Uyển cố ý dùng giọng điệu vô cùng oan ức, thì thầm hỏi han.Ngô Vinh ở đầu dây bên kia nghe được giọng điệu của Hạ Cơ Uyển, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Em yên tâm đi, tối đa nửa tiếng nữa bọn anh có thể đến đó rồi."Khóe miệng Hạ Cơ Uyển cười lạnh lẽo.Nửa tiếng sau Trần Hạo Hiên anh sẽ sống không bằng chết."Vậy, ông xã, khách mời tiệc cưới của nhà họ Ngô, chừng nào có thể đến vậy?" Hạ Cơ Uyển bĩu môi, cố ý giả vờ để giọng nói hệt như mấy bé gái.Ngô Vinh nghe thấy thế, trong lòng cảm thấy rất thoải mái."Bây giờ chắc là sắp tới rồi đó.Sao vậy? Thành phố Ninh Hạ xảy ra chuyện à?"Hạ Cơ Uyển gật đầu, nói: "Đúng vậy.Khách mời tiệc cưới của chúng ta ở thành phố Ninh Hạ, toàn bộ đều không đến."Khi Hạ Cơ Uyển gọi điện thoại, cô ta đã tận mắt trông thấy toàn bộ khách mời tiệc cưới của thành phố Ninh Hạ, bọn họ đều đi thẳng về phía Trần Hạo Hiên.Hơn nữa, trong suốt quá trình, ngay cả liếc nhìn bọn họ cũng không thèm nhìn vào nhà họ Hạ lấy một cái.Tất cả mọi người gần như đều là người quen của nhà họ Hạ.Là lỗi lầm của bọn họ.Bọn họ không bao giờ muốn dính líu đến bất cứ chuyện gì với người nhà họ Hạ nữa.Ngô Vinh nhẹ giọng, lạnh lùng nói: "Mấy con chó tầm nhìn thấp kém.Em yên tâm đi bố anh vừa mới gọi điện thoại cho anh, ông nội anh, Ngô Quốc Khánh đã tự mình ra mặt rồi.Lần này, mục đích của ông không phải vì đám cưới của nhà họ Ngô mà là để sau khi gặp mặt nhân vật lớn kia sẽ tự tay gi3t ch3t Trần Hạo Hiên."Nghe thấy lời này, trái tim của Hạ Cơ Uyển giống như được tiêm một mũi thuốc k*ch th*ch.Khóe miệng cô ta nở nụ cười hiên ngang, vô cùng khoa trương.Một lát sau, cô ta lại cười nói: "Được rồi, vậy em đợi để xem trò vui."Cô ta cúp điện thoại.Hạ Cơ Uyển quay đầu lại, liếc nhìn Trần Hạo Hiên, nói: "Thật là đáng tiếc quá đi.Trần Hạo Hiên, e rằng anh không biết mười tám con phố ở phía Đông này vào một tháng trước, đã được người nhà họ Ngô mua đứt mất rồi.""Nhà họ Ngô tiêu biết bao nhiêu tiền để trang hoàng lại cả cái con mười tám con phố ở phía Đông này đó.""Bây giờ anh muốn tổ chức đám cưới ở mười tám con phố ở phía Đông, tôi không biết ở đây chỗ nào là chỗ của anh vậy? Tôi chỉ biết rằng bây giờ anh vui sướng bao nhiêu thì đến lúc đó sẽ suy sụp bấy nhiêu đấy."Hạ Cơ Uyển đang chờ đợi, cô ta đang đợi toàn bộ giới truyền thông của thành phố Ninh Hạ đến đây.Đợi tất cả người dân của thành phố Ninh Hạ đến xem náo nhiệt, toàn bộ đều phải đến.Vào lúc này, bên ngoài ngõ nhỏ ở đằng xa con mười tám con phố ở phía Đông, bắt đầu có âm thanh xôn xao.