“Kết hôn với Mộc Ân chỉ là bất đắc dĩ. Hạ Hạ! Nếu như em bằng lòng gả cho anh, cho dù cả đời không có con, anh cũng sẽ không lấy người khác!” Lâm Mộc Ân ôm một chồng văn kiện, vừa đi tới ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, nghe được bên trong truyền ra một câu như vậy. Thanh âm quen thuộc, giọng điệu cực kỳ trịnh trọng mà từ trước tới nay chưa bao giờ thể hiện trước mặt cô, dường như hận không thể giơ tay lên trời thề thốt bảo đảm. Người đàn ông này, là vị hôn phu ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ với cô. Trước hôn lễ lòng của Giang Minh Tu đã không ở đây, thậm chí ngay cả lễ phục cũng không đi thử với cô. Cô phải bớt chút thời gian trong lúc bận rộn đi đặt, tiệc cưới cũng được đơn giản hóa đi, chỉ mời mấy người thân nhà họ Giang, và bạn bè, người thân của cô bên này ăn một bữa cơm đơn giản. Người thân của cô chỉ còn một mình chị gái Lâm Hạ. Mà người chị này, bây giờ c*̃ng đang ở trong phòng làm việc. Cửa chỉ đóng một nửa, Mộc Ân đứng ở bên ngoài đã có thể thấy rõ động tác của hai người…

Chương 72: Tôi đã từng nói, sẽ mãi che chở em

Lục Gia Cưng Chiều Bảo BốiTác giả: Nguyệt Không ĐồngTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Kết hôn với Mộc Ân chỉ là bất đắc dĩ. Hạ Hạ! Nếu như em bằng lòng gả cho anh, cho dù cả đời không có con, anh cũng sẽ không lấy người khác!” Lâm Mộc Ân ôm một chồng văn kiện, vừa đi tới ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, nghe được bên trong truyền ra một câu như vậy. Thanh âm quen thuộc, giọng điệu cực kỳ trịnh trọng mà từ trước tới nay chưa bao giờ thể hiện trước mặt cô, dường như hận không thể giơ tay lên trời thề thốt bảo đảm. Người đàn ông này, là vị hôn phu ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ với cô. Trước hôn lễ lòng của Giang Minh Tu đã không ở đây, thậm chí ngay cả lễ phục cũng không đi thử với cô. Cô phải bớt chút thời gian trong lúc bận rộn đi đặt, tiệc cưới cũng được đơn giản hóa đi, chỉ mời mấy người thân nhà họ Giang, và bạn bè, người thân của cô bên này ăn một bữa cơm đơn giản. Người thân của cô chỉ còn một mình chị gái Lâm Hạ. Mà người chị này, bây giờ c*̃ng đang ở trong phòng làm việc. Cửa chỉ đóng một nửa, Mộc Ân đứng ở bên ngoài đã có thể thấy rõ động tác của hai người… “Đi.” Mộc Ân còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, liền bị anh kéo xuống xe, chạy về phía rừng cây rậm rạp trong núi sâu.Xe đằng sau đuổi theo rất sát, bọn họ vừa mới chạy vào trong rừng, liền nghe tiếng động cơ tắt máy, tiếng người huyên náo trong khu rừng yên tĩnh.Mộc Ân bị Lục Phong Miên lôi kéo chạy về phía trước, đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt vướng víu: ” Chú Lục thật xin lỗi, là cháu quá vô dụng…”“Không cần tự trách, là tôi không có quản giáo tốt thuộc hạ.” Lục Phong Miên nói.Anh nói chuyện càng bình thản, Mộc Ân càng cảm thấy xấu hổ.Tuy nói người hầu kia phản bội là ngoài dự liệu, nhưng nếu như cô mạnh mẽ hơn một chút, cũng sẽ không cản trở Lục Phong Miên.“Bác Phó bọn họ đâu? Tại sao tự chú đến đây.”“Lúc tôi phát hiện em mất tích, bác ấy không ở bên cạnh tôi…” Lục Phong Miên đột nhiên dừng lại, lôi kéo cô núp sau một cái cây trong đám cỏ dại rậm rạp.Rất nhanh, phía trước có một người đi qua, dùng đen pin chiếu hết bốn phía, rồi đi về một hướng khác.“Những người này đang phân ra lục soát.” Lục Phong Miên thấp giọng nói.Mộc Ân cũng đã nhìn ra, núi này nhìn không lớn, phân ra rất là dễ tìm.Nếu như bọn cô chạy, rất dễ dàng bại lộ tung tích.Nếu không chạy, cũng rất dễ bị tìm thấy, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.Cô đang nghĩ cách nào để thoát thân, Lục Phong Miên chỉ một cây to bên cạnh, hỏi: “Ân Ân, em trèo lên cây này được không?”Mộc Ân mắt liếc độ cao của cây kia một cái, cho rằng Lục Phong Miên muốn hai ngươi cùng nhau trèo lên, cắn răng gật gật đầu: “Có thể.”“Tôi ra ngoài dẫn dụ bọn họ theo hướng khác, em leo lên, chờ tôi bỏ xa bọn họ, lại trở về tìm em.” Lục Phong Miên cởi áo khoác, khoác ở trên người cô: “Trên núi lạnh, cũng có thể có thú dữ, đừng xuống cây.”Mộc Ân không ngờ anh có ý như vậy, quả quyết cự tuyệt: “Không được, phải đi cũng là cháu đi cùng, chú không thể…”Nói còn chưa dứt lời, Lục Phong Miên đột nhiên nghiêng người xích lại gần, hôn lên môi cô.Tất cả ngôn ngữ đều bị cái hôn này niêm phong, Mộc Ân nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt độ của Lục Phong Miên.Nhưng đôi môi kia lập tức rời khỏi môi cô, chuyển qua bên tai.“Tôi từng nói, sẽ mãi che chở cho em.” Lục Phong Miên trầm giọng.“Cháu không tin.” Mộc Ân nắm thật chặt tay anh không thả: “Chú đừng lừa gạt cháu như trẻ con, nếu như chú đi dẫn dụ bọn họ thì làm sao có thể quay về?”Tuy nói những người kia muốn bắt cô, nhưng cô cũng không phải là đồ đần, biết bản thân mình tồn tại cơ bản không có giá trị.Giá trị duy nhất của cô, đại khái chính là được Lục Phong Miên mắt bị mù coi trọng, yêu thích.Những người kia muốn bắt cô, rất có thể chính là vì uy h**p Lục Phong Miên, để Lục Phong Miên đi dẫn dụ họ, rồi như dê vào miệng cọp.Cô thà rằng mình xảy ra chuyện, chết ở chỗ này, cũng không muốn chuyện phát triển thành như thế.“Trên người em có thiết bị định vị, Phó Dũng biết vị trí của em, đã dẫn người đi về phía bên này, sau khi tôi đi, anh ta cũng chẳng mấy chốc sẽ cứu em rời khỏi nơi này.”Lục Phong Miên ôm cô: “Tôi đồng ý với em sẽ bình an, nghe lời.”“Không!” Mộc Ân liều mạng lắc đầu: “Chú Lục, chú để cháu đi cùng đi, coi như cháu bị bắt, chỉ cần chú còn, liền có cơ hội cứu cháu trở về.”Nếu như Lục Phong Miên bị bắt hoặc là bị như thế nào, cô liền thật không có cách.Lần đầu tiên cảm giác bất lực vì mình vô năng, Mộc Ân ôm chặt lấy Lục Phong Miên không thả.Hai người chính giằng co, nơi xa, trong rừng đột nhiên truyền đến một giọng nữ nũng nịu.“Quân gia… A không, chú Lục, em là Uyển… Ân Ân…”“…” Mộc Ân.Là giọng của Trần Uyển Di.Người giấy vẫn luôn được giấu ở trên người cô, giày vò phen này, cũng không biết lúc nào chạy ra gây sóng gió.Hiểu rồi, đây là cơ hội Trần Uyển Di tạo ra cho cô cùng Lục Phong Miên chạy trốn, Mộc Ân yên tĩnh lắng nghe động tĩnh trong rừng, quả nhiên mấy người kia bị thanh âm hấp dẫn, đèn pin dần dần tụ lại một chỗ.

“Đi.” Mộc Ân còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, liền bị anh kéo xuống xe, chạy về phía rừng cây rậm rạp trong núi sâu.

Xe đằng sau đuổi theo rất sát, bọn họ vừa mới chạy vào trong rừng,
liền nghe tiếng động cơ tắt máy, tiếng người huyên náo trong khu rừng
yên tĩnh.

Mộc Ân bị Lục Phong Miên lôi kéo chạy về phía trước, đột nhiên cảm
thấy mình đặc biệt vướng víu: ” Chú Lục thật xin lỗi, là cháu quá vô
dụng…”

“Không cần tự trách, là tôi không có quản giáo tốt thuộc hạ.” Lục Phong Miên nói.

Anh nói chuyện càng bình thản, Mộc Ân càng cảm thấy xấu hổ.

Tuy nói người hầu kia phản bội là ngoài dự liệu, nhưng nếu như cô mạnh mẽ hơn một chút, cũng sẽ không cản trở Lục Phong Miên.

“Bác Phó bọn họ đâu? Tại sao tự chú đến đây.”

“Lúc tôi phát hiện em mất tích, bác ấy không ở bên cạnh tôi…” Lục
Phong Miên đột nhiên dừng lại, lôi kéo cô núp sau một cái cây trong đám
cỏ dại rậm rạp.

Rất nhanh, phía trước có một người đi qua, dùng đen pin chiếu hết bốn phía, rồi đi về một hướng khác.

“Những người này đang phân ra lục soát.” Lục Phong Miên thấp giọng nói.

Mộc Ân cũng đã nhìn ra, núi này nhìn không lớn, phân ra rất là dễ tìm.

Nếu như bọn cô chạy, rất dễ dàng bại lộ tung tích.

Nếu không chạy, cũng rất dễ bị tìm thấy, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Cô đang nghĩ cách nào để thoát thân, Lục Phong Miên chỉ một cây to bên cạnh, hỏi: “Ân Ân, em trèo lên cây này được không?”

Mộc Ân mắt liếc độ cao của cây kia một cái, cho rằng Lục Phong Miên
muốn hai ngươi cùng nhau trèo lên, cắn răng gật gật đầu: “Có thể.”

“Tôi ra ngoài dẫn dụ bọn họ theo hướng khác, em leo lên, chờ tôi bỏ
xa bọn họ, lại trở về tìm em.” Lục Phong Miên cởi áo khoác, khoác ở trên người cô: “Trên núi lạnh, cũng có thể có thú dữ, đừng xuống cây.”

Mộc Ân không ngờ anh có ý như vậy, quả quyết cự tuyệt: “Không được, phải đi cũng là cháu đi cùng, chú không thể…”

Nói còn chưa dứt lời, Lục Phong Miên đột nhiên nghiêng người xích lại gần, hôn lên môi cô.

Tất cả ngôn ngữ đều bị cái hôn này niêm phong, Mộc Ân nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt độ của Lục Phong Miên.

Nhưng đôi môi kia lập tức rời khỏi môi cô, chuyển qua bên tai.

“Tôi từng nói, sẽ mãi che chở cho em.” Lục Phong Miên trầm giọng.

“Cháu không tin.” Mộc Ân nắm thật chặt tay anh không thả: “Chú đừng
lừa gạt cháu như trẻ con, nếu như chú đi dẫn dụ bọn họ thì làm sao có
thể quay về?”

Tuy nói những người kia muốn bắt cô, nhưng cô cũng không phải là đồ đần, biết bản thân mình tồn tại cơ bản không có giá trị.

Giá trị duy nhất của cô, đại khái chính là được Lục Phong Miên mắt bị mù coi trọng, yêu thích.

Những người kia muốn bắt cô, rất có thể chính là vì uy h**p Lục Phong Miên, để Lục Phong Miên đi dẫn dụ họ, rồi như dê vào miệng cọp.

Cô thà rằng mình xảy ra chuyện, chết ở chỗ này, cũng không muốn chuyện phát triển thành như thế.

“Trên người em có thiết bị định vị, Phó Dũng biết vị trí của em, đã
dẫn người đi về phía bên này, sau khi tôi đi, anh ta cũng chẳng mấy chốc sẽ cứu em rời khỏi nơi này.”

Lục Phong Miên ôm cô: “Tôi đồng ý với em sẽ bình an, nghe lời.”

“Không!” Mộc Ân liều mạng lắc đầu: “Chú Lục, chú để cháu đi cùng đi,
coi như cháu bị bắt, chỉ cần chú còn, liền có cơ hội cứu cháu trở về.”

Nếu như Lục Phong Miên bị bắt hoặc là bị như thế nào, cô liền thật không có cách.

Lần đầu tiên cảm giác bất lực vì mình vô năng, Mộc Ân ôm chặt lấy Lục Phong Miên không thả.

Hai người chính giằng co, nơi xa, trong rừng đột nhiên truyền đến một giọng nữ nũng nịu.

“Quân gia… A không, chú Lục, em là Uyển… Ân Ân…”

“…” Mộc Ân.

Là giọng của Trần Uyển Di.

Người giấy vẫn luôn được giấu ở trên người cô, giày vò phen này, cũng không biết lúc nào chạy ra gây sóng gió.

Hiểu rồi, đây là cơ hội Trần Uyển Di tạo ra cho cô cùng Lục Phong
Miên chạy trốn, Mộc Ân yên tĩnh lắng nghe động tĩnh trong rừng, quả
nhiên mấy người kia bị thanh âm hấp dẫn, đèn pin dần dần tụ lại một chỗ.

Lục Gia Cưng Chiều Bảo BốiTác giả: Nguyệt Không ĐồngTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Kết hôn với Mộc Ân chỉ là bất đắc dĩ. Hạ Hạ! Nếu như em bằng lòng gả cho anh, cho dù cả đời không có con, anh cũng sẽ không lấy người khác!” Lâm Mộc Ân ôm một chồng văn kiện, vừa đi tới ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, nghe được bên trong truyền ra một câu như vậy. Thanh âm quen thuộc, giọng điệu cực kỳ trịnh trọng mà từ trước tới nay chưa bao giờ thể hiện trước mặt cô, dường như hận không thể giơ tay lên trời thề thốt bảo đảm. Người đàn ông này, là vị hôn phu ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ với cô. Trước hôn lễ lòng của Giang Minh Tu đã không ở đây, thậm chí ngay cả lễ phục cũng không đi thử với cô. Cô phải bớt chút thời gian trong lúc bận rộn đi đặt, tiệc cưới cũng được đơn giản hóa đi, chỉ mời mấy người thân nhà họ Giang, và bạn bè, người thân của cô bên này ăn một bữa cơm đơn giản. Người thân của cô chỉ còn một mình chị gái Lâm Hạ. Mà người chị này, bây giờ c*̃ng đang ở trong phòng làm việc. Cửa chỉ đóng một nửa, Mộc Ân đứng ở bên ngoài đã có thể thấy rõ động tác của hai người… “Đi.” Mộc Ân còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, liền bị anh kéo xuống xe, chạy về phía rừng cây rậm rạp trong núi sâu.Xe đằng sau đuổi theo rất sát, bọn họ vừa mới chạy vào trong rừng, liền nghe tiếng động cơ tắt máy, tiếng người huyên náo trong khu rừng yên tĩnh.Mộc Ân bị Lục Phong Miên lôi kéo chạy về phía trước, đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt vướng víu: ” Chú Lục thật xin lỗi, là cháu quá vô dụng…”“Không cần tự trách, là tôi không có quản giáo tốt thuộc hạ.” Lục Phong Miên nói.Anh nói chuyện càng bình thản, Mộc Ân càng cảm thấy xấu hổ.Tuy nói người hầu kia phản bội là ngoài dự liệu, nhưng nếu như cô mạnh mẽ hơn một chút, cũng sẽ không cản trở Lục Phong Miên.“Bác Phó bọn họ đâu? Tại sao tự chú đến đây.”“Lúc tôi phát hiện em mất tích, bác ấy không ở bên cạnh tôi…” Lục Phong Miên đột nhiên dừng lại, lôi kéo cô núp sau một cái cây trong đám cỏ dại rậm rạp.Rất nhanh, phía trước có một người đi qua, dùng đen pin chiếu hết bốn phía, rồi đi về một hướng khác.“Những người này đang phân ra lục soát.” Lục Phong Miên thấp giọng nói.Mộc Ân cũng đã nhìn ra, núi này nhìn không lớn, phân ra rất là dễ tìm.Nếu như bọn cô chạy, rất dễ dàng bại lộ tung tích.Nếu không chạy, cũng rất dễ bị tìm thấy, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.Cô đang nghĩ cách nào để thoát thân, Lục Phong Miên chỉ một cây to bên cạnh, hỏi: “Ân Ân, em trèo lên cây này được không?”Mộc Ân mắt liếc độ cao của cây kia một cái, cho rằng Lục Phong Miên muốn hai ngươi cùng nhau trèo lên, cắn răng gật gật đầu: “Có thể.”“Tôi ra ngoài dẫn dụ bọn họ theo hướng khác, em leo lên, chờ tôi bỏ xa bọn họ, lại trở về tìm em.” Lục Phong Miên cởi áo khoác, khoác ở trên người cô: “Trên núi lạnh, cũng có thể có thú dữ, đừng xuống cây.”Mộc Ân không ngờ anh có ý như vậy, quả quyết cự tuyệt: “Không được, phải đi cũng là cháu đi cùng, chú không thể…”Nói còn chưa dứt lời, Lục Phong Miên đột nhiên nghiêng người xích lại gần, hôn lên môi cô.Tất cả ngôn ngữ đều bị cái hôn này niêm phong, Mộc Ân nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt độ của Lục Phong Miên.Nhưng đôi môi kia lập tức rời khỏi môi cô, chuyển qua bên tai.“Tôi từng nói, sẽ mãi che chở cho em.” Lục Phong Miên trầm giọng.“Cháu không tin.” Mộc Ân nắm thật chặt tay anh không thả: “Chú đừng lừa gạt cháu như trẻ con, nếu như chú đi dẫn dụ bọn họ thì làm sao có thể quay về?”Tuy nói những người kia muốn bắt cô, nhưng cô cũng không phải là đồ đần, biết bản thân mình tồn tại cơ bản không có giá trị.Giá trị duy nhất của cô, đại khái chính là được Lục Phong Miên mắt bị mù coi trọng, yêu thích.Những người kia muốn bắt cô, rất có thể chính là vì uy h**p Lục Phong Miên, để Lục Phong Miên đi dẫn dụ họ, rồi như dê vào miệng cọp.Cô thà rằng mình xảy ra chuyện, chết ở chỗ này, cũng không muốn chuyện phát triển thành như thế.“Trên người em có thiết bị định vị, Phó Dũng biết vị trí của em, đã dẫn người đi về phía bên này, sau khi tôi đi, anh ta cũng chẳng mấy chốc sẽ cứu em rời khỏi nơi này.”Lục Phong Miên ôm cô: “Tôi đồng ý với em sẽ bình an, nghe lời.”“Không!” Mộc Ân liều mạng lắc đầu: “Chú Lục, chú để cháu đi cùng đi, coi như cháu bị bắt, chỉ cần chú còn, liền có cơ hội cứu cháu trở về.”Nếu như Lục Phong Miên bị bắt hoặc là bị như thế nào, cô liền thật không có cách.Lần đầu tiên cảm giác bất lực vì mình vô năng, Mộc Ân ôm chặt lấy Lục Phong Miên không thả.Hai người chính giằng co, nơi xa, trong rừng đột nhiên truyền đến một giọng nữ nũng nịu.“Quân gia… A không, chú Lục, em là Uyển… Ân Ân…”“…” Mộc Ân.Là giọng của Trần Uyển Di.Người giấy vẫn luôn được giấu ở trên người cô, giày vò phen này, cũng không biết lúc nào chạy ra gây sóng gió.Hiểu rồi, đây là cơ hội Trần Uyển Di tạo ra cho cô cùng Lục Phong Miên chạy trốn, Mộc Ân yên tĩnh lắng nghe động tĩnh trong rừng, quả nhiên mấy người kia bị thanh âm hấp dẫn, đèn pin dần dần tụ lại một chỗ.

Chương 72: Tôi đã từng nói, sẽ mãi che chở em