“Kết hôn với Mộc Ân chỉ là bất đắc dĩ. Hạ Hạ! Nếu như em bằng lòng gả cho anh, cho dù cả đời không có con, anh cũng sẽ không lấy người khác!” Lâm Mộc Ân ôm một chồng văn kiện, vừa đi tới ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, nghe được bên trong truyền ra một câu như vậy. Thanh âm quen thuộc, giọng điệu cực kỳ trịnh trọng mà từ trước tới nay chưa bao giờ thể hiện trước mặt cô, dường như hận không thể giơ tay lên trời thề thốt bảo đảm. Người đàn ông này, là vị hôn phu ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ với cô. Trước hôn lễ lòng của Giang Minh Tu đã không ở đây, thậm chí ngay cả lễ phục cũng không đi thử với cô. Cô phải bớt chút thời gian trong lúc bận rộn đi đặt, tiệc cưới cũng được đơn giản hóa đi, chỉ mời mấy người thân nhà họ Giang, và bạn bè, người thân của cô bên này ăn một bữa cơm đơn giản. Người thân của cô chỉ còn một mình chị gái Lâm Hạ. Mà người chị này, bây giờ c*̃ng đang ở trong phòng làm việc. Cửa chỉ đóng một nửa, Mộc Ân đứng ở bên ngoài đã có thể thấy rõ động tác của hai người…
Chương 95: Khi hắc ám đang tới gần 1
Lục Gia Cưng Chiều Bảo BốiTác giả: Nguyệt Không ĐồngTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Kết hôn với Mộc Ân chỉ là bất đắc dĩ. Hạ Hạ! Nếu như em bằng lòng gả cho anh, cho dù cả đời không có con, anh cũng sẽ không lấy người khác!” Lâm Mộc Ân ôm một chồng văn kiện, vừa đi tới ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, nghe được bên trong truyền ra một câu như vậy. Thanh âm quen thuộc, giọng điệu cực kỳ trịnh trọng mà từ trước tới nay chưa bao giờ thể hiện trước mặt cô, dường như hận không thể giơ tay lên trời thề thốt bảo đảm. Người đàn ông này, là vị hôn phu ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ với cô. Trước hôn lễ lòng của Giang Minh Tu đã không ở đây, thậm chí ngay cả lễ phục cũng không đi thử với cô. Cô phải bớt chút thời gian trong lúc bận rộn đi đặt, tiệc cưới cũng được đơn giản hóa đi, chỉ mời mấy người thân nhà họ Giang, và bạn bè, người thân của cô bên này ăn một bữa cơm đơn giản. Người thân của cô chỉ còn một mình chị gái Lâm Hạ. Mà người chị này, bây giờ c*̃ng đang ở trong phòng làm việc. Cửa chỉ đóng một nửa, Mộc Ân đứng ở bên ngoài đã có thể thấy rõ động tác của hai người… Edit: Xiaoxi GuaQuản gia nghe vậy thì không dám trì hoãn, vội vàng tiến vào, đồng thời mở đèn.Rất nhanh, ông ta lại vội vàng chạy ra, giọng nói run run: “Lão gia, bên trong… bên trong có xương người!”“Xương người?” Thẩm Kế đầu tiên là giật mình, lập tức nhớ tới cái gì, sắc mặt đại biến vọt vào.Mộc Ân thấy ông ta như thế, lòng hiếu kỳ tăng thêm, nghĩ dù sao cũng có Lục Phong Miên hộ thân, lại là ban ngày, không sợ xảy ra chuyện gì, lôi kéo Lục Phong Miên đi vào theo.Bên trong gác xép, một góc tường hư hỏng, có mấy khúc xương chất đống rơi ra, nhìn qua giống xương ngón tay cùng xương đùi của con người.Theo sau Mộc Ân, Lâm Như Uyên cùng Lục Giang Sầu cũng cùng vào.Bảy tám người chen trong gác xép nho nhỏ, di chuyển cũng đều phí sức.Thẩm Kế ngồi xổm ở trước những xương cốt kia, sắc mặt hoảng sợ cầm lấy một cây xương đùi, quay người cho Lục Giang Sầu nhìn.“Giang Sầu, cái này...”Lục Giang Sầu cau mày, nhìn xương kia một chút, lại quay đầu nhìn bốn phía, nói: “Trận pháp tụ tài bị người ta cố ý phá hư, bùa trấn trạch năm đó cũng không thấy, âm khí tứ tán, tự nhiên xảy ra nhiều chuyện xấu.”“Nhưng có biện pháp không?” Thẩm Kế vội hỏi.“Đem xương cốt đặt trở lại, tôi sẽ vẽ bùa một lần nữa, dán lên phía trên thì có thể bảo vệ bình an.” Lục Giang Sầu một mặt tự tin nói.“Làm phiền Giang Sầu.” Thẩm Kế cung kính khom người.Nhìn ra được, nói về thân phận thì thật ra Thẩm Kế cao hơn, nhưng bởi vì Lục Giang Sầu tinh thông quỷ thần, bởi vậy nhận được tôn trọng cực kỳ.Mặc dù Thẩm Kế nhìn qua cũng rất sợ Lục Phong Miên, nhưng bởi vì chuyện kì lạ trong nhà làm người ta sợ hãi hoảng hốt, lúc này chỉ lo lấy lòng Lục Giang Sầu có lợi hơn.Lục Giang Sầu đối với điều này cũng có chút tự đắc, thỉnh thoảng dùng ánh mắt đắc ý liếc nhìn Lục Phong Miên.Lục Phong Miên không nhìn anh ta, không có chú ý, nhưng mỗi lần Mộc Ân đều nhìn thấy, trong lòng vô cùng khó chịu.Hơn nữa cô cũng không cảm thấy chỉ cần trấn trụ âm khí, liền có thể ngăn cản oán quỷ trong nhà này, mở miệng nghi ngờ nói: “Lục tiên sinh cảm thấy dùng lá bùa trấn áp, sẽ không xảy ra chuyện nữa?”Lục Giang Sầu đưa tay nhận chu sa cùng lá bùa học trò đưa, nghe vậy giật mình, mới phản ứng được Mộc Ân đang nói chuyện với anh ta.Bình thường ở bên ngoài anh ta nhận được sự tôn kính, coi như không gọi một tiếng Lục đại sư, lục Thiên Sư, đám người cũng sẽ tôn trọng gọi tiên sinh.Nào như con nhóc không biết lớn biết nhỏ gọi anh ta là Lục tiên sinh.Lục Giang Sầu vốn không muốn đáp lại, nhưng tất cả mọi người bởi vì câu hỏi của Mộc Ân, mà nhìn về phía anh ta.Anh ta liền nhìn về phía Lục Phong Miên, khinh thường trách mắng: “Phong Miên, phí hết mấy năm sức lực, con nhóc này bị mày giáo dưỡng thành người không biết lớn nhỏ như vậy hả, không biết lễ nghĩa!”“Tôi không cảm thấy Ân Ân có chỗ nào không biết lễ nghĩa, không biết lớn nhỏ, tôi chỉ cảm thấy cô ấy rất đáng yêu.” Lục Phong Miên đưa tay ôm Mộc Ân vào trong ngực, lạnh lùng trừng Lục Giang Sầu: “Anh không trả lời được thì có thể im lặng, đừng chất vấn người của tôi.”“…” Lục Giang Sầu nghẹn.Mộc Ân thích Lục Phong Miên cho dù trong tình huống như thế nào cũng đều dung túng và đứng về phía cô, kéo cánh tay Lục Phong Miên, le lưỡi với Lục Giang Sầu.“Đúng vậy Lục tiên sinh, chú cũng đã nói tôi là con nhóc, tôi không biết nên hỏi một chút thì có gì sai? Nếu chú không trả lời được thì im lặng, làm khó chi một cô nhóc?”“Tôi tự có chủ ý!” Lục Giang Sầu bị hai người hợp tác chọc giận, phất ống tay áo một cái nói: “Mười tuổi tôi đã vào nghề phong thủy, đi xem phong thuỷ, nhìn thấy tà ma nhiều hơn số người mà các người gặp trong một đời, lúc trước pháp trận tụ tai của Thẩm gia chính là tôi thiết lập, những năm này con đường kinh doanh và địa vị của nhà họ Thẩm phát triển không ngừng chính là chứng minh, một đứa con gái không biết gì ở đâu ra như cô, cũng dám chất vấn tôi!”Pháp Trận Tụ Tài
Edit: Xiaoxi Gua
Quản gia nghe vậy thì không dám trì hoãn, vội vàng tiến vào, đồng thời mở đèn.
Rất nhanh, ông ta lại vội vàng chạy ra, giọng nói run run: “Lão gia, bên trong… bên trong có xương người!”
“Xương người?” Thẩm Kế đầu tiên là giật mình, lập tức nhớ tới cái gì, sắc mặt đại biến vọt vào.
Mộc Ân thấy ông ta như thế, lòng hiếu kỳ tăng thêm, nghĩ dù sao cũng
có Lục Phong Miên hộ thân, lại là ban ngày, không sợ xảy ra chuyện gì,
lôi kéo Lục Phong Miên đi vào theo.
Bên trong gác xép, một góc tường hư hỏng, có mấy khúc xương chất đống rơi ra, nhìn qua giống xương ngón tay cùng xương đùi của con người.
Theo sau Mộc Ân, Lâm Như Uyên cùng Lục Giang Sầu cũng cùng vào.
Bảy tám người chen trong gác xép nho nhỏ, di chuyển cũng đều phí sức.
Thẩm Kế ngồi xổm ở trước những xương cốt kia, sắc mặt hoảng sợ cầm lấy một cây xương đùi, quay người cho Lục Giang Sầu nhìn.
“Giang Sầu, cái này...”
Lục Giang Sầu cau mày, nhìn xương kia một chút, lại quay đầu nhìn bốn phía, nói: “Trận pháp tụ tài bị người ta cố ý phá hư, bùa trấn trạch
năm đó cũng không thấy, âm khí tứ tán, tự nhiên xảy ra nhiều chuyện
xấu.”
“Nhưng có biện pháp không?” Thẩm Kế vội hỏi.
“Đem xương cốt đặt trở lại, tôi sẽ vẽ bùa một lần nữa, dán lên phía
trên thì có thể bảo vệ bình an.” Lục Giang Sầu một mặt tự tin nói.
“Làm phiền Giang Sầu.” Thẩm Kế cung kính khom người.
Nhìn ra được, nói về thân phận thì thật ra Thẩm Kế cao hơn, nhưng bởi vì Lục Giang Sầu tinh thông quỷ thần, bởi vậy nhận được tôn trọng cực
kỳ.
Mặc dù Thẩm Kế nhìn qua cũng rất sợ Lục Phong Miên, nhưng bởi vì
chuyện kì lạ trong nhà làm người ta sợ hãi hoảng hốt, lúc này chỉ lo lấy lòng Lục Giang Sầu có lợi hơn.
Lục Giang Sầu đối với điều này cũng có chút tự đắc, thỉnh thoảng dùng ánh mắt đắc ý liếc nhìn Lục Phong Miên.
Lục Phong Miên không nhìn anh ta, không có chú ý, nhưng mỗi lần Mộc Ân đều nhìn thấy, trong lòng vô cùng khó chịu.
Hơn nữa cô cũng không cảm thấy chỉ cần trấn trụ âm khí, liền có thể
ngăn cản oán quỷ trong nhà này, mở miệng nghi ngờ nói: “Lục tiên sinh
cảm thấy dùng lá bùa trấn áp, sẽ không xảy ra chuyện nữa?”
Lục Giang Sầu đưa tay nhận chu sa cùng lá bùa học trò đưa, nghe vậy
giật mình, mới phản ứng được Mộc Ân đang nói chuyện với anh ta.
Bình thường ở bên ngoài anh ta nhận được sự tôn kính, coi như không
gọi một tiếng Lục đại sư, lục Thiên Sư, đám người cũng sẽ tôn trọng gọi
tiên sinh.
Nào như con nhóc không biết lớn biết nhỏ gọi anh ta là Lục tiên sinh.
Lục Giang Sầu vốn không muốn đáp lại, nhưng tất cả mọi người bởi vì câu hỏi của Mộc Ân, mà nhìn về phía anh ta.
Anh ta liền nhìn về phía Lục Phong Miên, khinh thường trách mắng:
“Phong Miên, phí hết mấy năm sức lực, con nhóc này bị mày giáo dưỡng
thành người không biết lớn nhỏ như vậy hả, không biết lễ nghĩa!”
“Tôi không cảm thấy Ân Ân có chỗ nào không biết lễ nghĩa, không biết
lớn nhỏ, tôi chỉ cảm thấy cô ấy rất đáng yêu.” Lục Phong Miên đưa tay ôm Mộc Ân vào trong ngực, lạnh lùng trừng Lục Giang Sầu: “Anh không trả
lời được thì có thể im lặng, đừng chất vấn người của tôi.”
“…” Lục Giang Sầu nghẹn.
Mộc Ân thích Lục Phong Miên cho dù trong tình huống như thế nào cũng
đều dung túng và đứng về phía cô, kéo cánh tay Lục Phong Miên, le lưỡi
với Lục Giang Sầu.
“Đúng vậy Lục tiên sinh, chú cũng đã nói tôi là con nhóc, tôi không
biết nên hỏi một chút thì có gì sai? Nếu chú không trả lời được thì im
lặng, làm khó chi một cô nhóc?”
“Tôi tự có chủ ý!” Lục Giang Sầu bị hai người hợp tác chọc giận, phất ống tay áo một cái nói: “Mười tuổi tôi đã vào nghề phong thủy, đi xem
phong thuỷ, nhìn thấy tà ma nhiều hơn số người mà các người gặp trong
một đời, lúc trước pháp trận tụ tai của Thẩm gia chính là tôi thiết lập, những năm này con đường kinh doanh và địa vị của nhà họ Thẩm phát triển không ngừng chính là chứng minh, một đứa con gái không biết gì ở đâu ra như cô, cũng dám chất vấn tôi!”
Pháp Trận Tụ Tài
Lục Gia Cưng Chiều Bảo BốiTác giả: Nguyệt Không ĐồngTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Kết hôn với Mộc Ân chỉ là bất đắc dĩ. Hạ Hạ! Nếu như em bằng lòng gả cho anh, cho dù cả đời không có con, anh cũng sẽ không lấy người khác!” Lâm Mộc Ân ôm một chồng văn kiện, vừa đi tới ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, nghe được bên trong truyền ra một câu như vậy. Thanh âm quen thuộc, giọng điệu cực kỳ trịnh trọng mà từ trước tới nay chưa bao giờ thể hiện trước mặt cô, dường như hận không thể giơ tay lên trời thề thốt bảo đảm. Người đàn ông này, là vị hôn phu ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ với cô. Trước hôn lễ lòng của Giang Minh Tu đã không ở đây, thậm chí ngay cả lễ phục cũng không đi thử với cô. Cô phải bớt chút thời gian trong lúc bận rộn đi đặt, tiệc cưới cũng được đơn giản hóa đi, chỉ mời mấy người thân nhà họ Giang, và bạn bè, người thân của cô bên này ăn một bữa cơm đơn giản. Người thân của cô chỉ còn một mình chị gái Lâm Hạ. Mà người chị này, bây giờ c*̃ng đang ở trong phòng làm việc. Cửa chỉ đóng một nửa, Mộc Ân đứng ở bên ngoài đã có thể thấy rõ động tác của hai người… Edit: Xiaoxi GuaQuản gia nghe vậy thì không dám trì hoãn, vội vàng tiến vào, đồng thời mở đèn.Rất nhanh, ông ta lại vội vàng chạy ra, giọng nói run run: “Lão gia, bên trong… bên trong có xương người!”“Xương người?” Thẩm Kế đầu tiên là giật mình, lập tức nhớ tới cái gì, sắc mặt đại biến vọt vào.Mộc Ân thấy ông ta như thế, lòng hiếu kỳ tăng thêm, nghĩ dù sao cũng có Lục Phong Miên hộ thân, lại là ban ngày, không sợ xảy ra chuyện gì, lôi kéo Lục Phong Miên đi vào theo.Bên trong gác xép, một góc tường hư hỏng, có mấy khúc xương chất đống rơi ra, nhìn qua giống xương ngón tay cùng xương đùi của con người.Theo sau Mộc Ân, Lâm Như Uyên cùng Lục Giang Sầu cũng cùng vào.Bảy tám người chen trong gác xép nho nhỏ, di chuyển cũng đều phí sức.Thẩm Kế ngồi xổm ở trước những xương cốt kia, sắc mặt hoảng sợ cầm lấy một cây xương đùi, quay người cho Lục Giang Sầu nhìn.“Giang Sầu, cái này...”Lục Giang Sầu cau mày, nhìn xương kia một chút, lại quay đầu nhìn bốn phía, nói: “Trận pháp tụ tài bị người ta cố ý phá hư, bùa trấn trạch năm đó cũng không thấy, âm khí tứ tán, tự nhiên xảy ra nhiều chuyện xấu.”“Nhưng có biện pháp không?” Thẩm Kế vội hỏi.“Đem xương cốt đặt trở lại, tôi sẽ vẽ bùa một lần nữa, dán lên phía trên thì có thể bảo vệ bình an.” Lục Giang Sầu một mặt tự tin nói.“Làm phiền Giang Sầu.” Thẩm Kế cung kính khom người.Nhìn ra được, nói về thân phận thì thật ra Thẩm Kế cao hơn, nhưng bởi vì Lục Giang Sầu tinh thông quỷ thần, bởi vậy nhận được tôn trọng cực kỳ.Mặc dù Thẩm Kế nhìn qua cũng rất sợ Lục Phong Miên, nhưng bởi vì chuyện kì lạ trong nhà làm người ta sợ hãi hoảng hốt, lúc này chỉ lo lấy lòng Lục Giang Sầu có lợi hơn.Lục Giang Sầu đối với điều này cũng có chút tự đắc, thỉnh thoảng dùng ánh mắt đắc ý liếc nhìn Lục Phong Miên.Lục Phong Miên không nhìn anh ta, không có chú ý, nhưng mỗi lần Mộc Ân đều nhìn thấy, trong lòng vô cùng khó chịu.Hơn nữa cô cũng không cảm thấy chỉ cần trấn trụ âm khí, liền có thể ngăn cản oán quỷ trong nhà này, mở miệng nghi ngờ nói: “Lục tiên sinh cảm thấy dùng lá bùa trấn áp, sẽ không xảy ra chuyện nữa?”Lục Giang Sầu đưa tay nhận chu sa cùng lá bùa học trò đưa, nghe vậy giật mình, mới phản ứng được Mộc Ân đang nói chuyện với anh ta.Bình thường ở bên ngoài anh ta nhận được sự tôn kính, coi như không gọi một tiếng Lục đại sư, lục Thiên Sư, đám người cũng sẽ tôn trọng gọi tiên sinh.Nào như con nhóc không biết lớn biết nhỏ gọi anh ta là Lục tiên sinh.Lục Giang Sầu vốn không muốn đáp lại, nhưng tất cả mọi người bởi vì câu hỏi của Mộc Ân, mà nhìn về phía anh ta.Anh ta liền nhìn về phía Lục Phong Miên, khinh thường trách mắng: “Phong Miên, phí hết mấy năm sức lực, con nhóc này bị mày giáo dưỡng thành người không biết lớn nhỏ như vậy hả, không biết lễ nghĩa!”“Tôi không cảm thấy Ân Ân có chỗ nào không biết lễ nghĩa, không biết lớn nhỏ, tôi chỉ cảm thấy cô ấy rất đáng yêu.” Lục Phong Miên đưa tay ôm Mộc Ân vào trong ngực, lạnh lùng trừng Lục Giang Sầu: “Anh không trả lời được thì có thể im lặng, đừng chất vấn người của tôi.”“…” Lục Giang Sầu nghẹn.Mộc Ân thích Lục Phong Miên cho dù trong tình huống như thế nào cũng đều dung túng và đứng về phía cô, kéo cánh tay Lục Phong Miên, le lưỡi với Lục Giang Sầu.“Đúng vậy Lục tiên sinh, chú cũng đã nói tôi là con nhóc, tôi không biết nên hỏi một chút thì có gì sai? Nếu chú không trả lời được thì im lặng, làm khó chi một cô nhóc?”“Tôi tự có chủ ý!” Lục Giang Sầu bị hai người hợp tác chọc giận, phất ống tay áo một cái nói: “Mười tuổi tôi đã vào nghề phong thủy, đi xem phong thuỷ, nhìn thấy tà ma nhiều hơn số người mà các người gặp trong một đời, lúc trước pháp trận tụ tai của Thẩm gia chính là tôi thiết lập, những năm này con đường kinh doanh và địa vị của nhà họ Thẩm phát triển không ngừng chính là chứng minh, một đứa con gái không biết gì ở đâu ra như cô, cũng dám chất vấn tôi!”Pháp Trận Tụ Tài