Sau những ngày tháng học đại học khổ cực cuối cùng Hi Văn cũng tốt nghiệp.Ngay khi ra trường thì cô đã kiếm được một công việc phù hợp,mức lương thì không chê vào đâu được.Nói cho cùng số tiền lương đó đủ để cô duy trì cuộc sống. Việc làm thì được nhưng mà giờ cái cô bận tâm nhất chính là tìm một nửa của mình cái người ta hay gọi là bạn trai, người yêu...Tiêu chuẩn của cô thì cũng dễ bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền,biết nấu ăn,không phải cặn bã, không thờ ơ, tính hiền lành,biết tiến biết lùi.Mẫu bạn trai này chỉ có ở trong mơ thôi nhưng Hi Văn cô là một cô gái thời thượng, xinh đẹp,siêu đáng yêu, dáng người chuẩn không phải cô tự nhận mà là lúc học đại học ai cũng khen cô thế. Tính ra một tháng cô kiếm được 10 triệu đi thì bạn trai cô cũng phải kiếm được hơn số tiền đó để nuôi cô chứ! Thời gian cứ trôi đi trong đầu Hi Văn luôn tưởng tượng về bạn trai hoàn mĩ không phai nhoà.Càng lâu, Hi Văn bắt đầu nhận ra đó là mơ thật.Từ bé đến lớn ba mẹ dặn là phải nghe, nói gì làm đấy.…
Chương 21: Ngày Đi Làm
LẤY ANH VỀ LÀM CHỒNGTác giả: Châu Nguyệt MinhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngSau những ngày tháng học đại học khổ cực cuối cùng Hi Văn cũng tốt nghiệp.Ngay khi ra trường thì cô đã kiếm được một công việc phù hợp,mức lương thì không chê vào đâu được.Nói cho cùng số tiền lương đó đủ để cô duy trì cuộc sống. Việc làm thì được nhưng mà giờ cái cô bận tâm nhất chính là tìm một nửa của mình cái người ta hay gọi là bạn trai, người yêu...Tiêu chuẩn của cô thì cũng dễ bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền,biết nấu ăn,không phải cặn bã, không thờ ơ, tính hiền lành,biết tiến biết lùi.Mẫu bạn trai này chỉ có ở trong mơ thôi nhưng Hi Văn cô là một cô gái thời thượng, xinh đẹp,siêu đáng yêu, dáng người chuẩn không phải cô tự nhận mà là lúc học đại học ai cũng khen cô thế. Tính ra một tháng cô kiếm được 10 triệu đi thì bạn trai cô cũng phải kiếm được hơn số tiền đó để nuôi cô chứ! Thời gian cứ trôi đi trong đầu Hi Văn luôn tưởng tượng về bạn trai hoàn mĩ không phai nhoà.Càng lâu, Hi Văn bắt đầu nhận ra đó là mơ thật.Từ bé đến lớn ba mẹ dặn là phải nghe, nói gì làm đấy.… Hi Văn nằm trên giường không nhúc nhích được,cố gượng dậy nhưng Kiệt Bân đè nặng quá."Kiệt Bân...""Kiệt Bân..."Mắt anh mở ra,thấy cô khổ sở như thế anh lại cảm thấy rất là vui.Hi Văn càng cựa quậy,anh càng ôm chặt hơn."Kiệt Bân,thả em ra.Em còn phải đi làm nữa,muộn giờ là trừ lương đó.""Em cứ nằm đi,anh cho em nghỉ.""Không được."Tuy có chút luyến tiếc,anh đành rời khỏi thân thể cô.Hi Văn ngồi dậy,quay sang nhìn đồng hồ.Sắp muộn mất rồi mà Kiệt Bân vẫn thanh thản nằm bên cạnh.Hi Văn chạy một mạch vào nhà tắm,nhanh chóng sửa soạn.Còn anh thì vẫn bình tĩnh như thường.Cô đây là thực tập sinh còn anh là sếp tổng,khác một trời một vực.Anh thì lo cái gì.Cả hai người sau nhiều phút loay hoay thì cũng chuẩn bị xong.Cô chạy lại thắt cà vạt cho Kiệt Bân.Miệng trách móc."Tại anh đấy,hôm nay mà em bị trừ lương, khoản đó anh sẽ bù lại.""Rồi,rồi.."Lúc nào đi muộn là Hi Văn cũng nói câu đó cả.Dường như anh đã quen chuyện này.Chắc là cô cũng quên mình là bạn gái của sếp."Có cần anh chở em đi không.""Không cần,em sẽ đi xe buýt."Để tránh lộ hai người đang yêu nhau nên cô sẽ giả dạng thành một thực tập sinh nhỏ.Chuyện này đôi lúc cũng khá vui.Hi Văn chạy nhanh chóng đến chỗ xe buýt rất xa toà nhà này.Đến nơi còn phải đuổi theo vì xe buýt đã bắt đầu khơi hành."Thôi xong,lần này xác định là muộn rồi."Đến công ty,Hi Văn hớt hả thở hắt ra hơi.Tưởng là thoát nạn,ai ngờ giữa đường chỉ cách chỗ ngồi hai bước chân nữa là đến nơi thì bị chặn lại bởi tổ trưởng.Cô ả xinh đẹp,mái tóc thướt tha,mặc chiếc váy díp bó sát.Trên người có gì đẹp là cô ta phô hết ra.Trước mặt là Liễu My tổ trưởng mà nhiều nhân viên nhỏ muốn làm bạn trai.Miệng cô ta liên tục mắng mỏ Hi Văn."Sao cô suốt ngày đi muộn vậy?Làm việc như thế mà được à.Công ty trả lương cho cô mà cô đi muộn,tháng này trừ lương.Tài liệu này cô lo làm đi."Hi Văn đang định nhận lấy tập tài liệu thì cô ta cố tình làm nó rơi xuống đất.Hi Văn chỉ biết thở dài,tiếc thay cho thân phận làm thực tập sinh cơ chứ.Đành cúi xuống nhặt nó lên không là lại bị mắng tiếp.Cô cúi xuống nhặt từng tờ giấy một,trong lòng rất tủi thân.Bị bắt nạt trước con mắt của bao nhiều người.Đột nhiên không gian yên tĩnh lạ thường.Đằng sau là Hi Văn là Kiệt Bân.Công ty ai cũng xì xào bàn tán.Đây là lần đầu Kiệt Tổng xuống đây.Nơi này là một khu nhỏ bé nên ít khi nhân vật lớn bên trên đến chỗ này.Khuôn mặt Kiệt Bân lạnh tanh khác với lúc dịu dàng ở gần Hi Văn.Anh bước đến gần chỗ cô.Cô cũng nhặt xong đống giấy tờ,đứng sang một góc."Cô,quát mắng thực tập sinh như vậy không sợ đồn ra bên ngoài là công ty chúng ta đối xử tệ với thực tập sinh sao?"Anh nói với Liễu My,thái độ cô ta thay đổi.Cười,nói."Đúng rồi ạ."Ngay lúc đó,Kiệt Bân rời đi.Liễu My Trừng mắt với Hi Văn rồi quay đầu quay về chỗ của mình.Cô chạy lại ngồi xuống trước bàn làm việc.Cũng may là có anh đến giải cứu không là cô chẳng biết làm sao trong tình huống đó nữa.Đồng nghiệp bên cạnh Hi Văn cũng quay sang hóng chuyện.Tiêm Tiêm dáng người nhỏ nhắn,miệng hỏi liên tục."Này, cậu quen Kiệt tổng?hai người có quan hệ gì vậy?""Không có gì đâu mà."-Cười.
Hi Văn nằm trên giường không nhúc nhích được,cố gượng dậy nhưng Kiệt Bân đè nặng quá.
"Kiệt Bân..."
"Kiệt Bân..."
Mắt anh mở ra,thấy cô khổ sở như thế anh lại cảm thấy rất là vui.Hi Văn càng cựa quậy,anh càng ôm chặt hơn.
"Kiệt Bân,thả em ra.Em còn phải đi làm nữa,muộn giờ là trừ lương đó."
"Em cứ nằm đi,anh cho em nghỉ."
"Không được."
Tuy có chút luyến tiếc,anh đành rời khỏi thân thể cô.Hi Văn ngồi dậy,quay sang nhìn đồng hồ.Sắp muộn mất rồi mà Kiệt Bân vẫn thanh thản nằm bên cạnh.
Hi Văn chạy một mạch vào nhà tắm,nhanh chóng sửa soạn.Còn anh thì vẫn bình tĩnh như thường.Cô đây là thực tập sinh còn anh là sếp tổng,khác một trời một vực.Anh thì lo cái gì.
Cả hai người sau nhiều phút loay hoay thì cũng chuẩn bị xong.Cô chạy lại thắt cà vạt cho Kiệt Bân.Miệng trách móc.
"Tại anh đấy,hôm nay mà em bị trừ lương, khoản đó anh sẽ bù lại."
"Rồi,rồi.."
Lúc nào đi muộn là Hi Văn cũng nói câu đó cả.Dường như anh đã quen chuyện này.Chắc là cô cũng quên mình là bạn gái của sếp.
"Có cần anh chở em đi không."
"Không cần,em sẽ đi xe buýt."
Để tránh lộ hai người đang yêu nhau nên cô sẽ giả dạng thành một thực tập sinh nhỏ.Chuyện này đôi lúc cũng khá vui.
Hi Văn chạy nhanh chóng đến chỗ xe buýt rất xa toà nhà này.Đến nơi còn phải đuổi theo vì xe buýt đã bắt đầu khơi hành.
"Thôi xong,lần này xác định là muộn rồi."
Đến công ty,Hi Văn hớt hả thở hắt ra hơi.Tưởng là thoát nạn,ai ngờ giữa đường chỉ cách chỗ ngồi hai bước chân nữa là đến nơi thì bị chặn lại bởi tổ trưởng.Cô ả xinh đẹp,mái tóc thướt tha,mặc chiếc váy díp bó sát.Trên người có gì đẹp là cô ta phô hết ra.Trước mặt là Liễu My tổ trưởng mà nhiều nhân viên nhỏ muốn làm bạn trai.
Miệng cô ta liên tục mắng mỏ Hi Văn.
"Sao cô suốt ngày đi muộn vậy?Làm việc như thế mà được à.Công ty trả lương cho cô mà cô đi muộn,tháng này trừ lương.Tài liệu này cô lo làm đi."
Hi Văn đang định nhận lấy tập tài liệu thì cô ta cố tình làm nó rơi xuống đất.Hi Văn chỉ biết thở dài,tiếc thay cho thân phận làm thực tập sinh cơ chứ.Đành cúi xuống nhặt nó lên không là lại bị mắng tiếp.
Cô cúi xuống nhặt từng tờ giấy một,trong lòng rất tủi thân.Bị bắt nạt trước con mắt của bao nhiều người.Đột nhiên không gian yên tĩnh lạ thường.Đằng sau là Hi Văn là Kiệt Bân.Công ty ai cũng xì xào bàn tán.Đây là lần đầu Kiệt Tổng xuống đây.Nơi này là một khu nhỏ bé nên ít khi nhân vật lớn bên trên đến chỗ này.
Khuôn mặt Kiệt Bân lạnh tanh khác với lúc dịu dàng ở gần Hi Văn.Anh bước đến gần chỗ cô.Cô cũng nhặt xong đống giấy tờ,đứng sang một góc.
"Cô,quát mắng thực tập sinh như vậy không sợ đồn ra bên ngoài là công ty chúng ta đối xử tệ với thực tập sinh sao?"
Anh nói với Liễu My,thái độ cô ta thay đổi.Cười,nói.
"Đúng rồi ạ."
Ngay lúc đó,Kiệt Bân rời đi.Liễu My Trừng mắt với Hi Văn rồi quay đầu quay về chỗ của mình.Cô chạy lại ngồi xuống trước bàn làm việc.Cũng may là có anh đến giải cứu không là cô chẳng biết làm sao trong tình huống đó nữa.
Đồng nghiệp bên cạnh Hi Văn cũng quay sang hóng chuyện.Tiêm Tiêm dáng người nhỏ nhắn,miệng hỏi liên tục.
"Này, cậu quen Kiệt tổng?hai người có quan hệ gì vậy?"
"Không có gì đâu mà."-Cười.
LẤY ANH VỀ LÀM CHỒNGTác giả: Châu Nguyệt MinhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngSau những ngày tháng học đại học khổ cực cuối cùng Hi Văn cũng tốt nghiệp.Ngay khi ra trường thì cô đã kiếm được một công việc phù hợp,mức lương thì không chê vào đâu được.Nói cho cùng số tiền lương đó đủ để cô duy trì cuộc sống. Việc làm thì được nhưng mà giờ cái cô bận tâm nhất chính là tìm một nửa của mình cái người ta hay gọi là bạn trai, người yêu...Tiêu chuẩn của cô thì cũng dễ bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền,biết nấu ăn,không phải cặn bã, không thờ ơ, tính hiền lành,biết tiến biết lùi.Mẫu bạn trai này chỉ có ở trong mơ thôi nhưng Hi Văn cô là một cô gái thời thượng, xinh đẹp,siêu đáng yêu, dáng người chuẩn không phải cô tự nhận mà là lúc học đại học ai cũng khen cô thế. Tính ra một tháng cô kiếm được 10 triệu đi thì bạn trai cô cũng phải kiếm được hơn số tiền đó để nuôi cô chứ! Thời gian cứ trôi đi trong đầu Hi Văn luôn tưởng tượng về bạn trai hoàn mĩ không phai nhoà.Càng lâu, Hi Văn bắt đầu nhận ra đó là mơ thật.Từ bé đến lớn ba mẹ dặn là phải nghe, nói gì làm đấy.… Hi Văn nằm trên giường không nhúc nhích được,cố gượng dậy nhưng Kiệt Bân đè nặng quá."Kiệt Bân...""Kiệt Bân..."Mắt anh mở ra,thấy cô khổ sở như thế anh lại cảm thấy rất là vui.Hi Văn càng cựa quậy,anh càng ôm chặt hơn."Kiệt Bân,thả em ra.Em còn phải đi làm nữa,muộn giờ là trừ lương đó.""Em cứ nằm đi,anh cho em nghỉ.""Không được."Tuy có chút luyến tiếc,anh đành rời khỏi thân thể cô.Hi Văn ngồi dậy,quay sang nhìn đồng hồ.Sắp muộn mất rồi mà Kiệt Bân vẫn thanh thản nằm bên cạnh.Hi Văn chạy một mạch vào nhà tắm,nhanh chóng sửa soạn.Còn anh thì vẫn bình tĩnh như thường.Cô đây là thực tập sinh còn anh là sếp tổng,khác một trời một vực.Anh thì lo cái gì.Cả hai người sau nhiều phút loay hoay thì cũng chuẩn bị xong.Cô chạy lại thắt cà vạt cho Kiệt Bân.Miệng trách móc."Tại anh đấy,hôm nay mà em bị trừ lương, khoản đó anh sẽ bù lại.""Rồi,rồi.."Lúc nào đi muộn là Hi Văn cũng nói câu đó cả.Dường như anh đã quen chuyện này.Chắc là cô cũng quên mình là bạn gái của sếp."Có cần anh chở em đi không.""Không cần,em sẽ đi xe buýt."Để tránh lộ hai người đang yêu nhau nên cô sẽ giả dạng thành một thực tập sinh nhỏ.Chuyện này đôi lúc cũng khá vui.Hi Văn chạy nhanh chóng đến chỗ xe buýt rất xa toà nhà này.Đến nơi còn phải đuổi theo vì xe buýt đã bắt đầu khơi hành."Thôi xong,lần này xác định là muộn rồi."Đến công ty,Hi Văn hớt hả thở hắt ra hơi.Tưởng là thoát nạn,ai ngờ giữa đường chỉ cách chỗ ngồi hai bước chân nữa là đến nơi thì bị chặn lại bởi tổ trưởng.Cô ả xinh đẹp,mái tóc thướt tha,mặc chiếc váy díp bó sát.Trên người có gì đẹp là cô ta phô hết ra.Trước mặt là Liễu My tổ trưởng mà nhiều nhân viên nhỏ muốn làm bạn trai.Miệng cô ta liên tục mắng mỏ Hi Văn."Sao cô suốt ngày đi muộn vậy?Làm việc như thế mà được à.Công ty trả lương cho cô mà cô đi muộn,tháng này trừ lương.Tài liệu này cô lo làm đi."Hi Văn đang định nhận lấy tập tài liệu thì cô ta cố tình làm nó rơi xuống đất.Hi Văn chỉ biết thở dài,tiếc thay cho thân phận làm thực tập sinh cơ chứ.Đành cúi xuống nhặt nó lên không là lại bị mắng tiếp.Cô cúi xuống nhặt từng tờ giấy một,trong lòng rất tủi thân.Bị bắt nạt trước con mắt của bao nhiều người.Đột nhiên không gian yên tĩnh lạ thường.Đằng sau là Hi Văn là Kiệt Bân.Công ty ai cũng xì xào bàn tán.Đây là lần đầu Kiệt Tổng xuống đây.Nơi này là một khu nhỏ bé nên ít khi nhân vật lớn bên trên đến chỗ này.Khuôn mặt Kiệt Bân lạnh tanh khác với lúc dịu dàng ở gần Hi Văn.Anh bước đến gần chỗ cô.Cô cũng nhặt xong đống giấy tờ,đứng sang một góc."Cô,quát mắng thực tập sinh như vậy không sợ đồn ra bên ngoài là công ty chúng ta đối xử tệ với thực tập sinh sao?"Anh nói với Liễu My,thái độ cô ta thay đổi.Cười,nói."Đúng rồi ạ."Ngay lúc đó,Kiệt Bân rời đi.Liễu My Trừng mắt với Hi Văn rồi quay đầu quay về chỗ của mình.Cô chạy lại ngồi xuống trước bàn làm việc.Cũng may là có anh đến giải cứu không là cô chẳng biết làm sao trong tình huống đó nữa.Đồng nghiệp bên cạnh Hi Văn cũng quay sang hóng chuyện.Tiêm Tiêm dáng người nhỏ nhắn,miệng hỏi liên tục."Này, cậu quen Kiệt tổng?hai người có quan hệ gì vậy?""Không có gì đâu mà."-Cười.