Roi ngựa hung hăng quất đánh trên người Tôn Văn Tĩnh, mùa hè ăn mặc nhẹ nhàng, càng khiến cô đau đến lăn lộn ra đất.Tôn Hồng Phúc tức không chịu được, lại muốn tiếp tục dùng roi ngựa quất chết đứa con gái bất hiếu này, làm cho Triệu Thục Vinh phải hét lên để ngăn ông ta lại.“Cha nó à, đừng đánh nữa, đánh chết con bé rồi thì chúng ta biết ăn nói như thế nào với Thẩm Phú Sơn đây?”Tôn Hồng Phúc nghe vậy thì thở hổn hển, roi thu lại.Triệu Thục Vinh khóc sướt mướt, quỳ rạp xuống trước mặt con gái mình: “Tiểu Tĩnh, sao con lại cố chấp như vậy? Con đồng ý hôn sự này đi, ba mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà…”Tôn Văn Tĩnh nghe được lời mẹ mình nói mà trái tim phát lạnh, cô chịu đựng đau đớn trên người, cầu xin ba mẹ mình: “Mẹ, con cầu xin ba mẹ, con nhất định có thể kiếm được 5000 đồng về hiếu kính hai người mà, cầu xin hai người đừng bán con đi…”Một giờ trước, khi đang ngủ trưa thì cô trọng sinh, trở lại ngày này năm 1978.Không muốn lại đi vào con đường cũ, cô đã phản kháng lại ba mẹ mình,…

Chương 23: Chương 23

Thập Niên 70 Chồng Tôi Là Ác BáTác giả: Hội Phi Đích Vu BàTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhRoi ngựa hung hăng quất đánh trên người Tôn Văn Tĩnh, mùa hè ăn mặc nhẹ nhàng, càng khiến cô đau đến lăn lộn ra đất.Tôn Hồng Phúc tức không chịu được, lại muốn tiếp tục dùng roi ngựa quất chết đứa con gái bất hiếu này, làm cho Triệu Thục Vinh phải hét lên để ngăn ông ta lại.“Cha nó à, đừng đánh nữa, đánh chết con bé rồi thì chúng ta biết ăn nói như thế nào với Thẩm Phú Sơn đây?”Tôn Hồng Phúc nghe vậy thì thở hổn hển, roi thu lại.Triệu Thục Vinh khóc sướt mướt, quỳ rạp xuống trước mặt con gái mình: “Tiểu Tĩnh, sao con lại cố chấp như vậy? Con đồng ý hôn sự này đi, ba mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà…”Tôn Văn Tĩnh nghe được lời mẹ mình nói mà trái tim phát lạnh, cô chịu đựng đau đớn trên người, cầu xin ba mẹ mình: “Mẹ, con cầu xin ba mẹ, con nhất định có thể kiếm được 5000 đồng về hiếu kính hai người mà, cầu xin hai người đừng bán con đi…”Một giờ trước, khi đang ngủ trưa thì cô trọng sinh, trở lại ngày này năm 1978.Không muốn lại đi vào con đường cũ, cô đã phản kháng lại ba mẹ mình,… Tôn Văn Tĩnh không chịu, hai người họ đều muốn theo ý mình, nhưng đến cuối cùng thì vẫn là Thẩm Phú Sơn nhượng bộ.Đèn tắt, trong phòng một mảnh đen kịt, ai cũng không nói lời nào, lắng nghe tiếng hít thở của nhau.Tôn Văn Tĩnh vừa định ngủ thì Thẩm Phú Sơn đã mò tới.“Anh điên rồi à?”“Vợ, anh cái gì cũng không làm, chỉ muốn ngủ cùng một ổ chăn với em thôi.”Câu này nói mà nghe được hả?“Anh mau về ngủ đi.Chờ anh khỏe lại rồi tính, tôi cũng có chạy đâu, anh nóng vội làm gì?”Thẩm Phú Sơn không quay về, mặt dày mày dạn chui vào ổ chăn của Tôn Văn Tĩnh.Thân thể Tôn Văn Tĩnh cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ gợi lên hứng thú không nên có nơi anh.Cả người cứng như đá của Thẩm Phú Sơn nằm bên cạnh cơ thể mềm mụp mềm mại của Tôn Văn Tĩnh, trong lòng anh cực kỳ tâm viên ý mã.Thẩm Phú Sơn híp mắt ở cân nhắc xem mình nên làm thế nào để đè được vợ mình đây.Nghĩ ngợi một lúc, anh nhắm hai mắt lại rồi trở người, cánh tay cứ thế gác ở trên bụng nhỏ của cô.Tôn Văn Tĩnh quay đầu lại nhìn anh thì thấy anh đã nhắm mắt lại, cô định nói lại thôi.Gác một chút thì gác một chút vậy, dù sao vẫn đỡ hơn là anh làm bậy.Nghĩ như vậy, Tôn Văn Tĩnh không nhúc nhích cũng không nói gì, Thẩm Phú Sơn thấy thế, tâm tư lại bắt đầu ngo ngoe động đậy.Anh lại nhích gần đến bên cạnh cô rồi dựa sát vào, Tôn Văn Tĩnh thấy thế thì nhíu mày.“Anh quay qua bên kia đi, đừng có đụng vào người tôi.”Thẩm Phú Sơn vẫn không nhúc nhích, thế nhưng Tôn Văn Tĩnh nào dám đẩy anh, cô nói tiếp: “Anh có nghe không đó? Tôi biết anh chưa ngủ, đừng có giả vờ với tôi nữa.”Thẩm Phú Sơn mở miệng: “Vợ à, miệng vết thương của tôi đau quá, em đừng có đụng vào tôi.”Tôn Văn Tĩnh cứng miệng luôn.Thẩm Phú Sơn vẫn không nhúc nhích, trông thì có vẻ như anh cũng không hề có ý định gì khác.Tôn Văn Tĩnh mím môi, có chút tức giận, dời tay anh qua chỗ khác rồi trở người đưa lưng về phía anh.Thẩm Phú Sơn mở mắt, nhìn cái ót cô mà nhấp miệng cười trộm.Một bàn tay ôm lấy cái eo nhỏ thon thon chỉ bằng một nắm tay của cô, Tôn Văn Tĩnh tức giận: “Lấy cái vuốt chó của anh ra.”Nói có lý có tình với anh cũng chẳng chịu, dù thế nào cũng phải bức người ta tức giận với anh mới được cơ.Thẩm Phú Sơn dùng mặt cọ cọ ót cô: “Không, em là vợ tôi, dựa vào cái gì mà không cho tôi ôm?”Tôn Văn Tĩnh cảm thấy tên đàn ông này không cứu nổi nữa rồi.Cô trở người, đối mặt với Thẩm Phú Sơn: “Anh có thể thôi nghĩ về những chuyện này đi được không? Cả đầu đều nghĩ mấy chuyện hư hỏng này, không thể nghĩ về thứ khác được à?”Thẩm Phú Sơn cũng không giận cô, chỉ hì hì cười: “Vợ, em chưa nghe đạo lý “ấm no sinh d*m d*c” sao? Tôi chỉ tư duy như người bình thường thôi, không đúng chỗ nào?”Anh có lý, anh giỏi nhất, anh lăn qua một bên đi!Tôn Văn Tĩnh nghĩ vậy, đột nhiên cô ngồi dậy, cánh tay cô bị Thẩm Phú Sơn bắt được.“Giận rồi?”Người có tốt tính cỡ nào cũng đều có thể bị anh làm tức chết, Tôn Văn Tĩnh coi như đã rõ rồi.Hất tay anh đi, Tôn Văn Tĩnh đi qua một ổ chăn khác, chẳng nói một lời.Thẩm Phú Sơn không vui, nghiến răng nói: “Em! Đàn bà con gái gì mà lúc nào cũng khó ở, đúng là thiếu đ* mà.”Tôn Văn Tĩnh cũng tức lên, nén ý định muốn nằm xuống mà cãi lại: “Anh thì dễ ở rồi, cả ngày chỉ mẹ nó nhớ thương được mỗi chuyện trong ổ chăn.Về điểm này, tôi xem như phục anh rồi, ngày mai anh đi lai giống cho ngựa mẹ đi, đỡ phải nghẹn chết người…”Thẩm Phú Sơn ha ha cười ra, Tôn Văn Tĩnh giờ mới phản ứng lại mình vừa nói gì, cô xấu hổ đến nổi dùng chăn mỏng che mặt mình lại.“Vợ, em thấy ngựa giống rồi à?”.

Tôn Văn Tĩnh không chịu, hai người họ đều muốn theo ý mình, nhưng đến cuối cùng thì vẫn là Thẩm Phú Sơn nhượng bộ.Đèn tắt, trong phòng một mảnh đen kịt, ai cũng không nói lời nào, lắng nghe tiếng hít thở của nhau.Tôn Văn Tĩnh vừa định ngủ thì Thẩm Phú Sơn đã mò tới.“Anh điên rồi à?”“Vợ, anh cái gì cũng không làm, chỉ muốn ngủ cùng một ổ chăn với em thôi.”Câu này nói mà nghe được hả?“Anh mau về ngủ đi.

Chờ anh khỏe lại rồi tính, tôi cũng có chạy đâu, anh nóng vội làm gì?”Thẩm Phú Sơn không quay về, mặt dày mày dạn chui vào ổ chăn của Tôn Văn Tĩnh.

Thân thể Tôn Văn Tĩnh cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ gợi lên hứng thú không nên có nơi anh.Cả người cứng như đá của Thẩm Phú Sơn nằm bên cạnh cơ thể mềm mụp mềm mại của Tôn Văn Tĩnh, trong lòng anh cực kỳ tâm viên ý mã.

Thẩm Phú Sơn híp mắt ở cân nhắc xem mình nên làm thế nào để đè được vợ mình đây.Nghĩ ngợi một lúc, anh nhắm hai mắt lại rồi trở người, cánh tay cứ thế gác ở trên bụng nhỏ của cô.Tôn Văn Tĩnh quay đầu lại nhìn anh thì thấy anh đã nhắm mắt lại, cô định nói lại thôi.

Gác một chút thì gác một chút vậy, dù sao vẫn đỡ hơn là anh làm bậy.

Nghĩ như vậy, Tôn Văn Tĩnh không nhúc nhích cũng không nói gì, Thẩm Phú Sơn thấy thế, tâm tư lại bắt đầu ngo ngoe động đậy.Anh lại nhích gần đến bên cạnh cô rồi dựa sát vào, Tôn Văn Tĩnh thấy thế thì nhíu mày.“Anh quay qua bên kia đi, đừng có đụng vào người tôi.”Thẩm Phú Sơn vẫn không nhúc nhích, thế nhưng Tôn Văn Tĩnh nào dám đẩy anh, cô nói tiếp: “Anh có nghe không đó? Tôi biết anh chưa ngủ, đừng có giả vờ với tôi nữa.”Thẩm Phú Sơn mở miệng: “Vợ à, miệng vết thương của tôi đau quá, em đừng có đụng vào tôi.”Tôn Văn Tĩnh cứng miệng luôn.

Thẩm Phú Sơn vẫn không nhúc nhích, trông thì có vẻ như anh cũng không hề có ý định gì khác.

Tôn Văn Tĩnh mím môi, có chút tức giận, dời tay anh qua chỗ khác rồi trở người đưa lưng về phía anh.Thẩm Phú Sơn mở mắt, nhìn cái ót cô mà nhấp miệng cười trộm.

Một bàn tay ôm lấy cái eo nhỏ thon thon chỉ bằng một nắm tay của cô, Tôn Văn Tĩnh tức giận: “Lấy cái vuốt chó của anh ra.”Nói có lý có tình với anh cũng chẳng chịu, dù thế nào cũng phải bức người ta tức giận với anh mới được cơ.Thẩm Phú Sơn dùng mặt cọ cọ ót cô: “Không, em là vợ tôi, dựa vào cái gì mà không cho tôi ôm?”Tôn Văn Tĩnh cảm thấy tên đàn ông này không cứu nổi nữa rồi.Cô trở người, đối mặt với Thẩm Phú Sơn: “Anh có thể thôi nghĩ về những chuyện này đi được không? Cả đầu đều nghĩ mấy chuyện hư hỏng này, không thể nghĩ về thứ khác được à?”Thẩm Phú Sơn cũng không giận cô, chỉ hì hì cười: “Vợ, em chưa nghe đạo lý “ấm no sinh d*m d*c” sao? Tôi chỉ tư duy như người bình thường thôi, không đúng chỗ nào?”Anh có lý, anh giỏi nhất, anh lăn qua một bên đi!Tôn Văn Tĩnh nghĩ vậy, đột nhiên cô ngồi dậy, cánh tay cô bị Thẩm Phú Sơn bắt được.“Giận rồi?”Người có tốt tính cỡ nào cũng đều có thể bị anh làm tức chết, Tôn Văn Tĩnh coi như đã rõ rồi.Hất tay anh đi, Tôn Văn Tĩnh đi qua một ổ chăn khác, chẳng nói một lời.Thẩm Phú Sơn không vui, nghiến răng nói: “Em! Đàn bà con gái gì mà lúc nào cũng khó ở, đúng là thiếu đ* mà.”Tôn Văn Tĩnh cũng tức lên, nén ý định muốn nằm xuống mà cãi lại: “Anh thì dễ ở rồi, cả ngày chỉ mẹ nó nhớ thương được mỗi chuyện trong ổ chăn.

Về điểm này, tôi xem như phục anh rồi, ngày mai anh đi lai giống cho ngựa mẹ đi, đỡ phải nghẹn chết người…”Thẩm Phú Sơn ha ha cười ra, Tôn Văn Tĩnh giờ mới phản ứng lại mình vừa nói gì, cô xấu hổ đến nổi dùng chăn mỏng che mặt mình lại.“Vợ, em thấy ngựa giống rồi à?”.

Thập Niên 70 Chồng Tôi Là Ác BáTác giả: Hội Phi Đích Vu BàTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhRoi ngựa hung hăng quất đánh trên người Tôn Văn Tĩnh, mùa hè ăn mặc nhẹ nhàng, càng khiến cô đau đến lăn lộn ra đất.Tôn Hồng Phúc tức không chịu được, lại muốn tiếp tục dùng roi ngựa quất chết đứa con gái bất hiếu này, làm cho Triệu Thục Vinh phải hét lên để ngăn ông ta lại.“Cha nó à, đừng đánh nữa, đánh chết con bé rồi thì chúng ta biết ăn nói như thế nào với Thẩm Phú Sơn đây?”Tôn Hồng Phúc nghe vậy thì thở hổn hển, roi thu lại.Triệu Thục Vinh khóc sướt mướt, quỳ rạp xuống trước mặt con gái mình: “Tiểu Tĩnh, sao con lại cố chấp như vậy? Con đồng ý hôn sự này đi, ba mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà…”Tôn Văn Tĩnh nghe được lời mẹ mình nói mà trái tim phát lạnh, cô chịu đựng đau đớn trên người, cầu xin ba mẹ mình: “Mẹ, con cầu xin ba mẹ, con nhất định có thể kiếm được 5000 đồng về hiếu kính hai người mà, cầu xin hai người đừng bán con đi…”Một giờ trước, khi đang ngủ trưa thì cô trọng sinh, trở lại ngày này năm 1978.Không muốn lại đi vào con đường cũ, cô đã phản kháng lại ba mẹ mình,… Tôn Văn Tĩnh không chịu, hai người họ đều muốn theo ý mình, nhưng đến cuối cùng thì vẫn là Thẩm Phú Sơn nhượng bộ.Đèn tắt, trong phòng một mảnh đen kịt, ai cũng không nói lời nào, lắng nghe tiếng hít thở của nhau.Tôn Văn Tĩnh vừa định ngủ thì Thẩm Phú Sơn đã mò tới.“Anh điên rồi à?”“Vợ, anh cái gì cũng không làm, chỉ muốn ngủ cùng một ổ chăn với em thôi.”Câu này nói mà nghe được hả?“Anh mau về ngủ đi.Chờ anh khỏe lại rồi tính, tôi cũng có chạy đâu, anh nóng vội làm gì?”Thẩm Phú Sơn không quay về, mặt dày mày dạn chui vào ổ chăn của Tôn Văn Tĩnh.Thân thể Tôn Văn Tĩnh cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ gợi lên hứng thú không nên có nơi anh.Cả người cứng như đá của Thẩm Phú Sơn nằm bên cạnh cơ thể mềm mụp mềm mại của Tôn Văn Tĩnh, trong lòng anh cực kỳ tâm viên ý mã.Thẩm Phú Sơn híp mắt ở cân nhắc xem mình nên làm thế nào để đè được vợ mình đây.Nghĩ ngợi một lúc, anh nhắm hai mắt lại rồi trở người, cánh tay cứ thế gác ở trên bụng nhỏ của cô.Tôn Văn Tĩnh quay đầu lại nhìn anh thì thấy anh đã nhắm mắt lại, cô định nói lại thôi.Gác một chút thì gác một chút vậy, dù sao vẫn đỡ hơn là anh làm bậy.Nghĩ như vậy, Tôn Văn Tĩnh không nhúc nhích cũng không nói gì, Thẩm Phú Sơn thấy thế, tâm tư lại bắt đầu ngo ngoe động đậy.Anh lại nhích gần đến bên cạnh cô rồi dựa sát vào, Tôn Văn Tĩnh thấy thế thì nhíu mày.“Anh quay qua bên kia đi, đừng có đụng vào người tôi.”Thẩm Phú Sơn vẫn không nhúc nhích, thế nhưng Tôn Văn Tĩnh nào dám đẩy anh, cô nói tiếp: “Anh có nghe không đó? Tôi biết anh chưa ngủ, đừng có giả vờ với tôi nữa.”Thẩm Phú Sơn mở miệng: “Vợ à, miệng vết thương của tôi đau quá, em đừng có đụng vào tôi.”Tôn Văn Tĩnh cứng miệng luôn.Thẩm Phú Sơn vẫn không nhúc nhích, trông thì có vẻ như anh cũng không hề có ý định gì khác.Tôn Văn Tĩnh mím môi, có chút tức giận, dời tay anh qua chỗ khác rồi trở người đưa lưng về phía anh.Thẩm Phú Sơn mở mắt, nhìn cái ót cô mà nhấp miệng cười trộm.Một bàn tay ôm lấy cái eo nhỏ thon thon chỉ bằng một nắm tay của cô, Tôn Văn Tĩnh tức giận: “Lấy cái vuốt chó của anh ra.”Nói có lý có tình với anh cũng chẳng chịu, dù thế nào cũng phải bức người ta tức giận với anh mới được cơ.Thẩm Phú Sơn dùng mặt cọ cọ ót cô: “Không, em là vợ tôi, dựa vào cái gì mà không cho tôi ôm?”Tôn Văn Tĩnh cảm thấy tên đàn ông này không cứu nổi nữa rồi.Cô trở người, đối mặt với Thẩm Phú Sơn: “Anh có thể thôi nghĩ về những chuyện này đi được không? Cả đầu đều nghĩ mấy chuyện hư hỏng này, không thể nghĩ về thứ khác được à?”Thẩm Phú Sơn cũng không giận cô, chỉ hì hì cười: “Vợ, em chưa nghe đạo lý “ấm no sinh d*m d*c” sao? Tôi chỉ tư duy như người bình thường thôi, không đúng chỗ nào?”Anh có lý, anh giỏi nhất, anh lăn qua một bên đi!Tôn Văn Tĩnh nghĩ vậy, đột nhiên cô ngồi dậy, cánh tay cô bị Thẩm Phú Sơn bắt được.“Giận rồi?”Người có tốt tính cỡ nào cũng đều có thể bị anh làm tức chết, Tôn Văn Tĩnh coi như đã rõ rồi.Hất tay anh đi, Tôn Văn Tĩnh đi qua một ổ chăn khác, chẳng nói một lời.Thẩm Phú Sơn không vui, nghiến răng nói: “Em! Đàn bà con gái gì mà lúc nào cũng khó ở, đúng là thiếu đ* mà.”Tôn Văn Tĩnh cũng tức lên, nén ý định muốn nằm xuống mà cãi lại: “Anh thì dễ ở rồi, cả ngày chỉ mẹ nó nhớ thương được mỗi chuyện trong ổ chăn.Về điểm này, tôi xem như phục anh rồi, ngày mai anh đi lai giống cho ngựa mẹ đi, đỡ phải nghẹn chết người…”Thẩm Phú Sơn ha ha cười ra, Tôn Văn Tĩnh giờ mới phản ứng lại mình vừa nói gì, cô xấu hổ đến nổi dùng chăn mỏng che mặt mình lại.“Vợ, em thấy ngựa giống rồi à?”.

Chương 23: Chương 23