Roi ngựa hung hăng quất đánh trên người Tôn Văn Tĩnh, mùa hè ăn mặc nhẹ nhàng, càng khiến cô đau đến lăn lộn ra đất.Tôn Hồng Phúc tức không chịu được, lại muốn tiếp tục dùng roi ngựa quất chết đứa con gái bất hiếu này, làm cho Triệu Thục Vinh phải hét lên để ngăn ông ta lại.“Cha nó à, đừng đánh nữa, đánh chết con bé rồi thì chúng ta biết ăn nói như thế nào với Thẩm Phú Sơn đây?”Tôn Hồng Phúc nghe vậy thì thở hổn hển, roi thu lại.Triệu Thục Vinh khóc sướt mướt, quỳ rạp xuống trước mặt con gái mình: “Tiểu Tĩnh, sao con lại cố chấp như vậy? Con đồng ý hôn sự này đi, ba mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà…”Tôn Văn Tĩnh nghe được lời mẹ mình nói mà trái tim phát lạnh, cô chịu đựng đau đớn trên người, cầu xin ba mẹ mình: “Mẹ, con cầu xin ba mẹ, con nhất định có thể kiếm được 5000 đồng về hiếu kính hai người mà, cầu xin hai người đừng bán con đi…”Một giờ trước, khi đang ngủ trưa thì cô trọng sinh, trở lại ngày này năm 1978.Không muốn lại đi vào con đường cũ, cô đã phản kháng lại ba mẹ mình,…

Chương 32: Chương 32

Thập Niên 70 Chồng Tôi Là Ác BáTác giả: Hội Phi Đích Vu BàTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhRoi ngựa hung hăng quất đánh trên người Tôn Văn Tĩnh, mùa hè ăn mặc nhẹ nhàng, càng khiến cô đau đến lăn lộn ra đất.Tôn Hồng Phúc tức không chịu được, lại muốn tiếp tục dùng roi ngựa quất chết đứa con gái bất hiếu này, làm cho Triệu Thục Vinh phải hét lên để ngăn ông ta lại.“Cha nó à, đừng đánh nữa, đánh chết con bé rồi thì chúng ta biết ăn nói như thế nào với Thẩm Phú Sơn đây?”Tôn Hồng Phúc nghe vậy thì thở hổn hển, roi thu lại.Triệu Thục Vinh khóc sướt mướt, quỳ rạp xuống trước mặt con gái mình: “Tiểu Tĩnh, sao con lại cố chấp như vậy? Con đồng ý hôn sự này đi, ba mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà…”Tôn Văn Tĩnh nghe được lời mẹ mình nói mà trái tim phát lạnh, cô chịu đựng đau đớn trên người, cầu xin ba mẹ mình: “Mẹ, con cầu xin ba mẹ, con nhất định có thể kiếm được 5000 đồng về hiếu kính hai người mà, cầu xin hai người đừng bán con đi…”Một giờ trước, khi đang ngủ trưa thì cô trọng sinh, trở lại ngày này năm 1978.Không muốn lại đi vào con đường cũ, cô đã phản kháng lại ba mẹ mình,… Thẩm Phú Sơn thấy cô tức giận, cũng không biết mình lại chọc cô không vui chỗ nào rồi.Anh nắm tay cô, cách quần cộc mà đặt lên trên thanh sắt nóng bên dưới.Tôn Văn Tĩnh cảm giác được đó là cái gì, muốn rút về nhưng lại bị anh đè chặt lại.“Vợ, d**ng v*t tôi đau quá à.”Đáng thương vô cùng, lại không làm bậy, anh như vậy khiến Tôn Văn Tĩnh có chút băn khoăn.Nghĩ đoạn, cô vụng về đứng dậy, đẩy anh nằm ngửa, tim đập như sấm mà hôn môi anh.Thẩm Phú Sơn lập tức tươi cả người, cảm thấy vợ nhỏ nhà mình đang chủ động dụ dỗ anh làm cô đây mà.Tôn Văn Tĩnh không biết suy nghĩ trong lòng anh, chứ nếu biết thì phỏng chừng sẽ mắng chết anh luôn rồi.Hôn môi một hồi, lại nghĩ đến lời Đường Bình nói, đầu lưỡi thơm tho vói vào trong miệng anh hút l**m, chậm rãi nhưng lại từ trong đó tìm được một tia bí quyết.Thẩm Phú Sơn bị cô trêu chọc cả thân cả tâm đều ngứa ngáy.Anh bị cô khiêu khích đến rầm rì, nửa người dưới thường thường thúc lên một cái, hoàn toàn là phản ứng bản năng.Hôn anh, Tôn Văn Tĩnh lại cầm lấy anh tay ấn trên vú mình, Thẩm Phú Sơn giật mình một chút, sau đó tay cũng chậm rãi x** n*n.Tôn Văn Tĩnh hơi hơi đ*ng t*nh, một nửa thân thể ghé vào trên người anh, bị anh x** n*n nên nhìn không khỏi r*n r* ra tiếng.Miệng cùng miệng tách ra, Tôn Văn Tĩnh th* d*c, một tay của Thẩm Phú Sơn đưa lên vuốt lại mái tóc dài của cô.Khuôn mặt nhỏ của Tôn Văn Tĩnh đỏ bừng, thoạt nhìn thực mê người.Thẩm Phú Sơn đứng dậy đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hút lấy n*m v* cô.“Ưm, chậm một chút!”Thẩm Phú Sơn không lên tiếng, một bàn tay ôm cô, miệng vẫn hút l**m n*m v* không ngừng.Tôn Văn Tĩnh cảm giác cả người mình bắt đầu khó chịu, cũng không biết thế nào mà đại não có chút hỗn độn mơ màng.Một bàn tay sờ xuống âm mao bên dưới, lần này anh không kéo lông nữa mà dùng ngón tay chải vuốt nó.Ngứa, Tôn Văn Tĩnh không khỏi kẹp chặt hai chân.Tay anh tiếp tục chậm rãi trượt xuống, đi tới g*** h** ch*n cô.Tôn Văn Tĩnh xấu hổ đến nhắm tịt hai mắt, Thẩm Phú Sơn lúc này mới nhả n*m v* cô ra.Thẩm Phú Sơn thì thầm bên tai cô: “Vợ, mở ra chân.”Cả người Tôn Văn Tĩnh cứng đờ, Thẩm Phú Sơn thấy cô không nhúc nhích thì đưa tay sờ lên trên đùi cô.Bàn tay thô ráp đặt lên trên da thịt cô, một ngón tay c*m v** nơi g*** h** ch*n cô.Hô hấp của Tôn Văn Tĩnh trở nên dồn dập, th* d*c, cô r*n r* nói đừng mà.Thẩm Phú Sơn nào chịu dừng lại, mỗi bàn tay đè lấy một chân cô, chậm rãi tách chúng ra hai bên.Tôn Văn Tĩnh xấu hổ đến cả người đều đỏ cả lên, trông chẳng khác gì con tôm luộc.Thẩm Phú Sơn nuốt nuốt nước miếng, quỳ dịch đến g*** h** ch*n cô.Tôn Văn Tĩnh xấu hổ không chịu được, cô bảo anh: “Tắt đèn.”Anh sao có thể tắt đèn đi được chứ, anh muốn nhìn cho rõ cô vợ nhỏ nhà mình sẽ ở dưới thân anh thừa hoan như thế nào cơ.Không cho cô nói chuyện cơ hội, ngón tay anh đã thăm dò vào cái nơi thần bí nhất kia.Tôn Văn Tĩnh cắn chặt môi, nhắm mắt lại, trong lòng hoảng lên.Ánh mắt Thẩm Phú Sơn nhìn chằm chằm t*** h***t hồng phấn, thèm đến thiếu chút nữa ch** n**c dãi luôn rồi.Anh nhìn một hồi thì phát hiện ra một cục thịt nhỏ lồi lên, khiến anh hơi tò mò mà dùng bùng ngón tay để xoa vê nó.Chỉ là một chút như vậy nhưng Tôn Văn Tĩnh đã chịu không nổi rồi, thân thể cô run rẩy, giọng nói cũng thấm đẫm t*nh d*c: “Đừng mà, khó chịu lắm.”Cô khó chịu, Thẩm Phú Sơn càng khó chịu, một đôi vợ chồng ngây thơ đối mặt với vấn đề loại này, liên tiếp mắc lỗi là chuyện bình thường..

Thẩm Phú Sơn thấy cô tức giận, cũng không biết mình lại chọc cô không vui chỗ nào rồi.

Anh nắm tay cô, cách quần cộc mà đặt lên trên thanh sắt nóng bên dưới.Tôn Văn Tĩnh cảm giác được đó là cái gì, muốn rút về nhưng lại bị anh đè chặt lại.“Vợ, d**ng v*t tôi đau quá à.”Đáng thương vô cùng, lại không làm bậy, anh như vậy khiến Tôn Văn Tĩnh có chút băn khoăn.

Nghĩ đoạn, cô vụng về đứng dậy, đẩy anh nằm ngửa, tim đập như sấm mà hôn môi anh.

Thẩm Phú Sơn lập tức tươi cả người, cảm thấy vợ nhỏ nhà mình đang chủ động dụ dỗ anh làm cô đây mà.Tôn Văn Tĩnh không biết suy nghĩ trong lòng anh, chứ nếu biết thì phỏng chừng sẽ mắng chết anh luôn rồi.Hôn môi một hồi, lại nghĩ đến lời Đường Bình nói, đầu lưỡi thơm tho vói vào trong miệng anh hút l**m, chậm rãi nhưng lại từ trong đó tìm được một tia bí quyết.Thẩm Phú Sơn bị cô trêu chọc cả thân cả tâm đều ngứa ngáy.

Anh bị cô khiêu khích đến rầm rì, nửa người dưới thường thường thúc lên một cái, hoàn toàn là phản ứng bản năng.Hôn anh, Tôn Văn Tĩnh lại cầm lấy anh tay ấn trên vú mình, Thẩm Phú Sơn giật mình một chút, sau đó tay cũng chậm rãi x** n*n.Tôn Văn Tĩnh hơi hơi đ*ng t*nh, một nửa thân thể ghé vào trên người anh, bị anh x** n*n nên nhìn không khỏi r*n r* ra tiếng.Miệng cùng miệng tách ra, Tôn Văn Tĩnh th* d*c, một tay của Thẩm Phú Sơn đưa lên vuốt lại mái tóc dài của cô.Khuôn mặt nhỏ của Tôn Văn Tĩnh đỏ bừng, thoạt nhìn thực mê người.

Thẩm Phú Sơn đứng dậy đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hút lấy n*m v* cô.“Ưm, chậm một chút!”Thẩm Phú Sơn không lên tiếng, một bàn tay ôm cô, miệng vẫn hút l**m n*m v* không ngừng.Tôn Văn Tĩnh cảm giác cả người mình bắt đầu khó chịu, cũng không biết thế nào mà đại não có chút hỗn độn mơ màng.Một bàn tay sờ xuống âm mao bên dưới, lần này anh không kéo lông nữa mà dùng ngón tay chải vuốt nó.Ngứa, Tôn Văn Tĩnh không khỏi kẹp chặt hai chân.Tay anh tiếp tục chậm rãi trượt xuống, đi tới g*** h** ch*n cô.

Tôn Văn Tĩnh xấu hổ đến nhắm tịt hai mắt, Thẩm Phú Sơn lúc này mới nhả n*m v* cô ra.Thẩm Phú Sơn thì thầm bên tai cô: “Vợ, mở ra chân.”Cả người Tôn Văn Tĩnh cứng đờ, Thẩm Phú Sơn thấy cô không nhúc nhích thì đưa tay sờ lên trên đùi cô.Bàn tay thô ráp đặt lên trên da thịt cô, một ngón tay c*m v** nơi g*** h** ch*n cô.

Hô hấp của Tôn Văn Tĩnh trở nên dồn dập, th* d*c, cô r*n r* nói đừng mà.Thẩm Phú Sơn nào chịu dừng lại, mỗi bàn tay đè lấy một chân cô, chậm rãi tách chúng ra hai bên.

Tôn Văn Tĩnh xấu hổ đến cả người đều đỏ cả lên, trông chẳng khác gì con tôm luộc.Thẩm Phú Sơn nuốt nuốt nước miếng, quỳ dịch đến g*** h** ch*n cô.

Tôn Văn Tĩnh xấu hổ không chịu được, cô bảo anh: “Tắt đèn.”Anh sao có thể tắt đèn đi được chứ, anh muốn nhìn cho rõ cô vợ nhỏ nhà mình sẽ ở dưới thân anh thừa hoan như thế nào cơ.Không cho cô nói chuyện cơ hội, ngón tay anh đã thăm dò vào cái nơi thần bí nhất kia.

Tôn Văn Tĩnh cắn chặt môi, nhắm mắt lại, trong lòng hoảng lên.

Ánh mắt Thẩm Phú Sơn nhìn chằm chằm t*** h***t hồng phấn, thèm đến thiếu chút nữa ch** n**c dãi luôn rồi.

Anh nhìn một hồi thì phát hiện ra một cục thịt nhỏ lồi lên, khiến anh hơi tò mò mà dùng bùng ngón tay để xoa vê nó.

Chỉ là một chút như vậy nhưng Tôn Văn Tĩnh đã chịu không nổi rồi, thân thể cô run rẩy, giọng nói cũng thấm đẫm t*nh d*c: “Đừng mà, khó chịu lắm.”Cô khó chịu, Thẩm Phú Sơn càng khó chịu, một đôi vợ chồng ngây thơ đối mặt với vấn đề loại này, liên tiếp mắc lỗi là chuyện bình thường..

Thập Niên 70 Chồng Tôi Là Ác BáTác giả: Hội Phi Đích Vu BàTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhRoi ngựa hung hăng quất đánh trên người Tôn Văn Tĩnh, mùa hè ăn mặc nhẹ nhàng, càng khiến cô đau đến lăn lộn ra đất.Tôn Hồng Phúc tức không chịu được, lại muốn tiếp tục dùng roi ngựa quất chết đứa con gái bất hiếu này, làm cho Triệu Thục Vinh phải hét lên để ngăn ông ta lại.“Cha nó à, đừng đánh nữa, đánh chết con bé rồi thì chúng ta biết ăn nói như thế nào với Thẩm Phú Sơn đây?”Tôn Hồng Phúc nghe vậy thì thở hổn hển, roi thu lại.Triệu Thục Vinh khóc sướt mướt, quỳ rạp xuống trước mặt con gái mình: “Tiểu Tĩnh, sao con lại cố chấp như vậy? Con đồng ý hôn sự này đi, ba mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà…”Tôn Văn Tĩnh nghe được lời mẹ mình nói mà trái tim phát lạnh, cô chịu đựng đau đớn trên người, cầu xin ba mẹ mình: “Mẹ, con cầu xin ba mẹ, con nhất định có thể kiếm được 5000 đồng về hiếu kính hai người mà, cầu xin hai người đừng bán con đi…”Một giờ trước, khi đang ngủ trưa thì cô trọng sinh, trở lại ngày này năm 1978.Không muốn lại đi vào con đường cũ, cô đã phản kháng lại ba mẹ mình,… Thẩm Phú Sơn thấy cô tức giận, cũng không biết mình lại chọc cô không vui chỗ nào rồi.Anh nắm tay cô, cách quần cộc mà đặt lên trên thanh sắt nóng bên dưới.Tôn Văn Tĩnh cảm giác được đó là cái gì, muốn rút về nhưng lại bị anh đè chặt lại.“Vợ, d**ng v*t tôi đau quá à.”Đáng thương vô cùng, lại không làm bậy, anh như vậy khiến Tôn Văn Tĩnh có chút băn khoăn.Nghĩ đoạn, cô vụng về đứng dậy, đẩy anh nằm ngửa, tim đập như sấm mà hôn môi anh.Thẩm Phú Sơn lập tức tươi cả người, cảm thấy vợ nhỏ nhà mình đang chủ động dụ dỗ anh làm cô đây mà.Tôn Văn Tĩnh không biết suy nghĩ trong lòng anh, chứ nếu biết thì phỏng chừng sẽ mắng chết anh luôn rồi.Hôn môi một hồi, lại nghĩ đến lời Đường Bình nói, đầu lưỡi thơm tho vói vào trong miệng anh hút l**m, chậm rãi nhưng lại từ trong đó tìm được một tia bí quyết.Thẩm Phú Sơn bị cô trêu chọc cả thân cả tâm đều ngứa ngáy.Anh bị cô khiêu khích đến rầm rì, nửa người dưới thường thường thúc lên một cái, hoàn toàn là phản ứng bản năng.Hôn anh, Tôn Văn Tĩnh lại cầm lấy anh tay ấn trên vú mình, Thẩm Phú Sơn giật mình một chút, sau đó tay cũng chậm rãi x** n*n.Tôn Văn Tĩnh hơi hơi đ*ng t*nh, một nửa thân thể ghé vào trên người anh, bị anh x** n*n nên nhìn không khỏi r*n r* ra tiếng.Miệng cùng miệng tách ra, Tôn Văn Tĩnh th* d*c, một tay của Thẩm Phú Sơn đưa lên vuốt lại mái tóc dài của cô.Khuôn mặt nhỏ của Tôn Văn Tĩnh đỏ bừng, thoạt nhìn thực mê người.Thẩm Phú Sơn đứng dậy đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hút lấy n*m v* cô.“Ưm, chậm một chút!”Thẩm Phú Sơn không lên tiếng, một bàn tay ôm cô, miệng vẫn hút l**m n*m v* không ngừng.Tôn Văn Tĩnh cảm giác cả người mình bắt đầu khó chịu, cũng không biết thế nào mà đại não có chút hỗn độn mơ màng.Một bàn tay sờ xuống âm mao bên dưới, lần này anh không kéo lông nữa mà dùng ngón tay chải vuốt nó.Ngứa, Tôn Văn Tĩnh không khỏi kẹp chặt hai chân.Tay anh tiếp tục chậm rãi trượt xuống, đi tới g*** h** ch*n cô.Tôn Văn Tĩnh xấu hổ đến nhắm tịt hai mắt, Thẩm Phú Sơn lúc này mới nhả n*m v* cô ra.Thẩm Phú Sơn thì thầm bên tai cô: “Vợ, mở ra chân.”Cả người Tôn Văn Tĩnh cứng đờ, Thẩm Phú Sơn thấy cô không nhúc nhích thì đưa tay sờ lên trên đùi cô.Bàn tay thô ráp đặt lên trên da thịt cô, một ngón tay c*m v** nơi g*** h** ch*n cô.Hô hấp của Tôn Văn Tĩnh trở nên dồn dập, th* d*c, cô r*n r* nói đừng mà.Thẩm Phú Sơn nào chịu dừng lại, mỗi bàn tay đè lấy một chân cô, chậm rãi tách chúng ra hai bên.Tôn Văn Tĩnh xấu hổ đến cả người đều đỏ cả lên, trông chẳng khác gì con tôm luộc.Thẩm Phú Sơn nuốt nuốt nước miếng, quỳ dịch đến g*** h** ch*n cô.Tôn Văn Tĩnh xấu hổ không chịu được, cô bảo anh: “Tắt đèn.”Anh sao có thể tắt đèn đi được chứ, anh muốn nhìn cho rõ cô vợ nhỏ nhà mình sẽ ở dưới thân anh thừa hoan như thế nào cơ.Không cho cô nói chuyện cơ hội, ngón tay anh đã thăm dò vào cái nơi thần bí nhất kia.Tôn Văn Tĩnh cắn chặt môi, nhắm mắt lại, trong lòng hoảng lên.Ánh mắt Thẩm Phú Sơn nhìn chằm chằm t*** h***t hồng phấn, thèm đến thiếu chút nữa ch** n**c dãi luôn rồi.Anh nhìn một hồi thì phát hiện ra một cục thịt nhỏ lồi lên, khiến anh hơi tò mò mà dùng bùng ngón tay để xoa vê nó.Chỉ là một chút như vậy nhưng Tôn Văn Tĩnh đã chịu không nổi rồi, thân thể cô run rẩy, giọng nói cũng thấm đẫm t*nh d*c: “Đừng mà, khó chịu lắm.”Cô khó chịu, Thẩm Phú Sơn càng khó chịu, một đôi vợ chồng ngây thơ đối mặt với vấn đề loại này, liên tiếp mắc lỗi là chuyện bình thường..

Chương 32: Chương 32