Roi ngựa hung hăng quất đánh trên người Tôn Văn Tĩnh, mùa hè ăn mặc nhẹ nhàng, càng khiến cô đau đến lăn lộn ra đất.Tôn Hồng Phúc tức không chịu được, lại muốn tiếp tục dùng roi ngựa quất chết đứa con gái bất hiếu này, làm cho Triệu Thục Vinh phải hét lên để ngăn ông ta lại.“Cha nó à, đừng đánh nữa, đánh chết con bé rồi thì chúng ta biết ăn nói như thế nào với Thẩm Phú Sơn đây?”Tôn Hồng Phúc nghe vậy thì thở hổn hển, roi thu lại.Triệu Thục Vinh khóc sướt mướt, quỳ rạp xuống trước mặt con gái mình: “Tiểu Tĩnh, sao con lại cố chấp như vậy? Con đồng ý hôn sự này đi, ba mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà…”Tôn Văn Tĩnh nghe được lời mẹ mình nói mà trái tim phát lạnh, cô chịu đựng đau đớn trên người, cầu xin ba mẹ mình: “Mẹ, con cầu xin ba mẹ, con nhất định có thể kiếm được 5000 đồng về hiếu kính hai người mà, cầu xin hai người đừng bán con đi…”Một giờ trước, khi đang ngủ trưa thì cô trọng sinh, trở lại ngày này năm 1978.Không muốn lại đi vào con đường cũ, cô đã phản kháng lại ba mẹ mình,…

Chương 45: Chương 45

Thập Niên 70 Chồng Tôi Là Ác BáTác giả: Hội Phi Đích Vu BàTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhRoi ngựa hung hăng quất đánh trên người Tôn Văn Tĩnh, mùa hè ăn mặc nhẹ nhàng, càng khiến cô đau đến lăn lộn ra đất.Tôn Hồng Phúc tức không chịu được, lại muốn tiếp tục dùng roi ngựa quất chết đứa con gái bất hiếu này, làm cho Triệu Thục Vinh phải hét lên để ngăn ông ta lại.“Cha nó à, đừng đánh nữa, đánh chết con bé rồi thì chúng ta biết ăn nói như thế nào với Thẩm Phú Sơn đây?”Tôn Hồng Phúc nghe vậy thì thở hổn hển, roi thu lại.Triệu Thục Vinh khóc sướt mướt, quỳ rạp xuống trước mặt con gái mình: “Tiểu Tĩnh, sao con lại cố chấp như vậy? Con đồng ý hôn sự này đi, ba mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà…”Tôn Văn Tĩnh nghe được lời mẹ mình nói mà trái tim phát lạnh, cô chịu đựng đau đớn trên người, cầu xin ba mẹ mình: “Mẹ, con cầu xin ba mẹ, con nhất định có thể kiếm được 5000 đồng về hiếu kính hai người mà, cầu xin hai người đừng bán con đi…”Một giờ trước, khi đang ngủ trưa thì cô trọng sinh, trở lại ngày này năm 1978.Không muốn lại đi vào con đường cũ, cô đã phản kháng lại ba mẹ mình,… Tôn Văn Tĩnh ừm một tiếng, cô đang xử lý đống quần áo cũ, tính dùng chúng để làm đế giày.Thẩm Phú Sơn không nói gì mà bắt tay dọn vén nhà cửa.Anh quét sân xong thì thuận tay thu luôn mớ rau củ mà cô đem phơi khô.Cô trộn hồ nhão, dán từng tầng từng tầng quần áo cũ vào nhau, đem phơi khô là có thể dùng để làm giày rồi.Nhanh tay sửa soạn xong hết cả, Thẩm Phú Sơn đi vào trong phòng.Kỳ thật với anh mà nói, cô không cần tự làm giày cũng được, nhưng đã có bài học từ mấy lần nhiều chuyện trước kia nên lần này anh đã khôn ra rồi, cứ tuỳ ý để cô làm thôi.Tôn Văn Tĩnh rửa tay, nói thầm: “Nếu có cái máy may thì tốt rồi, mấy chuyện may vá này có thể nhẹ nhàng hơn không ít.”Lâu nay Thẩm Phú Sơn chỉ ở một mình, chưa bao giờ phải khâu khâu vá vá cả, thế nên trong nhà anh cũng không có máy may.Anh không nói gì, cô cũng tiếp tục vội vàng chuyện khác.Vào thu, phải muối ít dưa chua dùng dần, thế là Tôn Văn Tĩnh bưng bồn đi vườn rau nhỏ.Cô hái được một chậu ớt cay, chuẩn bị làm ít tương ớt.Lúc cô về phòng lại không thấy Thẩm Phú Sơn đâu, cũng không biết là anh đã rời nhà từ khi nào nữa.Tôn Văn Tĩnh làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, cô băm hết một chậu ớt cay, lại ra vườn hái thêm được một chậu cà tím nữa.Làm cà tím ngâm tỏi, lại ướp thêm một ít tỏi ngâm nữa.Vội tới vội lui, cuối cùng cô rất vừa lòng khi nhìn thấy thành quả của mình sau cả buổi trời bận rộn.Tôn Văn Tĩnh nhẹ giọng lẩm bẩm: “Phải mua một cái lu lớn để yêm chút dưa chua, còn phải chuẩn bị làm một hũ tương mới để năm sau ăn nữa…Nhắc tới một hồi mới phát hiện ra trong nhà giờ thiếu không ít đồ đạc, cô thầm ghi nhớ rồi bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.Lúc cô còn đang ở trong bếp xào rau thì nghe thấy cổng lớn vọng vào tiếng ồn ào nhốn nháo.Nghe thấy tiếng Thẩm Phú Sơn, cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.Tôn Văn Tĩnh vừa nhìn đã thấy Thẩm Phú Sơn đi cùng Nhị Oa, còn có thêm hai người đàn ông xa lạ khác đang nâng một cái máy may vào trong nhà nữa.Cô nhìn mà ngớ cả người, nhanh chóng làm cho xong đồ ăn đang dở tay, tháo tạp dề đang mang ra, cô đi ra ngoài xem thử.Nhị Oa thấy cô thì chào một tiếng tiếng chị dâu, hai người kia cũng chào theo một tiếng.Thẩm Phú Sơn đang giống như đại gia mà đứng nhìn một bên, Nhị Oa thì ra giọng chỉ huy bọn họ đem máy may nâng vào trong phòng.Máy may là đồ mới, bao bì đóng gói cũng vẫn còn nguyên.“Em xem nên để đâu thì hợp.” Thẩm Phú Sơn nói.Tôn Văn Tĩnh nhíu mày: “Máy may này đâu ra đấy?”Máy may còn mới tinh thì chỉ có Cung Tiêu Xã bán thôi.Thẩm Phú Sơn – lúc này đã học khôn: “Tôi mua.”Máy may chính là hàng hóa hút hàng, có tiền có phiếu cũng không chắc là có thể đến phiên mà mua được đâu.Trong lòng Tôn Văn Tĩnh như có điều suy nghĩ, cô nhìn anh rồi xoay người vào phòng.Máy may đã được đặt xong, Nhị Oa dẫn theo hai người kia đi luôn.Sau khi ăn xong, Tôn Văn Tĩnh thử đùa nghịch máy may một chốc.Quả thực là dùng rất thuận tay, chỉ có điều trong lòng cô vẫn hơi chút bâng khuâng.Cô biết rõ món đồ này không phải là dùng cách thức bình thường mà có được, nhưng có một số việc lại không thể cứ lải nhải mãi bên miệng.Trong khi Tôn Văn Tĩnh còn đang thất thần, Thẩm Phú Sơn đã tiến đến bên cạnh cô.“Vợ, máy may dùng tốt chứ?”Tôn Văn Tĩnh quay đầu lại, ngửa đầu nhìn anh: “Dùng tốt lắm.”Thế nhưng Thẩm Phú Sơn lại chỉ đọc được hai chữ “không vui” to lù lù ghi rõ trên mặt cô thôi: “Vậy sao em lại không vui là thế nào?”Có quỷ mới có thể vui vẻ được ấy.Tôn Văn Tĩnh thích làm mọi thứ đến nơi đến chốn, có điều cô lại gả cho người đàn ông hoàn toàn khác hẳn với mình.“Không có gì, chăc là làm nhiều dưa muối nên hơi mệt thôi.”.

Tôn Văn Tĩnh ừm một tiếng, cô đang xử lý đống quần áo cũ, tính dùng chúng để làm đế giày.Thẩm Phú Sơn không nói gì mà bắt tay dọn vén nhà cửa.

Anh quét sân xong thì thuận tay thu luôn mớ rau củ mà cô đem phơi khô.Cô trộn hồ nhão, dán từng tầng từng tầng quần áo cũ vào nhau, đem phơi khô là có thể dùng để làm giày rồi.Nhanh tay sửa soạn xong hết cả, Thẩm Phú Sơn đi vào trong phòng.

Kỳ thật với anh mà nói, cô không cần tự làm giày cũng được, nhưng đã có bài học từ mấy lần nhiều chuyện trước kia nên lần này anh đã khôn ra rồi, cứ tuỳ ý để cô làm thôi.Tôn Văn Tĩnh rửa tay, nói thầm: “Nếu có cái máy may thì tốt rồi, mấy chuyện may vá này có thể nhẹ nhàng hơn không ít.”Lâu nay Thẩm Phú Sơn chỉ ở một mình, chưa bao giờ phải khâu khâu vá vá cả, thế nên trong nhà anh cũng không có máy may.

Anh không nói gì, cô cũng tiếp tục vội vàng chuyện khác.Vào thu, phải muối ít dưa chua dùng dần, thế là Tôn Văn Tĩnh bưng bồn đi vườn rau nhỏ.

Cô hái được một chậu ớt cay, chuẩn bị làm ít tương ớt.Lúc cô về phòng lại không thấy Thẩm Phú Sơn đâu, cũng không biết là anh đã rời nhà từ khi nào nữa.Tôn Văn Tĩnh làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, cô băm hết một chậu ớt cay, lại ra vườn hái thêm được một chậu cà tím nữa.

Làm cà tím ngâm tỏi, lại ướp thêm một ít tỏi ngâm nữa.Vội tới vội lui, cuối cùng cô rất vừa lòng khi nhìn thấy thành quả của mình sau cả buổi trời bận rộn.

Tôn Văn Tĩnh nhẹ giọng lẩm bẩm: “Phải mua một cái lu lớn để yêm chút dưa chua, còn phải chuẩn bị làm một hũ tương mới để năm sau ăn nữa…Nhắc tới một hồi mới phát hiện ra trong nhà giờ thiếu không ít đồ đạc, cô thầm ghi nhớ rồi bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.Lúc cô còn đang ở trong bếp xào rau thì nghe thấy cổng lớn vọng vào tiếng ồn ào nhốn nháo.

Nghe thấy tiếng Thẩm Phú Sơn, cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.Tôn Văn Tĩnh vừa nhìn đã thấy Thẩm Phú Sơn đi cùng Nhị Oa, còn có thêm hai người đàn ông xa lạ khác đang nâng một cái máy may vào trong nhà nữa.Cô nhìn mà ngớ cả người, nhanh chóng làm cho xong đồ ăn đang dở tay, tháo tạp dề đang mang ra, cô đi ra ngoài xem thử.Nhị Oa thấy cô thì chào một tiếng tiếng chị dâu, hai người kia cũng chào theo một tiếng.Thẩm Phú Sơn đang giống như đại gia mà đứng nhìn một bên, Nhị Oa thì ra giọng chỉ huy bọn họ đem máy may nâng vào trong phòng.Máy may là đồ mới, bao bì đóng gói cũng vẫn còn nguyên.“Em xem nên để đâu thì hợp.” Thẩm Phú Sơn nói.Tôn Văn Tĩnh nhíu mày: “Máy may này đâu ra đấy?”Máy may còn mới tinh thì chỉ có Cung Tiêu Xã bán thôi.Thẩm Phú Sơn – lúc này đã học khôn: “Tôi mua.”Máy may chính là hàng hóa hút hàng, có tiền có phiếu cũng không chắc là có thể đến phiên mà mua được đâu.

Trong lòng Tôn Văn Tĩnh như có điều suy nghĩ, cô nhìn anh rồi xoay người vào phòng.Máy may đã được đặt xong, Nhị Oa dẫn theo hai người kia đi luôn.Sau khi ăn xong, Tôn Văn Tĩnh thử đùa nghịch máy may một chốc.

Quả thực là dùng rất thuận tay, chỉ có điều trong lòng cô vẫn hơi chút bâng khuâng.Cô biết rõ món đồ này không phải là dùng cách thức bình thường mà có được, nhưng có một số việc lại không thể cứ lải nhải mãi bên miệng.Trong khi Tôn Văn Tĩnh còn đang thất thần, Thẩm Phú Sơn đã tiến đến bên cạnh cô.“Vợ, máy may dùng tốt chứ?”Tôn Văn Tĩnh quay đầu lại, ngửa đầu nhìn anh: “Dùng tốt lắm.”Thế nhưng Thẩm Phú Sơn lại chỉ đọc được hai chữ “không vui” to lù lù ghi rõ trên mặt cô thôi: “Vậy sao em lại không vui là thế nào?”Có quỷ mới có thể vui vẻ được ấy.Tôn Văn Tĩnh thích làm mọi thứ đến nơi đến chốn, có điều cô lại gả cho người đàn ông hoàn toàn khác hẳn với mình.“Không có gì, chăc là làm nhiều dưa muối nên hơi mệt thôi.”.

Thập Niên 70 Chồng Tôi Là Ác BáTác giả: Hội Phi Đích Vu BàTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhRoi ngựa hung hăng quất đánh trên người Tôn Văn Tĩnh, mùa hè ăn mặc nhẹ nhàng, càng khiến cô đau đến lăn lộn ra đất.Tôn Hồng Phúc tức không chịu được, lại muốn tiếp tục dùng roi ngựa quất chết đứa con gái bất hiếu này, làm cho Triệu Thục Vinh phải hét lên để ngăn ông ta lại.“Cha nó à, đừng đánh nữa, đánh chết con bé rồi thì chúng ta biết ăn nói như thế nào với Thẩm Phú Sơn đây?”Tôn Hồng Phúc nghe vậy thì thở hổn hển, roi thu lại.Triệu Thục Vinh khóc sướt mướt, quỳ rạp xuống trước mặt con gái mình: “Tiểu Tĩnh, sao con lại cố chấp như vậy? Con đồng ý hôn sự này đi, ba mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà…”Tôn Văn Tĩnh nghe được lời mẹ mình nói mà trái tim phát lạnh, cô chịu đựng đau đớn trên người, cầu xin ba mẹ mình: “Mẹ, con cầu xin ba mẹ, con nhất định có thể kiếm được 5000 đồng về hiếu kính hai người mà, cầu xin hai người đừng bán con đi…”Một giờ trước, khi đang ngủ trưa thì cô trọng sinh, trở lại ngày này năm 1978.Không muốn lại đi vào con đường cũ, cô đã phản kháng lại ba mẹ mình,… Tôn Văn Tĩnh ừm một tiếng, cô đang xử lý đống quần áo cũ, tính dùng chúng để làm đế giày.Thẩm Phú Sơn không nói gì mà bắt tay dọn vén nhà cửa.Anh quét sân xong thì thuận tay thu luôn mớ rau củ mà cô đem phơi khô.Cô trộn hồ nhão, dán từng tầng từng tầng quần áo cũ vào nhau, đem phơi khô là có thể dùng để làm giày rồi.Nhanh tay sửa soạn xong hết cả, Thẩm Phú Sơn đi vào trong phòng.Kỳ thật với anh mà nói, cô không cần tự làm giày cũng được, nhưng đã có bài học từ mấy lần nhiều chuyện trước kia nên lần này anh đã khôn ra rồi, cứ tuỳ ý để cô làm thôi.Tôn Văn Tĩnh rửa tay, nói thầm: “Nếu có cái máy may thì tốt rồi, mấy chuyện may vá này có thể nhẹ nhàng hơn không ít.”Lâu nay Thẩm Phú Sơn chỉ ở một mình, chưa bao giờ phải khâu khâu vá vá cả, thế nên trong nhà anh cũng không có máy may.Anh không nói gì, cô cũng tiếp tục vội vàng chuyện khác.Vào thu, phải muối ít dưa chua dùng dần, thế là Tôn Văn Tĩnh bưng bồn đi vườn rau nhỏ.Cô hái được một chậu ớt cay, chuẩn bị làm ít tương ớt.Lúc cô về phòng lại không thấy Thẩm Phú Sơn đâu, cũng không biết là anh đã rời nhà từ khi nào nữa.Tôn Văn Tĩnh làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, cô băm hết một chậu ớt cay, lại ra vườn hái thêm được một chậu cà tím nữa.Làm cà tím ngâm tỏi, lại ướp thêm một ít tỏi ngâm nữa.Vội tới vội lui, cuối cùng cô rất vừa lòng khi nhìn thấy thành quả của mình sau cả buổi trời bận rộn.Tôn Văn Tĩnh nhẹ giọng lẩm bẩm: “Phải mua một cái lu lớn để yêm chút dưa chua, còn phải chuẩn bị làm một hũ tương mới để năm sau ăn nữa…Nhắc tới một hồi mới phát hiện ra trong nhà giờ thiếu không ít đồ đạc, cô thầm ghi nhớ rồi bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.Lúc cô còn đang ở trong bếp xào rau thì nghe thấy cổng lớn vọng vào tiếng ồn ào nhốn nháo.Nghe thấy tiếng Thẩm Phú Sơn, cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.Tôn Văn Tĩnh vừa nhìn đã thấy Thẩm Phú Sơn đi cùng Nhị Oa, còn có thêm hai người đàn ông xa lạ khác đang nâng một cái máy may vào trong nhà nữa.Cô nhìn mà ngớ cả người, nhanh chóng làm cho xong đồ ăn đang dở tay, tháo tạp dề đang mang ra, cô đi ra ngoài xem thử.Nhị Oa thấy cô thì chào một tiếng tiếng chị dâu, hai người kia cũng chào theo một tiếng.Thẩm Phú Sơn đang giống như đại gia mà đứng nhìn một bên, Nhị Oa thì ra giọng chỉ huy bọn họ đem máy may nâng vào trong phòng.Máy may là đồ mới, bao bì đóng gói cũng vẫn còn nguyên.“Em xem nên để đâu thì hợp.” Thẩm Phú Sơn nói.Tôn Văn Tĩnh nhíu mày: “Máy may này đâu ra đấy?”Máy may còn mới tinh thì chỉ có Cung Tiêu Xã bán thôi.Thẩm Phú Sơn – lúc này đã học khôn: “Tôi mua.”Máy may chính là hàng hóa hút hàng, có tiền có phiếu cũng không chắc là có thể đến phiên mà mua được đâu.Trong lòng Tôn Văn Tĩnh như có điều suy nghĩ, cô nhìn anh rồi xoay người vào phòng.Máy may đã được đặt xong, Nhị Oa dẫn theo hai người kia đi luôn.Sau khi ăn xong, Tôn Văn Tĩnh thử đùa nghịch máy may một chốc.Quả thực là dùng rất thuận tay, chỉ có điều trong lòng cô vẫn hơi chút bâng khuâng.Cô biết rõ món đồ này không phải là dùng cách thức bình thường mà có được, nhưng có một số việc lại không thể cứ lải nhải mãi bên miệng.Trong khi Tôn Văn Tĩnh còn đang thất thần, Thẩm Phú Sơn đã tiến đến bên cạnh cô.“Vợ, máy may dùng tốt chứ?”Tôn Văn Tĩnh quay đầu lại, ngửa đầu nhìn anh: “Dùng tốt lắm.”Thế nhưng Thẩm Phú Sơn lại chỉ đọc được hai chữ “không vui” to lù lù ghi rõ trên mặt cô thôi: “Vậy sao em lại không vui là thế nào?”Có quỷ mới có thể vui vẻ được ấy.Tôn Văn Tĩnh thích làm mọi thứ đến nơi đến chốn, có điều cô lại gả cho người đàn ông hoàn toàn khác hẳn với mình.“Không có gì, chăc là làm nhiều dưa muối nên hơi mệt thôi.”.

Chương 45: Chương 45