Roi ngựa hung hăng quất đánh trên người Tôn Văn Tĩnh, mùa hè ăn mặc nhẹ nhàng, càng khiến cô đau đến lăn lộn ra đất.Tôn Hồng Phúc tức không chịu được, lại muốn tiếp tục dùng roi ngựa quất chết đứa con gái bất hiếu này, làm cho Triệu Thục Vinh phải hét lên để ngăn ông ta lại.“Cha nó à, đừng đánh nữa, đánh chết con bé rồi thì chúng ta biết ăn nói như thế nào với Thẩm Phú Sơn đây?”Tôn Hồng Phúc nghe vậy thì thở hổn hển, roi thu lại.Triệu Thục Vinh khóc sướt mướt, quỳ rạp xuống trước mặt con gái mình: “Tiểu Tĩnh, sao con lại cố chấp như vậy? Con đồng ý hôn sự này đi, ba mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà…”Tôn Văn Tĩnh nghe được lời mẹ mình nói mà trái tim phát lạnh, cô chịu đựng đau đớn trên người, cầu xin ba mẹ mình: “Mẹ, con cầu xin ba mẹ, con nhất định có thể kiếm được 5000 đồng về hiếu kính hai người mà, cầu xin hai người đừng bán con đi…”Một giờ trước, khi đang ngủ trưa thì cô trọng sinh, trở lại ngày này năm 1978.Không muốn lại đi vào con đường cũ, cô đã phản kháng lại ba mẹ mình,…
Chương 48: Chương 48
Thập Niên 70 Chồng Tôi Là Ác BáTác giả: Hội Phi Đích Vu BàTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhRoi ngựa hung hăng quất đánh trên người Tôn Văn Tĩnh, mùa hè ăn mặc nhẹ nhàng, càng khiến cô đau đến lăn lộn ra đất.Tôn Hồng Phúc tức không chịu được, lại muốn tiếp tục dùng roi ngựa quất chết đứa con gái bất hiếu này, làm cho Triệu Thục Vinh phải hét lên để ngăn ông ta lại.“Cha nó à, đừng đánh nữa, đánh chết con bé rồi thì chúng ta biết ăn nói như thế nào với Thẩm Phú Sơn đây?”Tôn Hồng Phúc nghe vậy thì thở hổn hển, roi thu lại.Triệu Thục Vinh khóc sướt mướt, quỳ rạp xuống trước mặt con gái mình: “Tiểu Tĩnh, sao con lại cố chấp như vậy? Con đồng ý hôn sự này đi, ba mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà…”Tôn Văn Tĩnh nghe được lời mẹ mình nói mà trái tim phát lạnh, cô chịu đựng đau đớn trên người, cầu xin ba mẹ mình: “Mẹ, con cầu xin ba mẹ, con nhất định có thể kiếm được 5000 đồng về hiếu kính hai người mà, cầu xin hai người đừng bán con đi…”Một giờ trước, khi đang ngủ trưa thì cô trọng sinh, trở lại ngày này năm 1978.Không muốn lại đi vào con đường cũ, cô đã phản kháng lại ba mẹ mình,… Lại bị anh nói vài ba câu chọc cho tức điên, Tôn Văn Tĩnh đứng dậy đẩy anh ra rồi bò vào lại trong ổ chăn.Cô tắt đèn, lại dùng chăn bọc mình kín mít, còn Thẩm Phú Sơn vẫn ngây ngốc ngồi nguyên tại chỗ.Đây là tình huống gì thế này? Còn có thể chơi vậy nữa hả.Anh lần lần ghé lại, định xốc chăn cô lên thì Tôn Văn Tĩnh gầm nhẹ: “Đệch bà nội anh, đừng có động vào tôi.”Lại là cái miệng thiếu đánh của anh chọc họa rồi.Thẩm Phú Sơn nào có khả năng ngoan ngoãn nghe lời cô chứ, anh vẫn mặt dày mày dạn túm lấy cái chăn rồi xốc lên.Tôn Văn Tĩnh càng nghĩ càng giận, vươn tay đẩy anh ra.Thẩm Phú Sơn chỉ cười ha hả, coi như chơi đùa cùng cô một hồi.Bằng sức mạnh của vũ lực, anh đã thành công chui vào trong ổ chăn cô rồi.Nhìn cô vợ nhỏ nhà mình đang tức giận mà thở phì phì, anh nói: “Sao em cứ thích giận dỗi vậy nhỉ? Tôi cũng chưa nói gì mà? Sau này em có thể đừng có động chút là nổi giận với tôi được không?”Tôn Văn Tĩnh chỉ rầm rì trong lòng ngực anh, cô càng nghĩ càng giận, miệng đụng phải n*m v* anh, thế là hai mắt cô sáng lên, một ngụm ngậm lấy nó.Thẩm Phú Sơn đều ngớ cả người.Anh cảm giác n*m v* mình bị cô m*t đến ngứa ngáy, chịu không nổi phải đẩy cô ra.Cô chép miệng, lại l**m l**m môi, hơi có chút ngượng ngùng.Anh dùng tay cào n*m v*: “Ngứa chết được.”Tôn Văn Tĩnh cong cong khóe miệng, bàn tay lại mò qua x** n*n n*m v* của anh: “Chỉ mới thế đã ngứa rồi? Tự anh ngẫm lại đi, bình thường anh chơi vú tôi thế nào…”Anh bị cô hỏi mà ngây ngẩn cả người.Anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này bao giờ, trong tiềm thức, anh vẫn luôn cho rằng đàn ông trời sinh chính là chơi phụ nữ như thế.Nhằm lúc anh còn đang thất thần ngơ ngẩn, Tôn Văn Tĩnh há mồm, lại lần nữa m*t lấy n*m v* của anh, khiến Thẩm Phú Sơn ngứa đến nổi kêu gào luôn miệng.Anh càng như vậy, máu đùa dai của Tôn Văn Tĩnh lại càng sôi lên sùng sục.“Không cho tôi ngậm vú anh thì về sau anh cũng đừng nghĩ đến chuyện đụng vào tôi nữa.”Mới vừa tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại một mảnh đen nhánh, hai người đều không thể nhìn thấy vẻ mặt của đối phương.Tròng mắt của Thẩm Phú Sơn quay tròn loạn chuyển, từ giọng nói xuôi tai của cô, anh có thể nghe ra được chút đắc ý nho nhỏ.Coi như là nhìn thấu tâm tư cô, anh đáp: “Thế thì khỏi đi, ngứa quá.”Cái gì gọi là “muốn bắt thì phải thả” (dục cầm cố túng) nào? Hôm nay Thẩm Phú Sơn anh đây sẽ đích thân dạy cho Tôn Văn Tĩnh cô một khóa Binh pháp Tôn Tử.Ngoài miệng thì nói khỏi đi, nhưng lại vẫn ỡm ờ tùy ý cô.Tôn Văn Tĩnh nhếch khóe miệng, cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn không biết chút tâm tư nhỏ của mình đều đã bị anh nhìn thấu cả rồi.Thẩm Phú Sơn bị cô m*t đến dục hỏa đốt người, liền xoay người đè cô ở dưới thân.Tôn Văn Tĩnh còn đang thở gấp thì môi anh đã tìm tới, dây dưa không rời.Một bên hôn cái miệng nhỏ của cô, một bên dùng tay đỡ d**ng v*t c*m v** g*** h** ch*n cô, Thẩm Phú Sơn thúc hông, kích động mà ra vào không ngừng.Bởi vì vấn đề chênh lệch chiều cao giữa hai người nên d**ng v*t vừa lúc c*m v** giữa hai đùi cô.g** th*t to lớn thô kệch cứ thế mài cọ đến nổi đùi cô sinh đau.Tôn Văn Tĩnh cảm thấy có chút không thoải mái, định tách hai chân ra một chút nhưng lại bị Thẩm Phú Sơn phát hiện, dùng hai chân mình kẹp chặt lấy hai chân cô.Tôn Văn Tĩnh nức nở nói không nên lời, cứ thế làm một hồi lâu, Thẩm Phú Sơn mới nhấc người ra khỏi người cô.Anh không nói chuyện, chỉ ghé vào trên người cô, dùng chân tách chân ra, hai tay chống trên giường đất..
Lại bị anh nói vài ba câu chọc cho tức điên, Tôn Văn Tĩnh đứng dậy đẩy anh ra rồi bò vào lại trong ổ chăn.Cô tắt đèn, lại dùng chăn bọc mình kín mít, còn Thẩm Phú Sơn vẫn ngây ngốc ngồi nguyên tại chỗ.
Đây là tình huống gì thế này? Còn có thể chơi vậy nữa hả.Anh lần lần ghé lại, định xốc chăn cô lên thì Tôn Văn Tĩnh gầm nhẹ: “Đệch bà nội anh, đừng có động vào tôi.”Lại là cái miệng thiếu đánh của anh chọc họa rồi.Thẩm Phú Sơn nào có khả năng ngoan ngoãn nghe lời cô chứ, anh vẫn mặt dày mày dạn túm lấy cái chăn rồi xốc lên.Tôn Văn Tĩnh càng nghĩ càng giận, vươn tay đẩy anh ra.
Thẩm Phú Sơn chỉ cười ha hả, coi như chơi đùa cùng cô một hồi.
Bằng sức mạnh của vũ lực, anh đã thành công chui vào trong ổ chăn cô rồi.
Nhìn cô vợ nhỏ nhà mình đang tức giận mà thở phì phì, anh nói: “Sao em cứ thích giận dỗi vậy nhỉ? Tôi cũng chưa nói gì mà? Sau này em có thể đừng có động chút là nổi giận với tôi được không?”Tôn Văn Tĩnh chỉ rầm rì trong lòng ngực anh, cô càng nghĩ càng giận, miệng đụng phải n*m v* anh, thế là hai mắt cô sáng lên, một ngụm ngậm lấy nó.Thẩm Phú Sơn đều ngớ cả người.
Anh cảm giác n*m v* mình bị cô m*t đến ngứa ngáy, chịu không nổi phải đẩy cô ra.Cô chép miệng, lại l**m l**m môi, hơi có chút ngượng ngùng.
Anh dùng tay cào n*m v*: “Ngứa chết được.”Tôn Văn Tĩnh cong cong khóe miệng, bàn tay lại mò qua x** n*n n*m v* của anh: “Chỉ mới thế đã ngứa rồi? Tự anh ngẫm lại đi, bình thường anh chơi vú tôi thế nào…”Anh bị cô hỏi mà ngây ngẩn cả người.
Anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này bao giờ, trong tiềm thức, anh vẫn luôn cho rằng đàn ông trời sinh chính là chơi phụ nữ như thế.Nhằm lúc anh còn đang thất thần ngơ ngẩn, Tôn Văn Tĩnh há mồm, lại lần nữa m*t lấy n*m v* của anh, khiến Thẩm Phú Sơn ngứa đến nổi kêu gào luôn miệng.Anh càng như vậy, máu đùa dai của Tôn Văn Tĩnh lại càng sôi lên sùng sục.“Không cho tôi ngậm vú anh thì về sau anh cũng đừng nghĩ đến chuyện đụng vào tôi nữa.”Mới vừa tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại một mảnh đen nhánh, hai người đều không thể nhìn thấy vẻ mặt của đối phương.Tròng mắt của Thẩm Phú Sơn quay tròn loạn chuyển, từ giọng nói xuôi tai của cô, anh có thể nghe ra được chút đắc ý nho nhỏ.
Coi như là nhìn thấu tâm tư cô, anh đáp: “Thế thì khỏi đi, ngứa quá.”Cái gì gọi là “muốn bắt thì phải thả” (dục cầm cố túng) nào? Hôm nay Thẩm Phú Sơn anh đây sẽ đích thân dạy cho Tôn Văn Tĩnh cô một khóa Binh pháp Tôn Tử.Ngoài miệng thì nói khỏi đi, nhưng lại vẫn ỡm ờ tùy ý cô.
Tôn Văn Tĩnh nhếch khóe miệng, cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn không biết chút tâm tư nhỏ của mình đều đã bị anh nhìn thấu cả rồi.Thẩm Phú Sơn bị cô m*t đến dục hỏa đốt người, liền xoay người đè cô ở dưới thân.
Tôn Văn Tĩnh còn đang thở gấp thì môi anh đã tìm tới, dây dưa không rời.Một bên hôn cái miệng nhỏ của cô, một bên dùng tay đỡ d**ng v*t c*m v** g*** h** ch*n cô, Thẩm Phú Sơn thúc hông, kích động mà ra vào không ngừng.Bởi vì vấn đề chênh lệch chiều cao giữa hai người nên d**ng v*t vừa lúc c*m v** giữa hai đùi cô.
g** th*t to lớn thô kệch cứ thế mài cọ đến nổi đùi cô sinh đau.Tôn Văn Tĩnh cảm thấy có chút không thoải mái, định tách hai chân ra một chút nhưng lại bị Thẩm Phú Sơn phát hiện, dùng hai chân mình kẹp chặt lấy hai chân cô.Tôn Văn Tĩnh nức nở nói không nên lời, cứ thế làm một hồi lâu, Thẩm Phú Sơn mới nhấc người ra khỏi người cô.
Anh không nói chuyện, chỉ ghé vào trên người cô, dùng chân tách chân ra, hai tay chống trên giường đất..
Thập Niên 70 Chồng Tôi Là Ác BáTác giả: Hội Phi Đích Vu BàTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhRoi ngựa hung hăng quất đánh trên người Tôn Văn Tĩnh, mùa hè ăn mặc nhẹ nhàng, càng khiến cô đau đến lăn lộn ra đất.Tôn Hồng Phúc tức không chịu được, lại muốn tiếp tục dùng roi ngựa quất chết đứa con gái bất hiếu này, làm cho Triệu Thục Vinh phải hét lên để ngăn ông ta lại.“Cha nó à, đừng đánh nữa, đánh chết con bé rồi thì chúng ta biết ăn nói như thế nào với Thẩm Phú Sơn đây?”Tôn Hồng Phúc nghe vậy thì thở hổn hển, roi thu lại.Triệu Thục Vinh khóc sướt mướt, quỳ rạp xuống trước mặt con gái mình: “Tiểu Tĩnh, sao con lại cố chấp như vậy? Con đồng ý hôn sự này đi, ba mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà…”Tôn Văn Tĩnh nghe được lời mẹ mình nói mà trái tim phát lạnh, cô chịu đựng đau đớn trên người, cầu xin ba mẹ mình: “Mẹ, con cầu xin ba mẹ, con nhất định có thể kiếm được 5000 đồng về hiếu kính hai người mà, cầu xin hai người đừng bán con đi…”Một giờ trước, khi đang ngủ trưa thì cô trọng sinh, trở lại ngày này năm 1978.Không muốn lại đi vào con đường cũ, cô đã phản kháng lại ba mẹ mình,… Lại bị anh nói vài ba câu chọc cho tức điên, Tôn Văn Tĩnh đứng dậy đẩy anh ra rồi bò vào lại trong ổ chăn.Cô tắt đèn, lại dùng chăn bọc mình kín mít, còn Thẩm Phú Sơn vẫn ngây ngốc ngồi nguyên tại chỗ.Đây là tình huống gì thế này? Còn có thể chơi vậy nữa hả.Anh lần lần ghé lại, định xốc chăn cô lên thì Tôn Văn Tĩnh gầm nhẹ: “Đệch bà nội anh, đừng có động vào tôi.”Lại là cái miệng thiếu đánh của anh chọc họa rồi.Thẩm Phú Sơn nào có khả năng ngoan ngoãn nghe lời cô chứ, anh vẫn mặt dày mày dạn túm lấy cái chăn rồi xốc lên.Tôn Văn Tĩnh càng nghĩ càng giận, vươn tay đẩy anh ra.Thẩm Phú Sơn chỉ cười ha hả, coi như chơi đùa cùng cô một hồi.Bằng sức mạnh của vũ lực, anh đã thành công chui vào trong ổ chăn cô rồi.Nhìn cô vợ nhỏ nhà mình đang tức giận mà thở phì phì, anh nói: “Sao em cứ thích giận dỗi vậy nhỉ? Tôi cũng chưa nói gì mà? Sau này em có thể đừng có động chút là nổi giận với tôi được không?”Tôn Văn Tĩnh chỉ rầm rì trong lòng ngực anh, cô càng nghĩ càng giận, miệng đụng phải n*m v* anh, thế là hai mắt cô sáng lên, một ngụm ngậm lấy nó.Thẩm Phú Sơn đều ngớ cả người.Anh cảm giác n*m v* mình bị cô m*t đến ngứa ngáy, chịu không nổi phải đẩy cô ra.Cô chép miệng, lại l**m l**m môi, hơi có chút ngượng ngùng.Anh dùng tay cào n*m v*: “Ngứa chết được.”Tôn Văn Tĩnh cong cong khóe miệng, bàn tay lại mò qua x** n*n n*m v* của anh: “Chỉ mới thế đã ngứa rồi? Tự anh ngẫm lại đi, bình thường anh chơi vú tôi thế nào…”Anh bị cô hỏi mà ngây ngẩn cả người.Anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này bao giờ, trong tiềm thức, anh vẫn luôn cho rằng đàn ông trời sinh chính là chơi phụ nữ như thế.Nhằm lúc anh còn đang thất thần ngơ ngẩn, Tôn Văn Tĩnh há mồm, lại lần nữa m*t lấy n*m v* của anh, khiến Thẩm Phú Sơn ngứa đến nổi kêu gào luôn miệng.Anh càng như vậy, máu đùa dai của Tôn Văn Tĩnh lại càng sôi lên sùng sục.“Không cho tôi ngậm vú anh thì về sau anh cũng đừng nghĩ đến chuyện đụng vào tôi nữa.”Mới vừa tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại một mảnh đen nhánh, hai người đều không thể nhìn thấy vẻ mặt của đối phương.Tròng mắt của Thẩm Phú Sơn quay tròn loạn chuyển, từ giọng nói xuôi tai của cô, anh có thể nghe ra được chút đắc ý nho nhỏ.Coi như là nhìn thấu tâm tư cô, anh đáp: “Thế thì khỏi đi, ngứa quá.”Cái gì gọi là “muốn bắt thì phải thả” (dục cầm cố túng) nào? Hôm nay Thẩm Phú Sơn anh đây sẽ đích thân dạy cho Tôn Văn Tĩnh cô một khóa Binh pháp Tôn Tử.Ngoài miệng thì nói khỏi đi, nhưng lại vẫn ỡm ờ tùy ý cô.Tôn Văn Tĩnh nhếch khóe miệng, cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn không biết chút tâm tư nhỏ của mình đều đã bị anh nhìn thấu cả rồi.Thẩm Phú Sơn bị cô m*t đến dục hỏa đốt người, liền xoay người đè cô ở dưới thân.Tôn Văn Tĩnh còn đang thở gấp thì môi anh đã tìm tới, dây dưa không rời.Một bên hôn cái miệng nhỏ của cô, một bên dùng tay đỡ d**ng v*t c*m v** g*** h** ch*n cô, Thẩm Phú Sơn thúc hông, kích động mà ra vào không ngừng.Bởi vì vấn đề chênh lệch chiều cao giữa hai người nên d**ng v*t vừa lúc c*m v** giữa hai đùi cô.g** th*t to lớn thô kệch cứ thế mài cọ đến nổi đùi cô sinh đau.Tôn Văn Tĩnh cảm thấy có chút không thoải mái, định tách hai chân ra một chút nhưng lại bị Thẩm Phú Sơn phát hiện, dùng hai chân mình kẹp chặt lấy hai chân cô.Tôn Văn Tĩnh nức nở nói không nên lời, cứ thế làm một hồi lâu, Thẩm Phú Sơn mới nhấc người ra khỏi người cô.Anh không nói chuyện, chỉ ghé vào trên người cô, dùng chân tách chân ra, hai tay chống trên giường đất..