Tháng sáu ở Giang Thành, nắng gắt như lửa, không khí oi bức. Tống Nhan Sơ từ Cục Dân Chính đi ra liền bị một trận sóng nhiệt bao bọc lấy, ánh mặt trời chói đến mức cô không mở nổi mắt, lông mi buông xuống, nhìn áo sơ mi trắng trên người. Đột nhiên trước mắt không cảm thấy chói như vậy nữa, không phải là cô đã thích nghi được với ánh nắng này, mà là Chu Hách ở bên cạnh căng dù, đem cô bao phủ ở trong bóng râm. “Cảm ơn. ” Tống Nhan Sơ ngẩng đầu cười nhìn Chu Hách. Chỉ là nụ cười này có chút xa cách. Chu Hách cúi đầu nhìn cô một cái, ánh mắt trầm tĩnh, môi mỏng kéo lên, “Không cần khách khí, nếu không cử hành hôn lễ, vậy buổi chiều em dọn đồ đến nhà tôi, tối tôi còn có tiệc xã giao, không cần chờ cơm tôi. ”“Vâng, tôi biết rồi. ” Tống Nhan Sơ gật đầu. “Trưa tôi không bận, chúng ta đi ăn nhé, em muốn ăn gì?” Chu Hách cầm ô, người mặc tây trang, đĩnh bạt trầm ổn lại thanh lãnh, so với Tống Nhan Sơ thì cao hơn một cái đầu, nhưng anh vẫn phối hợp với bước chân của Tống Nhan Sơ, chậm rãi hướng…
Chương 23
Chu Tiên Sinh Cưới Trước Yêu SauTác giả: Cố Bắc Niệm NamTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng sáu ở Giang Thành, nắng gắt như lửa, không khí oi bức. Tống Nhan Sơ từ Cục Dân Chính đi ra liền bị một trận sóng nhiệt bao bọc lấy, ánh mặt trời chói đến mức cô không mở nổi mắt, lông mi buông xuống, nhìn áo sơ mi trắng trên người. Đột nhiên trước mắt không cảm thấy chói như vậy nữa, không phải là cô đã thích nghi được với ánh nắng này, mà là Chu Hách ở bên cạnh căng dù, đem cô bao phủ ở trong bóng râm. “Cảm ơn. ” Tống Nhan Sơ ngẩng đầu cười nhìn Chu Hách. Chỉ là nụ cười này có chút xa cách. Chu Hách cúi đầu nhìn cô một cái, ánh mắt trầm tĩnh, môi mỏng kéo lên, “Không cần khách khí, nếu không cử hành hôn lễ, vậy buổi chiều em dọn đồ đến nhà tôi, tối tôi còn có tiệc xã giao, không cần chờ cơm tôi. ”“Vâng, tôi biết rồi. ” Tống Nhan Sơ gật đầu. “Trưa tôi không bận, chúng ta đi ăn nhé, em muốn ăn gì?” Chu Hách cầm ô, người mặc tây trang, đĩnh bạt trầm ổn lại thanh lãnh, so với Tống Nhan Sơ thì cao hơn một cái đầu, nhưng anh vẫn phối hợp với bước chân của Tống Nhan Sơ, chậm rãi hướng… Chu Hách ra ngoài quên quan điều hòa sao?Tống Nhan Sơ chà chà cánh tay, sau khi thích ứng với không khí lạnh trong nhà mới kéo vali vào trong.Đến cửa, cô thấy có một cái tủ giày, mở ra bên trong đều là giày nam, tất cả đều là màu đen, bên dưới còn có đôi giày màu trắng dành riêng cho việc chơi bóng.Tống Nhan Sơ do dự một chút, liền cầm đôi dép màu đen trong nhà ra thay, sau đó đặt giày cao gót của mình vào bên trong, ở bên cạnh giày da của Chu Hách.“Chu Hách?”Tống Nhan Sơ kéo vali đi vào, liếc mắt liền thấy người đàn ông đang nằm ở trên sô pha.Trên người vẫn còn mặc tây trang, nhưng đã nhăn đến mức độ không nhìn rõ bộ dáng, giống như hôm qua xã giao xong liền nằm ở trên sô pha ngủ.Tống Nhan Sơ vội vàng đi qua đi, đầu tiên chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên, sau đó nhẹ đẩy cánh tay của người đàn ông, “Chu Hách?”“Chu Hách, anh có sao không?” Không thấy đáp lại, Tống Nhan Sơ đi lên phía trước nửa bước, cẩn thận đưa tay lên trán anh thử nhiệt độ.Nóng quá.Nằm nhiệt độ thấp như vậy suốt một đêm sao có thể không ốm.Tống Nhan Sơ nói thầm trong lòng, nhìn sắc mặt suy yếu của anh, nhìn bề ngoài thành thục lại ổn trọng như vậy nhưng đâu có biết anh cũng không chăm sóc tốt cho chính mình.Cô lại lần nữa thử nhiệt độ trên trán anh, phỏng đoán xem nghiêm trọng không.Đột nhiên, Chu Hách mở mắt, giống như như chim ưng bắt được con mồi, thâm thúy lại tinh chuẩn, lẳng lặng nhìn cô.“Anh tỉnh rồi sao?” Bàn tay còn để trên trán anh hơi run, bị anh nhìn chăm chú như vậy, trong lòng cô hơi sợ hãi nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh định thu hồi tay lại.Nhìn thấy là cô, trong con ngươi của Chu Hách ôn nhu đi rất nhiều, anh há miệng th* d*c, yết hầu có chút đau, phát ra thanh âm hơi khàn.“Anh bị cảm rồi, có muốn uống không, tôi lấy nước giúp anh.” Tống Nhan Sơ không nghe rõ anh nói gì, nhìn thấy trên sô pha có vết ly bị vỡ, tưởng anh muốn uống nước.Cô nhìn xung quanh nhìn nhìn, bên trái phòng khách có cửa đang mở, chắc là phòng bếp, cô đứng dậy đi qua, ở trong phòng bếp tìm được cái ly.Chu Hách nằm bất động trên sô pha, tầm mắt vừa vặn dừng ở trên người Tống Nhan Sơ.Mái tóc dài màu hạt dẻ của cô tùy ý buông trên vai, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu nhạt, cả người tinh tế nhỏ xinh.Đầu Chu Hách nóng lên, ánh mắt mơ màng, tối hôm qua rõ ràng còn tức giận.Chỉ là vừa mở mắt nhìn thấy khuôn mặt của cô gần trong tấc, thấy đáy mắt cô hàm chứa vài phần quan tâm.Cái gì anh cũng không muốn tính toán nữa.Cô là của anh.Tống Nhan Sơ không biết Chu Hách suy nghĩ như nào.Cô rất nhanh bưng một ly nước từ phòng bếp trở về, trước tiên đặt ly nước lên bàn trà, rồi đỡ Chu Hách dậy.Chu Hách cả người vô lực, cũng không biết sao liền ngã trên vai Tống Nhan Sơ, anh dùng sức nâng mí mắt nhìn phản ứng của cô.Tống Nhan Sơ bưng ly nước lên, đưa đến bên miệng anh, “Anh uống chút đi, anh phát sốt rồi, chờ lát nữa tôi đưa anh đến bệnh viện.”Chu Hách tựa lên vai Tống Nhan Sơ, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt.Anh uống nước mà Tống Nhan Sơ đút, yết hầu xé rách đau đớn, một ly nước uống cũng uống xong.Tống Nhan Sơ nhìn anh, quan tâm hỏi: “Còn muốn sao?”Chu Hách lắc đầu.“Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?” Tống Nhan Sơ có chút lo lắng, lúc mới vào cô cũng bị không khí lạnh làm cho đông cứng, trên người Chu Hách lại không có cái chăn nào, vậy đêm qua anh bị sốt rất nghiêm trọng, “Tối hôm qua tôi có nhắn tin cho anh, cho nên mới không dọn đồ đến đây.”Chu Hách nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Tôi cảm thấy hơi lạnh, đỡ tôi về phòng, phía dưới bàn trà có hộp y tế, bên trong có thuốc trị cảm, em giúp tôi lấy một liều.”“Không đi bệnh viện sao?”“Không cần.” Người đàn ông nhíu mày, đôi môi nhợt nhạt: “Đỡ tôi, tôi không có sức, lại lạnh.”.
Chu Hách ra ngoài quên quan điều hòa sao?Tống Nhan Sơ chà chà cánh tay, sau khi thích ứng với không khí lạnh trong nhà mới kéo vali vào trong.
Đến cửa, cô thấy có một cái tủ giày, mở ra bên trong đều là giày nam, tất cả đều là màu đen, bên dưới còn có đôi giày màu trắng dành riêng cho việc chơi bóng.
Tống Nhan Sơ do dự một chút, liền cầm đôi dép màu đen trong nhà ra thay, sau đó đặt giày cao gót của mình vào bên trong, ở bên cạnh giày da của Chu Hách.
“Chu Hách?”Tống Nhan Sơ kéo vali đi vào, liếc mắt liền thấy người đàn ông đang nằm ở trên sô pha.
Trên người vẫn còn mặc tây trang, nhưng đã nhăn đến mức độ không nhìn rõ bộ dáng, giống như hôm qua xã giao xong liền nằm ở trên sô pha ngủ.
Tống Nhan Sơ vội vàng đi qua đi, đầu tiên chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên, sau đó nhẹ đẩy cánh tay của người đàn ông, “Chu Hách?”“Chu Hách, anh có sao không?” Không thấy đáp lại, Tống Nhan Sơ đi lên phía trước nửa bước, cẩn thận đưa tay lên trán anh thử nhiệt độ.
Nóng quá.
Nằm nhiệt độ thấp như vậy suốt một đêm sao có thể không ốm.
Tống Nhan Sơ nói thầm trong lòng, nhìn sắc mặt suy yếu của anh, nhìn bề ngoài thành thục lại ổn trọng như vậy nhưng đâu có biết anh cũng không chăm sóc tốt cho chính mình.
Cô lại lần nữa thử nhiệt độ trên trán anh, phỏng đoán xem nghiêm trọng không.
Đột nhiên, Chu Hách mở mắt, giống như như chim ưng bắt được con mồi, thâm thúy lại tinh chuẩn, lẳng lặng nhìn cô.
“Anh tỉnh rồi sao?” Bàn tay còn để trên trán anh hơi run, bị anh nhìn chăm chú như vậy, trong lòng cô hơi sợ hãi nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh định thu hồi tay lại.
Nhìn thấy là cô, trong con ngươi của Chu Hách ôn nhu đi rất nhiều, anh há miệng th* d*c, yết hầu có chút đau, phát ra thanh âm hơi khàn.
“Anh bị cảm rồi, có muốn uống không, tôi lấy nước giúp anh.
” Tống Nhan Sơ không nghe rõ anh nói gì, nhìn thấy trên sô pha có vết ly bị vỡ, tưởng anh muốn uống nước.
Cô nhìn xung quanh nhìn nhìn, bên trái phòng khách có cửa đang mở, chắc là phòng bếp, cô đứng dậy đi qua, ở trong phòng bếp tìm được cái ly.
Chu Hách nằm bất động trên sô pha, tầm mắt vừa vặn dừng ở trên người Tống Nhan Sơ.
Mái tóc dài màu hạt dẻ của cô tùy ý buông trên vai, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu nhạt, cả người tinh tế nhỏ xinh.
Đầu Chu Hách nóng lên, ánh mắt mơ màng, tối hôm qua rõ ràng còn tức giận.
Chỉ là vừa mở mắt nhìn thấy khuôn mặt của cô gần trong tấc, thấy đáy mắt cô hàm chứa vài phần quan tâm.
Cái gì anh cũng không muốn tính toán nữa.
Cô là của anh.
Tống Nhan Sơ không biết Chu Hách suy nghĩ như nào.
Cô rất nhanh bưng một ly nước từ phòng bếp trở về, trước tiên đặt ly nước lên bàn trà, rồi đỡ Chu Hách dậy.
Chu Hách cả người vô lực, cũng không biết sao liền ngã trên vai Tống Nhan Sơ, anh dùng sức nâng mí mắt nhìn phản ứng của cô.
Tống Nhan Sơ bưng ly nước lên, đưa đến bên miệng anh, “Anh uống chút đi, anh phát sốt rồi, chờ lát nữa tôi đưa anh đến bệnh viện.
”Chu Hách tựa lên vai Tống Nhan Sơ, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt.
Anh uống nước mà Tống Nhan Sơ đút, yết hầu xé rách đau đớn, một ly nước uống cũng uống xong.
Tống Nhan Sơ nhìn anh, quan tâm hỏi: “Còn muốn sao?”Chu Hách lắc đầu.
“Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?” Tống Nhan Sơ có chút lo lắng, lúc mới vào cô cũng bị không khí lạnh làm cho đông cứng, trên người Chu Hách lại không có cái chăn nào, vậy đêm qua anh bị sốt rất nghiêm trọng, “Tối hôm qua tôi có nhắn tin cho anh, cho nên mới không dọn đồ đến đây.
”Chu Hách nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Tôi cảm thấy hơi lạnh, đỡ tôi về phòng, phía dưới bàn trà có hộp y tế, bên trong có thuốc trị cảm, em giúp tôi lấy một liều.
”“Không đi bệnh viện sao?”“Không cần.
” Người đàn ông nhíu mày, đôi môi nhợt nhạt: “Đỡ tôi, tôi không có sức, lại lạnh.
”.
Chu Tiên Sinh Cưới Trước Yêu SauTác giả: Cố Bắc Niệm NamTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng sáu ở Giang Thành, nắng gắt như lửa, không khí oi bức. Tống Nhan Sơ từ Cục Dân Chính đi ra liền bị một trận sóng nhiệt bao bọc lấy, ánh mặt trời chói đến mức cô không mở nổi mắt, lông mi buông xuống, nhìn áo sơ mi trắng trên người. Đột nhiên trước mắt không cảm thấy chói như vậy nữa, không phải là cô đã thích nghi được với ánh nắng này, mà là Chu Hách ở bên cạnh căng dù, đem cô bao phủ ở trong bóng râm. “Cảm ơn. ” Tống Nhan Sơ ngẩng đầu cười nhìn Chu Hách. Chỉ là nụ cười này có chút xa cách. Chu Hách cúi đầu nhìn cô một cái, ánh mắt trầm tĩnh, môi mỏng kéo lên, “Không cần khách khí, nếu không cử hành hôn lễ, vậy buổi chiều em dọn đồ đến nhà tôi, tối tôi còn có tiệc xã giao, không cần chờ cơm tôi. ”“Vâng, tôi biết rồi. ” Tống Nhan Sơ gật đầu. “Trưa tôi không bận, chúng ta đi ăn nhé, em muốn ăn gì?” Chu Hách cầm ô, người mặc tây trang, đĩnh bạt trầm ổn lại thanh lãnh, so với Tống Nhan Sơ thì cao hơn một cái đầu, nhưng anh vẫn phối hợp với bước chân của Tống Nhan Sơ, chậm rãi hướng… Chu Hách ra ngoài quên quan điều hòa sao?Tống Nhan Sơ chà chà cánh tay, sau khi thích ứng với không khí lạnh trong nhà mới kéo vali vào trong.Đến cửa, cô thấy có một cái tủ giày, mở ra bên trong đều là giày nam, tất cả đều là màu đen, bên dưới còn có đôi giày màu trắng dành riêng cho việc chơi bóng.Tống Nhan Sơ do dự một chút, liền cầm đôi dép màu đen trong nhà ra thay, sau đó đặt giày cao gót của mình vào bên trong, ở bên cạnh giày da của Chu Hách.“Chu Hách?”Tống Nhan Sơ kéo vali đi vào, liếc mắt liền thấy người đàn ông đang nằm ở trên sô pha.Trên người vẫn còn mặc tây trang, nhưng đã nhăn đến mức độ không nhìn rõ bộ dáng, giống như hôm qua xã giao xong liền nằm ở trên sô pha ngủ.Tống Nhan Sơ vội vàng đi qua đi, đầu tiên chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên, sau đó nhẹ đẩy cánh tay của người đàn ông, “Chu Hách?”“Chu Hách, anh có sao không?” Không thấy đáp lại, Tống Nhan Sơ đi lên phía trước nửa bước, cẩn thận đưa tay lên trán anh thử nhiệt độ.Nóng quá.Nằm nhiệt độ thấp như vậy suốt một đêm sao có thể không ốm.Tống Nhan Sơ nói thầm trong lòng, nhìn sắc mặt suy yếu của anh, nhìn bề ngoài thành thục lại ổn trọng như vậy nhưng đâu có biết anh cũng không chăm sóc tốt cho chính mình.Cô lại lần nữa thử nhiệt độ trên trán anh, phỏng đoán xem nghiêm trọng không.Đột nhiên, Chu Hách mở mắt, giống như như chim ưng bắt được con mồi, thâm thúy lại tinh chuẩn, lẳng lặng nhìn cô.“Anh tỉnh rồi sao?” Bàn tay còn để trên trán anh hơi run, bị anh nhìn chăm chú như vậy, trong lòng cô hơi sợ hãi nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh định thu hồi tay lại.Nhìn thấy là cô, trong con ngươi của Chu Hách ôn nhu đi rất nhiều, anh há miệng th* d*c, yết hầu có chút đau, phát ra thanh âm hơi khàn.“Anh bị cảm rồi, có muốn uống không, tôi lấy nước giúp anh.” Tống Nhan Sơ không nghe rõ anh nói gì, nhìn thấy trên sô pha có vết ly bị vỡ, tưởng anh muốn uống nước.Cô nhìn xung quanh nhìn nhìn, bên trái phòng khách có cửa đang mở, chắc là phòng bếp, cô đứng dậy đi qua, ở trong phòng bếp tìm được cái ly.Chu Hách nằm bất động trên sô pha, tầm mắt vừa vặn dừng ở trên người Tống Nhan Sơ.Mái tóc dài màu hạt dẻ của cô tùy ý buông trên vai, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu nhạt, cả người tinh tế nhỏ xinh.Đầu Chu Hách nóng lên, ánh mắt mơ màng, tối hôm qua rõ ràng còn tức giận.Chỉ là vừa mở mắt nhìn thấy khuôn mặt của cô gần trong tấc, thấy đáy mắt cô hàm chứa vài phần quan tâm.Cái gì anh cũng không muốn tính toán nữa.Cô là của anh.Tống Nhan Sơ không biết Chu Hách suy nghĩ như nào.Cô rất nhanh bưng một ly nước từ phòng bếp trở về, trước tiên đặt ly nước lên bàn trà, rồi đỡ Chu Hách dậy.Chu Hách cả người vô lực, cũng không biết sao liền ngã trên vai Tống Nhan Sơ, anh dùng sức nâng mí mắt nhìn phản ứng của cô.Tống Nhan Sơ bưng ly nước lên, đưa đến bên miệng anh, “Anh uống chút đi, anh phát sốt rồi, chờ lát nữa tôi đưa anh đến bệnh viện.”Chu Hách tựa lên vai Tống Nhan Sơ, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt.Anh uống nước mà Tống Nhan Sơ đút, yết hầu xé rách đau đớn, một ly nước uống cũng uống xong.Tống Nhan Sơ nhìn anh, quan tâm hỏi: “Còn muốn sao?”Chu Hách lắc đầu.“Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?” Tống Nhan Sơ có chút lo lắng, lúc mới vào cô cũng bị không khí lạnh làm cho đông cứng, trên người Chu Hách lại không có cái chăn nào, vậy đêm qua anh bị sốt rất nghiêm trọng, “Tối hôm qua tôi có nhắn tin cho anh, cho nên mới không dọn đồ đến đây.”Chu Hách nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Tôi cảm thấy hơi lạnh, đỡ tôi về phòng, phía dưới bàn trà có hộp y tế, bên trong có thuốc trị cảm, em giúp tôi lấy một liều.”“Không đi bệnh viện sao?”“Không cần.” Người đàn ông nhíu mày, đôi môi nhợt nhạt: “Đỡ tôi, tôi không có sức, lại lạnh.”.