Tác giả:

Tiệm cà phê chật chội, bàn ghế sô pha xếp chen chúc nhau nên nhìn có hơi lộn xộn, không gian trước quầy phục vụ có hạn, vì vậy mà mọi người phải chen chúc nhau, khiến nơi đây trở nên ồn ào, hỗn loạn.Trong khi Hạ Chí đang xếp hàng chờ order, đã chú ý đến một người đàn ông, vì vậy nhanh chóng lấy cuốn sổ ký họa trong túi ra phác họa.Đối tượng của bức ký họa ngồi ở phía trước góc bên trái, cách cô khoảng hai bước, đang dựa người vào tường, một tay chống trên chiếc bàn tròn nhỏ, hai chân dài đến mức chỉ có thể để ra ngoài lối đi, mặc một cây đen, lông mày sắc bén và đôi mắt như mang theo sát khí. Người đàn ông hình như đang đợi ai đó, lông mày lộ ra vẻ sốt ruột, lâu lâu lại liếc nhìn đồng hồ. Dường như trong giây tiếp theo anh ta sẽ có thể mở miệng mắng người.Một chàng trai tính khí không tốt, lại thiếu sự kiên nhẫn.Nhưng không sao, Hạ Chí thấy anh rất đẹp trai.Vừa nhìn khuôn mặt đã ửng đỏ, Hạ Chí chỉ có thể tháo kính ra, dựa vào độ cận thị của bản thân để làm mờ đi những đường nét trên…

Chương 44

Hạ Chí - Bắc Đồ XuyênTác giả: Bắc Đồ XuyênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiệm cà phê chật chội, bàn ghế sô pha xếp chen chúc nhau nên nhìn có hơi lộn xộn, không gian trước quầy phục vụ có hạn, vì vậy mà mọi người phải chen chúc nhau, khiến nơi đây trở nên ồn ào, hỗn loạn.Trong khi Hạ Chí đang xếp hàng chờ order, đã chú ý đến một người đàn ông, vì vậy nhanh chóng lấy cuốn sổ ký họa trong túi ra phác họa.Đối tượng của bức ký họa ngồi ở phía trước góc bên trái, cách cô khoảng hai bước, đang dựa người vào tường, một tay chống trên chiếc bàn tròn nhỏ, hai chân dài đến mức chỉ có thể để ra ngoài lối đi, mặc một cây đen, lông mày sắc bén và đôi mắt như mang theo sát khí. Người đàn ông hình như đang đợi ai đó, lông mày lộ ra vẻ sốt ruột, lâu lâu lại liếc nhìn đồng hồ. Dường như trong giây tiếp theo anh ta sẽ có thể mở miệng mắng người.Một chàng trai tính khí không tốt, lại thiếu sự kiên nhẫn.Nhưng không sao, Hạ Chí thấy anh rất đẹp trai.Vừa nhìn khuôn mặt đã ửng đỏ, Hạ Chí chỉ có thể tháo kính ra, dựa vào độ cận thị của bản thân để làm mờ đi những đường nét trên… “Nữ doanh nhân bây giờ còn trẻ mà còn đầy hứa hẹn?”“Anh ngốc à! Cái này chính là trạng thái quan tâm chăm sóc, chẳng lẽ còn không phải là yêu sao?”“Tôi đi đây, đột nhiên cảm thấy khắc tinh của anh ta thật nhàm chán!”“Không công bằng, cây thiên tuế vạn năm đã có thể nở hoa, vẫn là cô gái đó đáng yêu!”“Thật sự không nghĩ tới khẩu vị của anh ta lại như vậy!”…..Đường Hạo nhận được hai tin nhắn, vài người chế giễu anh: “Nhỏ như vậy, anh đừng hối hận.”Đường Hạo: “…”Yêu dù mất lòng người khác, anh không thèm để tâm.Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Chí bên cạnh mình— Hạ Chí định hướng rất kém, nên hôm qua Minh Nguyệt mới luôn dặn dò cô không nên đi lung tung, vì sợ cô không biết phải đi đâu, lúc này Hạ Chí một bước cũng không rời xa anh, sợ mình đi lạc.Ánh mắt tò mò nhìn xung quanh, cô chưa từng đến nơi nào như này.Đường Hạo xoa xoa mi tâm, nhỏ thì có.Triển lãm xe rất lớn, có vài cái trung tâm triển lãm, Hạ Chí có thể gặp được anh, quả thực là có thể dùng duyên phận để hình dung.Chỗ ăn cơm rất xa, Hạ Chí cho rằng đã ra khỏi khu triển lãm rồi, vậy mà lại đi đến một khu triển lãm khác.Vừa ăn Hạ Chí vừa hỏi: “Thật sự không có việc gì sao, tôi về khách sạn cũng được.”Đường Hạo gắp cho cô một cái đùi gà, “Cùng một câu đừng hỏi lần thứ hai.”Anh ghét nhất người khác nói nhiều, nhưng cô lại nói nhiều như vậy, thật sự không biết là kiếp nạn hay là số phận.Hạ Chí bĩu môi lẩm bẩm: Khi theo đuổi người khác thì người ta có thể chảnh như vậy sao? Anh rõ ràng ỷ vào việc là tôi theo đuổi anh.Đường Hạo chớp chớp mí mắt: “Lẩm bẩm cái gì đó?”Hạ Chí thật sự ghét bỏ nói: “Cùng một câu nói đừng để tôi nói lần thứ hai!”Đường Hạo mắng nhỏ, có chút vui vẻ.Dạy hết cho đệ tử, sư phụ tức chết.Hạ Chí nhìn thấy anh cười, không nhịn được khóe miệng nghiêm túc cũng nhếch lên cao, duỗi tay ấn cũng không được gì vì vậy thẹn quá hóa giận, cúi đầu ăn cơm.Thực sự giống như một đứa trẻ.Đường Hạo nói: “Này, nói thật, cô bao nhiêu tuổi rồi?”Hạ Chí nhai thức ăn: “22 ạ!, tuổi mụ là 23.”Nhìn thấy dáng vẻ nghi ngờ của anh, cô liền lấy thẻ căn cước ra cho anh xem, chỉ chỉ ngày tháng năm sinh, chợt nhớ tới khoảng cách tuổi tác, vì thế tận tình khuyên bảo: “Tuổi tác không là vấn đề, không phải mọi người đều nói đàn ông thích người trẻ tuổi sao? Anh không thích người trẻ tuổi? Hay là tôi không đủ nhỏ tuổi.”Đường Hạo: “…”“Cô biết tại sao đàn ông thích người trẻ tuổi không?” Đường Hạo hỏi cô.Hạ Chí khiêm tốn hỏi: “Tại sao?”Đường Hạo hung dữ trả lời cô: “Bởi vì dễ lừa gạt! Giống y chang như cô.” Nói xong nhìn cô từ trên xuống dưới, đánh giá một chút: “Vậy vì sao cô lại thích người lớn tuổi.”Hạ Chí nghĩ nghĩ: “Tôi không thích người lớn tuổi.”Đường Hạo nhướng mày, nghe cô nói tiếp: “Tôi chỉ là thích anh.”Trùng hợp là anh lớn tuổi thôi.Đường Hạo nghẹn lời, hơn nửa ngày không nói gì được, mạch não than thở không thôi.Nhưng khi nghe cô nói lời này với bộ dạng nghiêm túc, thì anh chẳng cảm thấy có chỗ nào không ổn.Đường Hạo nói một câu, trêu chọc cô: “Thích bao nhiêu? Có thể kết hôn được không?Lúc này đổi lại là cô trợn mắt há hốc mồm: “Quá… quá nhanh?”Đường Hạo giả vờ u sầu: “Tuy rằng tuổi tác không là vấn đề, không phải tôi lớn tuổi, nhưng tuổi cô còn nhỏ, hai chúng ta ở chung một chỗ, yêu nhau vài năm cô lại bỏ rơi tôi, tôi sẽ rất đáng thương.Già rồi thì không có ai muốn nữa, nói không chừng phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”Hạ Chí nghĩ nghĩ, nghiêm túc lo lắng cho anh, giống như bản thân thật sự bỏ rơi anh ấy, nghĩ thầm anh ấy cũng quá đáng thương.“Nếu không, tôi sẽ…..hỏi ba mẹ tôi một chút?” Hạ Chí nghiêm túc nghĩ, 22 tuổi cũng không còn nhỏ, tuy rằng anh có rất nhiều điểm không phù hợp với tiêu chuẩn của ba mẹ, nhưng mình vẫn muốn tận lực giúp đỡ anh ấy một chút.“Đừng…” Sắc mặt Đường Hạo đột nhiên thay đổi: “Tôi chỉ đùa thôi!” Ba mẹ cô biết chuyện không chừng còn coi anh là b**n th**.Hạ Chí kiên quyết lắc đầu, vỗ vỗ ngực nói: “Yên tâm, tôi sẽ có trách nhiệm với anh.”Đường Hạo đỡ trán: Thôi xong!.

“Nữ doanh nhân bây giờ còn trẻ mà còn đầy hứa hẹn?”“Anh ngốc à! Cái này chính là trạng thái quan tâm chăm sóc, chẳng lẽ còn không phải là yêu sao?”“Tôi đi đây, đột nhiên cảm thấy khắc tinh của anh ta thật nhàm chán!”“Không công bằng, cây thiên tuế vạn năm đã có thể nở hoa, vẫn là cô gái đó đáng yêu!”“Thật sự không nghĩ tới khẩu vị của anh ta lại như vậy!”….

.

Đường Hạo nhận được hai tin nhắn, vài người chế giễu anh: “Nhỏ như vậy, anh đừng hối hận.

”Đường Hạo: “…”Yêu dù mất lòng người khác, anh không thèm để tâm.

Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Chí bên cạnh mình— Hạ Chí định hướng rất kém, nên hôm qua Minh Nguyệt mới luôn dặn dò cô không nên đi lung tung, vì sợ cô không biết phải đi đâu, lúc này Hạ Chí một bước cũng không rời xa anh, sợ mình đi lạc.

Ánh mắt tò mò nhìn xung quanh, cô chưa từng đến nơi nào như này.

Đường Hạo xoa xoa mi tâm, nhỏ thì có.

Triển lãm xe rất lớn, có vài cái trung tâm triển lãm, Hạ Chí có thể gặp được anh, quả thực là có thể dùng duyên phận để hình dung.

Chỗ ăn cơm rất xa, Hạ Chí cho rằng đã ra khỏi khu triển lãm rồi, vậy mà lại đi đến một khu triển lãm khác.

Vừa ăn Hạ Chí vừa hỏi: “Thật sự không có việc gì sao, tôi về khách sạn cũng được.

”Đường Hạo gắp cho cô một cái đùi gà, “Cùng một câu đừng hỏi lần thứ hai.

”Anh ghét nhất người khác nói nhiều, nhưng cô lại nói nhiều như vậy, thật sự không biết là kiếp nạn hay là số phận.

Hạ Chí bĩu môi lẩm bẩm: Khi theo đuổi người khác thì người ta có thể chảnh như vậy sao? Anh rõ ràng ỷ vào việc là tôi theo đuổi anh.

Đường Hạo chớp chớp mí mắt: “Lẩm bẩm cái gì đó?”Hạ Chí thật sự ghét bỏ nói: “Cùng một câu nói đừng để tôi nói lần thứ hai!”Đường Hạo mắng nhỏ, có chút vui vẻ.

Dạy hết cho đệ tử, sư phụ tức chết.

Hạ Chí nhìn thấy anh cười, không nhịn được khóe miệng nghiêm túc cũng nhếch lên cao, duỗi tay ấn cũng không được gì vì vậy thẹn quá hóa giận, cúi đầu ăn cơm.

Thực sự giống như một đứa trẻ.

Đường Hạo nói: “Này, nói thật, cô bao nhiêu tuổi rồi?”Hạ Chí nhai thức ăn: “22 ạ!, tuổi mụ là 23.

”Nhìn thấy dáng vẻ nghi ngờ của anh, cô liền lấy thẻ căn cước ra cho anh xem, chỉ chỉ ngày tháng năm sinh, chợt nhớ tới khoảng cách tuổi tác, vì thế tận tình khuyên bảo: “Tuổi tác không là vấn đề, không phải mọi người đều nói đàn ông thích người trẻ tuổi sao? Anh không thích người trẻ tuổi? Hay là tôi không đủ nhỏ tuổi.

”Đường Hạo: “…”“Cô biết tại sao đàn ông thích người trẻ tuổi không?” Đường Hạo hỏi cô.

Hạ Chí khiêm tốn hỏi: “Tại sao?”Đường Hạo hung dữ trả lời cô: “Bởi vì dễ lừa gạt! Giống y chang như cô.

” Nói xong nhìn cô từ trên xuống dưới, đánh giá một chút: “Vậy vì sao cô lại thích người lớn tuổi.

”Hạ Chí nghĩ nghĩ: “Tôi không thích người lớn tuổi.

”Đường Hạo nhướng mày, nghe cô nói tiếp: “Tôi chỉ là thích anh.

”Trùng hợp là anh lớn tuổi thôi.

Đường Hạo nghẹn lời, hơn nửa ngày không nói gì được, mạch não than thở không thôi.

Nhưng khi nghe cô nói lời này với bộ dạng nghiêm túc, thì anh chẳng cảm thấy có chỗ nào không ổn.

Đường Hạo nói một câu, trêu chọc cô: “Thích bao nhiêu? Có thể kết hôn được không?Lúc này đổi lại là cô trợn mắt há hốc mồm: “Quá… quá nhanh?”Đường Hạo giả vờ u sầu: “Tuy rằng tuổi tác không là vấn đề, không phải tôi lớn tuổi, nhưng tuổi cô còn nhỏ, hai chúng ta ở chung một chỗ, yêu nhau vài năm cô lại bỏ rơi tôi, tôi sẽ rất đáng thương.

Già rồi thì không có ai muốn nữa, nói không chừng phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

”Hạ Chí nghĩ nghĩ, nghiêm túc lo lắng cho anh, giống như bản thân thật sự bỏ rơi anh ấy, nghĩ thầm anh ấy cũng quá đáng thương.

“Nếu không, tôi sẽ….

.

hỏi ba mẹ tôi một chút?” Hạ Chí nghiêm túc nghĩ, 22 tuổi cũng không còn nhỏ, tuy rằng anh có rất nhiều điểm không phù hợp với tiêu chuẩn của ba mẹ, nhưng mình vẫn muốn tận lực giúp đỡ anh ấy một chút.

“Đừng…” Sắc mặt Đường Hạo đột nhiên thay đổi: “Tôi chỉ đùa thôi!” Ba mẹ cô biết chuyện không chừng còn coi anh là b**n th**.

Hạ Chí kiên quyết lắc đầu, vỗ vỗ ngực nói: “Yên tâm, tôi sẽ có trách nhiệm với anh.

”Đường Hạo đỡ trán: Thôi xong!.

Hạ Chí - Bắc Đồ XuyênTác giả: Bắc Đồ XuyênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiệm cà phê chật chội, bàn ghế sô pha xếp chen chúc nhau nên nhìn có hơi lộn xộn, không gian trước quầy phục vụ có hạn, vì vậy mà mọi người phải chen chúc nhau, khiến nơi đây trở nên ồn ào, hỗn loạn.Trong khi Hạ Chí đang xếp hàng chờ order, đã chú ý đến một người đàn ông, vì vậy nhanh chóng lấy cuốn sổ ký họa trong túi ra phác họa.Đối tượng của bức ký họa ngồi ở phía trước góc bên trái, cách cô khoảng hai bước, đang dựa người vào tường, một tay chống trên chiếc bàn tròn nhỏ, hai chân dài đến mức chỉ có thể để ra ngoài lối đi, mặc một cây đen, lông mày sắc bén và đôi mắt như mang theo sát khí. Người đàn ông hình như đang đợi ai đó, lông mày lộ ra vẻ sốt ruột, lâu lâu lại liếc nhìn đồng hồ. Dường như trong giây tiếp theo anh ta sẽ có thể mở miệng mắng người.Một chàng trai tính khí không tốt, lại thiếu sự kiên nhẫn.Nhưng không sao, Hạ Chí thấy anh rất đẹp trai.Vừa nhìn khuôn mặt đã ửng đỏ, Hạ Chí chỉ có thể tháo kính ra, dựa vào độ cận thị của bản thân để làm mờ đi những đường nét trên… “Nữ doanh nhân bây giờ còn trẻ mà còn đầy hứa hẹn?”“Anh ngốc à! Cái này chính là trạng thái quan tâm chăm sóc, chẳng lẽ còn không phải là yêu sao?”“Tôi đi đây, đột nhiên cảm thấy khắc tinh của anh ta thật nhàm chán!”“Không công bằng, cây thiên tuế vạn năm đã có thể nở hoa, vẫn là cô gái đó đáng yêu!”“Thật sự không nghĩ tới khẩu vị của anh ta lại như vậy!”…..Đường Hạo nhận được hai tin nhắn, vài người chế giễu anh: “Nhỏ như vậy, anh đừng hối hận.”Đường Hạo: “…”Yêu dù mất lòng người khác, anh không thèm để tâm.Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Chí bên cạnh mình— Hạ Chí định hướng rất kém, nên hôm qua Minh Nguyệt mới luôn dặn dò cô không nên đi lung tung, vì sợ cô không biết phải đi đâu, lúc này Hạ Chí một bước cũng không rời xa anh, sợ mình đi lạc.Ánh mắt tò mò nhìn xung quanh, cô chưa từng đến nơi nào như này.Đường Hạo xoa xoa mi tâm, nhỏ thì có.Triển lãm xe rất lớn, có vài cái trung tâm triển lãm, Hạ Chí có thể gặp được anh, quả thực là có thể dùng duyên phận để hình dung.Chỗ ăn cơm rất xa, Hạ Chí cho rằng đã ra khỏi khu triển lãm rồi, vậy mà lại đi đến một khu triển lãm khác.Vừa ăn Hạ Chí vừa hỏi: “Thật sự không có việc gì sao, tôi về khách sạn cũng được.”Đường Hạo gắp cho cô một cái đùi gà, “Cùng một câu đừng hỏi lần thứ hai.”Anh ghét nhất người khác nói nhiều, nhưng cô lại nói nhiều như vậy, thật sự không biết là kiếp nạn hay là số phận.Hạ Chí bĩu môi lẩm bẩm: Khi theo đuổi người khác thì người ta có thể chảnh như vậy sao? Anh rõ ràng ỷ vào việc là tôi theo đuổi anh.Đường Hạo chớp chớp mí mắt: “Lẩm bẩm cái gì đó?”Hạ Chí thật sự ghét bỏ nói: “Cùng một câu nói đừng để tôi nói lần thứ hai!”Đường Hạo mắng nhỏ, có chút vui vẻ.Dạy hết cho đệ tử, sư phụ tức chết.Hạ Chí nhìn thấy anh cười, không nhịn được khóe miệng nghiêm túc cũng nhếch lên cao, duỗi tay ấn cũng không được gì vì vậy thẹn quá hóa giận, cúi đầu ăn cơm.Thực sự giống như một đứa trẻ.Đường Hạo nói: “Này, nói thật, cô bao nhiêu tuổi rồi?”Hạ Chí nhai thức ăn: “22 ạ!, tuổi mụ là 23.”Nhìn thấy dáng vẻ nghi ngờ của anh, cô liền lấy thẻ căn cước ra cho anh xem, chỉ chỉ ngày tháng năm sinh, chợt nhớ tới khoảng cách tuổi tác, vì thế tận tình khuyên bảo: “Tuổi tác không là vấn đề, không phải mọi người đều nói đàn ông thích người trẻ tuổi sao? Anh không thích người trẻ tuổi? Hay là tôi không đủ nhỏ tuổi.”Đường Hạo: “…”“Cô biết tại sao đàn ông thích người trẻ tuổi không?” Đường Hạo hỏi cô.Hạ Chí khiêm tốn hỏi: “Tại sao?”Đường Hạo hung dữ trả lời cô: “Bởi vì dễ lừa gạt! Giống y chang như cô.” Nói xong nhìn cô từ trên xuống dưới, đánh giá một chút: “Vậy vì sao cô lại thích người lớn tuổi.”Hạ Chí nghĩ nghĩ: “Tôi không thích người lớn tuổi.”Đường Hạo nhướng mày, nghe cô nói tiếp: “Tôi chỉ là thích anh.”Trùng hợp là anh lớn tuổi thôi.Đường Hạo nghẹn lời, hơn nửa ngày không nói gì được, mạch não than thở không thôi.Nhưng khi nghe cô nói lời này với bộ dạng nghiêm túc, thì anh chẳng cảm thấy có chỗ nào không ổn.Đường Hạo nói một câu, trêu chọc cô: “Thích bao nhiêu? Có thể kết hôn được không?Lúc này đổi lại là cô trợn mắt há hốc mồm: “Quá… quá nhanh?”Đường Hạo giả vờ u sầu: “Tuy rằng tuổi tác không là vấn đề, không phải tôi lớn tuổi, nhưng tuổi cô còn nhỏ, hai chúng ta ở chung một chỗ, yêu nhau vài năm cô lại bỏ rơi tôi, tôi sẽ rất đáng thương.Già rồi thì không có ai muốn nữa, nói không chừng phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”Hạ Chí nghĩ nghĩ, nghiêm túc lo lắng cho anh, giống như bản thân thật sự bỏ rơi anh ấy, nghĩ thầm anh ấy cũng quá đáng thương.“Nếu không, tôi sẽ…..hỏi ba mẹ tôi một chút?” Hạ Chí nghiêm túc nghĩ, 22 tuổi cũng không còn nhỏ, tuy rằng anh có rất nhiều điểm không phù hợp với tiêu chuẩn của ba mẹ, nhưng mình vẫn muốn tận lực giúp đỡ anh ấy một chút.“Đừng…” Sắc mặt Đường Hạo đột nhiên thay đổi: “Tôi chỉ đùa thôi!” Ba mẹ cô biết chuyện không chừng còn coi anh là b**n th**.Hạ Chí kiên quyết lắc đầu, vỗ vỗ ngực nói: “Yên tâm, tôi sẽ có trách nhiệm với anh.”Đường Hạo đỡ trán: Thôi xong!.

Chương 44