Lục Thừa Phong sốt ruột chờ ở sân bay. Rõ ràng là hắn đã nói rõ thời gian với ba mẹ nhưng máy bay hạ cánh cũng đã hơn mười phút rồi mà bóng dáng ba mẹ còn chưa thấy ở đâu, điện thoại di động cũng không gọi được, điều này làm cho hắn rất không vui, từ trước tới nay "chờ đợi" không bao giờ xuất hiện trong từ điển của hắn, dáng vẻ cuống cuồng nôn nóng làm cho những người khác có chút khiếp đảm. Hai mươi phút đã trôi qua, ba mẹ hắn vẫn chưa xuất hiện, hắn đứng lên, sãi bước rời đi, điện thoại di động trong túi rung lên, hắn không vui mà nhận điện thoại, nói: - Lão Vương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ba mẹ còn chưa tới đón tôi? - Thiếu gia, không xong rồi, lão thiếu gia và phu nhân đã xảy ra chuyện, bây giờ họ đang ở trong bệnh biện. Tôi đã đến sân bay rồi, cậu nhanh đi ra đi, trễ chút nữa phỏng chừng không kịp nữa đâu. Vừa nói dứt câu thì âm thanh tít tít cũng đã vang lên. Lục Thừa Phong cho là mình nghe lầm, nhưng nhìn tới điện thoại di động ở trong tay thì rõ ràng không phải là…

Chương 8: Thất thân​

Thác Nhập Hào Môn - Lão Công Đừng Chạm Vào TaTác giả: Duy Nhất Đích Mê ĐiệpTruyện Ngôn TìnhLục Thừa Phong sốt ruột chờ ở sân bay. Rõ ràng là hắn đã nói rõ thời gian với ba mẹ nhưng máy bay hạ cánh cũng đã hơn mười phút rồi mà bóng dáng ba mẹ còn chưa thấy ở đâu, điện thoại di động cũng không gọi được, điều này làm cho hắn rất không vui, từ trước tới nay "chờ đợi" không bao giờ xuất hiện trong từ điển của hắn, dáng vẻ cuống cuồng nôn nóng làm cho những người khác có chút khiếp đảm. Hai mươi phút đã trôi qua, ba mẹ hắn vẫn chưa xuất hiện, hắn đứng lên, sãi bước rời đi, điện thoại di động trong túi rung lên, hắn không vui mà nhận điện thoại, nói: - Lão Vương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ba mẹ còn chưa tới đón tôi? - Thiếu gia, không xong rồi, lão thiếu gia và phu nhân đã xảy ra chuyện, bây giờ họ đang ở trong bệnh biện. Tôi đã đến sân bay rồi, cậu nhanh đi ra đi, trễ chút nữa phỏng chừng không kịp nữa đâu. Vừa nói dứt câu thì âm thanh tít tít cũng đã vang lên. Lục Thừa Phong cho là mình nghe lầm, nhưng nhìn tới điện thoại di động ở trong tay thì rõ ràng không phải là… - Cô gái, tại sao cô lại khẩn trương như vậy chứ? Dường như đây là lần đầu tiên?Thừa Phong châm chọc nói.Đối với loại phụ nữ như vậy còn có thể là lần đầu tiên sao? Buồn cười, thật là buồn cười, nhưng mà động tác của cô gái này rõ ràng giống như là lần đầu tiên. Nhưng mà mới vừa rồi cô đã ôm hắn lại, không để cho hắn đi, hành động đó tại sao lại không giống lần đầu tiên chứ? Người con gái ở trên giường này, có phải biểu hiện không giống như vậy hay không? Nói cho cùng thì cái này là trò lạt mềm buộc chặt hay dùng với đàn ông hay sao? Nghĩ đến việc cô gái này cũng từng bị người đàn ông khác hưởng thụ qua làm cho hắn đột nhiên có chút không vui. Tại sao hắn lại không gặp cô gái này sớm một chút chứ?- Tôi, tôi ...Tuyết Nhi không biết người con trai kia nói gì, cô mơ mơ màng màng nghe không hiểu, cũng không biết gì nhưng mà thật khó chịu, thật không thoải mái, cô không thích cảm giác như vậy. Tuyết Nhi uốn éo người, nhưng uốn éo một cái thì người người con trai kia lại đi theo cô, căn bản cũng không cho cô bất kỳ cơ hội nào.Một đêm ân ái kéo dài.Đêm rất tối, rất yên lặng. Sau khi ân ái đi qua chỉ còn lại đêm đen lạnh lùng. Mới vừa nhiệt tình như lửa, cuối cùng chỉ còn lại nhạt phai. Ước gì cứ mãi êm ái như bây giờ, cứ tiếp tục bình thản giống như vậy …****​ - Ồn ào quá, cô nghe điện thoại cho tôi.Lục Thừa Phong gầm nhẹ một tiếng. Hắn ghét nhất là bị người khác làm phiền lúc hắn đang nghỉ ngơi.Tuyết Nhi mơ mơ màng màng, nghe được tiếng chuông điện thoại di động của mình, vừa định đi lấy điện thoại di động thì đột nhiên cảm thấy cơ thể thật là đau, nhất là nửa mình dưới, đau nhức như vậy làm cho cô hoàn toàn tỉnh táo.Tuyết Nhi nhìn cảnh vật chung quanh, cái này ... đây là quán bar, tại sao cô lại ở trong quán bar chứ? Hôm qua cô cùng Vũ Tâm uống rượu, sau khi uống say thì tìm một căn phòng, sau đó thì ngủ … Vũ Tâm.Tuyết Nhi cho rằng người ngủ cạnh mình chính là một cô gái, nhưng mà lúc đảo mắt qua bên cạnh thì mới phát hiện người nằm ở cạnh mình lại là một người đàn ông.

- Cô gái, tại sao cô lại khẩn trương như vậy chứ? Dường như đây là lần đầu tiên?

Thừa Phong châm chọc nói.

Đối với loại phụ nữ như vậy còn có thể là lần đầu tiên sao? Buồn cười, thật là buồn cười, nhưng mà động tác của cô gái này rõ ràng giống như là lần đầu tiên. Nhưng mà mới vừa rồi cô đã ôm hắn lại, không để cho hắn đi, hành động đó tại sao lại không giống lần đầu tiên chứ? Người con gái ở trên giường này, có phải biểu hiện không giống như vậy hay không? Nói cho cùng thì cái này là trò lạt mềm buộc chặt hay dùng với đàn ông hay sao? Nghĩ đến việc cô gái này cũng từng bị người đàn ông khác hưởng thụ qua làm cho hắn đột nhiên có chút không vui. Tại sao hắn lại không gặp cô gái này sớm một chút chứ?

- Tôi, tôi ...

Tuyết Nhi không biết người con trai kia nói gì, cô mơ mơ màng màng nghe không hiểu, cũng không biết gì nhưng mà thật khó chịu, thật không thoải mái, cô không thích cảm giác như vậy. Tuyết Nhi uốn éo người, nhưng uốn éo một cái thì người người con trai kia lại đi theo cô, căn bản cũng không cho cô bất kỳ cơ hội nào.

Một đêm ân ái kéo dài.

Đêm rất tối, rất yên lặng. Sau khi ân ái đi qua chỉ còn lại đêm đen lạnh lùng. Mới vừa nhiệt tình như lửa, cuối cùng chỉ còn lại nhạt phai. Ước gì cứ mãi êm ái như bây giờ, cứ tiếp tục bình thản giống như vậy …

****

​ - Ồn ào quá, cô nghe điện thoại cho tôi.

Lục Thừa Phong gầm nhẹ một tiếng. Hắn ghét nhất là bị người khác làm phiền lúc hắn đang nghỉ ngơi.

Tuyết Nhi mơ mơ màng màng, nghe được tiếng chuông điện thoại di động của mình, vừa định đi lấy điện thoại di động thì đột nhiên cảm thấy cơ thể thật là đau, nhất là nửa mình dưới, đau nhức như vậy làm cho cô hoàn toàn tỉnh táo.

Tuyết Nhi nhìn cảnh vật chung quanh, cái này ... đây là quán bar, tại sao cô lại ở trong quán bar chứ? Hôm qua cô cùng Vũ Tâm uống rượu, sau khi uống say thì tìm một căn phòng, sau đó thì ngủ … Vũ Tâm.

Tuyết Nhi cho rằng người ngủ cạnh mình chính là một cô gái, nhưng mà lúc đảo mắt qua bên cạnh thì mới phát hiện người nằm ở cạnh mình lại là một người đàn ông.

Thác Nhập Hào Môn - Lão Công Đừng Chạm Vào TaTác giả: Duy Nhất Đích Mê ĐiệpTruyện Ngôn TìnhLục Thừa Phong sốt ruột chờ ở sân bay. Rõ ràng là hắn đã nói rõ thời gian với ba mẹ nhưng máy bay hạ cánh cũng đã hơn mười phút rồi mà bóng dáng ba mẹ còn chưa thấy ở đâu, điện thoại di động cũng không gọi được, điều này làm cho hắn rất không vui, từ trước tới nay "chờ đợi" không bao giờ xuất hiện trong từ điển của hắn, dáng vẻ cuống cuồng nôn nóng làm cho những người khác có chút khiếp đảm. Hai mươi phút đã trôi qua, ba mẹ hắn vẫn chưa xuất hiện, hắn đứng lên, sãi bước rời đi, điện thoại di động trong túi rung lên, hắn không vui mà nhận điện thoại, nói: - Lão Vương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ba mẹ còn chưa tới đón tôi? - Thiếu gia, không xong rồi, lão thiếu gia và phu nhân đã xảy ra chuyện, bây giờ họ đang ở trong bệnh biện. Tôi đã đến sân bay rồi, cậu nhanh đi ra đi, trễ chút nữa phỏng chừng không kịp nữa đâu. Vừa nói dứt câu thì âm thanh tít tít cũng đã vang lên. Lục Thừa Phong cho là mình nghe lầm, nhưng nhìn tới điện thoại di động ở trong tay thì rõ ràng không phải là… - Cô gái, tại sao cô lại khẩn trương như vậy chứ? Dường như đây là lần đầu tiên?Thừa Phong châm chọc nói.Đối với loại phụ nữ như vậy còn có thể là lần đầu tiên sao? Buồn cười, thật là buồn cười, nhưng mà động tác của cô gái này rõ ràng giống như là lần đầu tiên. Nhưng mà mới vừa rồi cô đã ôm hắn lại, không để cho hắn đi, hành động đó tại sao lại không giống lần đầu tiên chứ? Người con gái ở trên giường này, có phải biểu hiện không giống như vậy hay không? Nói cho cùng thì cái này là trò lạt mềm buộc chặt hay dùng với đàn ông hay sao? Nghĩ đến việc cô gái này cũng từng bị người đàn ông khác hưởng thụ qua làm cho hắn đột nhiên có chút không vui. Tại sao hắn lại không gặp cô gái này sớm một chút chứ?- Tôi, tôi ...Tuyết Nhi không biết người con trai kia nói gì, cô mơ mơ màng màng nghe không hiểu, cũng không biết gì nhưng mà thật khó chịu, thật không thoải mái, cô không thích cảm giác như vậy. Tuyết Nhi uốn éo người, nhưng uốn éo một cái thì người người con trai kia lại đi theo cô, căn bản cũng không cho cô bất kỳ cơ hội nào.Một đêm ân ái kéo dài.Đêm rất tối, rất yên lặng. Sau khi ân ái đi qua chỉ còn lại đêm đen lạnh lùng. Mới vừa nhiệt tình như lửa, cuối cùng chỉ còn lại nhạt phai. Ước gì cứ mãi êm ái như bây giờ, cứ tiếp tục bình thản giống như vậy …****​ - Ồn ào quá, cô nghe điện thoại cho tôi.Lục Thừa Phong gầm nhẹ một tiếng. Hắn ghét nhất là bị người khác làm phiền lúc hắn đang nghỉ ngơi.Tuyết Nhi mơ mơ màng màng, nghe được tiếng chuông điện thoại di động của mình, vừa định đi lấy điện thoại di động thì đột nhiên cảm thấy cơ thể thật là đau, nhất là nửa mình dưới, đau nhức như vậy làm cho cô hoàn toàn tỉnh táo.Tuyết Nhi nhìn cảnh vật chung quanh, cái này ... đây là quán bar, tại sao cô lại ở trong quán bar chứ? Hôm qua cô cùng Vũ Tâm uống rượu, sau khi uống say thì tìm một căn phòng, sau đó thì ngủ … Vũ Tâm.Tuyết Nhi cho rằng người ngủ cạnh mình chính là một cô gái, nhưng mà lúc đảo mắt qua bên cạnh thì mới phát hiện người nằm ở cạnh mình lại là một người đàn ông.

Chương 8: Thất thân​