Lục Thừa Phong sốt ruột chờ ở sân bay. Rõ ràng là hắn đã nói rõ thời gian với ba mẹ nhưng máy bay hạ cánh cũng đã hơn mười phút rồi mà bóng dáng ba mẹ còn chưa thấy ở đâu, điện thoại di động cũng không gọi được, điều này làm cho hắn rất không vui, từ trước tới nay "chờ đợi" không bao giờ xuất hiện trong từ điển của hắn, dáng vẻ cuống cuồng nôn nóng làm cho những người khác có chút khiếp đảm. Hai mươi phút đã trôi qua, ba mẹ hắn vẫn chưa xuất hiện, hắn đứng lên, sãi bước rời đi, điện thoại di động trong túi rung lên, hắn không vui mà nhận điện thoại, nói: - Lão Vương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ba mẹ còn chưa tới đón tôi? - Thiếu gia, không xong rồi, lão thiếu gia và phu nhân đã xảy ra chuyện, bây giờ họ đang ở trong bệnh biện. Tôi đã đến sân bay rồi, cậu nhanh đi ra đi, trễ chút nữa phỏng chừng không kịp nữa đâu. Vừa nói dứt câu thì âm thanh tít tít cũng đã vang lên. Lục Thừa Phong cho là mình nghe lầm, nhưng nhìn tới điện thoại di động ở trong tay thì rõ ràng không phải là…

Chương 42: Phòng không gối chiếc​

Thác Nhập Hào Môn - Lão Công Đừng Chạm Vào TaTác giả: Duy Nhất Đích Mê ĐiệpTruyện Ngôn TìnhLục Thừa Phong sốt ruột chờ ở sân bay. Rõ ràng là hắn đã nói rõ thời gian với ba mẹ nhưng máy bay hạ cánh cũng đã hơn mười phút rồi mà bóng dáng ba mẹ còn chưa thấy ở đâu, điện thoại di động cũng không gọi được, điều này làm cho hắn rất không vui, từ trước tới nay "chờ đợi" không bao giờ xuất hiện trong từ điển của hắn, dáng vẻ cuống cuồng nôn nóng làm cho những người khác có chút khiếp đảm. Hai mươi phút đã trôi qua, ba mẹ hắn vẫn chưa xuất hiện, hắn đứng lên, sãi bước rời đi, điện thoại di động trong túi rung lên, hắn không vui mà nhận điện thoại, nói: - Lão Vương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ba mẹ còn chưa tới đón tôi? - Thiếu gia, không xong rồi, lão thiếu gia và phu nhân đã xảy ra chuyện, bây giờ họ đang ở trong bệnh biện. Tôi đã đến sân bay rồi, cậu nhanh đi ra đi, trễ chút nữa phỏng chừng không kịp nữa đâu. Vừa nói dứt câu thì âm thanh tít tít cũng đã vang lên. Lục Thừa Phong cho là mình nghe lầm, nhưng nhìn tới điện thoại di động ở trong tay thì rõ ràng không phải là… - Thiếu phu nhân, đây là phòng cưới, cô đi vào đi.Nói xong bà ta liền quay người rời đi. Tuyết Nhi đẩy cửa bước vào.Căn phòng trống không, không có máy vi tính, không có ti vi, chẳng qua chỉ có cái giường, còn có mảnh rèm trắng có chút chướng mắt. Tuyết Nhi ngồi ở trên giường, im lặng ngẩn ngơ.Nhớ tới chuyện ngày hôm nay, cô thực sự không biết dùng từ ngữ gì để động viên chính mình. Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc, nhớ tới bộ áo cưới bẩn thỉu lúc sáng, cô thật sự cảm thấy rất buồn nôn.Cô đi tới trước gương, cầm khăn tay lau đi lớp trang điểm, lúc làn da trắng mịn lộ ra, đôi mắt to tròn trong veo, đôi môi đỏ mọng mê người trở lại dáng vẻ bình thường, đây mới chính là Tuyết Nhi thật sự.Tuyết Nhi tẩy trang xong thì leo lên giường nằm, hôm nay là đêm tân hôn của cô, vừa rồi lại bị sỉ nhục nhiều như vậy thì không biết đêm tân hôn sẽ như thế nào đây.Tuyết Nhi đợi thật lâu nhưng cửa phòng vẫn cứ đóng chặt, không có bất cứ thay đổi nào.- Ôi, ôi ... ừm, Phong, thật thoải mái Phong ơi, cho em, cho em đi.Lúc Tuyết Nhi đang chờ đợi thì bất ngờ nghe được một giọng nói nũng nịu. Giọng nói này quá quen thuộc, đây chính là giọng của cô gái trong phòng hóa trang ở hôn lễ.- Cục ưng, gọi lên đi, anh thích tiếng gọi của em!Giọng Lục Thừa Phong trầm thấp truyền tới.- A, a!Nghe được lời nói của Lục Thừa Phong, cô ta liền la lớn lên.Tuyết Nhi nghe âm thanh kia thì liền đứng dậy đi tới sát vách tường, dán tai vào thì càng nghe được càng nhiều và càng rõ hơn.Người con trai gầm nhẹ, cô gái k*ch t*nh, một hồi dây dưa triền miên kéo dài thật lâu không ngừng nghỉ.Tuyết Nhi vẫn dựa vào vách tường, dù căn phòng có cách vách bao nhiêu lần thì vẫn nghe được rõ ràng tiếng của bọn họ, người con trai lại gầm nhẹ, giọng cô gái thì run rẩy, cuối cùng cũng kết thúc trận h**n ** này.Tuyết Nhi trở lại giường, ngồi im lặng. Thật ra thì cũng không cần dựa sát vào tường thì nơi này cũng đã cách âm rất kém, một xíu tiếng động bên kia cô cũng nghe được rất rõ.- Phong, anh thật là lợi hại nha, làm cho em không chịu nổi nữa rồi, anh nói thử xem cô gái xấu xí kia có nổi máu ghen hay không?Cô gái dán chặt vào lòng Lục Thừa Phong, ngón tay v**t v* lồng ngực hắn.- Ghen? Cô ta xứng sao? Cục cưng à, đây là thẻ vàng, em muốn mua cái gì thì cứ tùy ý mua đi. (thẻ vàng – thẻ atm)Lục Thừa Phong lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô ta.Cô gái nhận lấy tấm thẻ, vui vẻ vô cùng. Hôm nay thu hoạch thật lớn, đừng nói là tấm thẻ này, dù cho là chiếc nhẫn mang trên tay thì thực sự đã được rất nhiều tiền rồi, thật ra thì phải đi cảm ơn cô gái xấu xí kia rồi.- Anh đi tắm đây, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.Nói xong, Lục Thừa Phong liền đi vào nhà tắm.Cô gái chớp mắt, đứng dậy mặc quần áo tử tế vào.Lúc căn phòng bên kia yên tĩnh, Tuyết Nhi vuốt gò má của mình, vẫn còn nước mặt, làm sao có thể không có nước mắt chứ? Đêm hôm nay là tân hôn mà cô thì lại phòng không gối chiếc, ở bên phòng bên cạnh lại truyền tới âm thanh dây dưa của chồng mình và người con gái khác. Thân là một cô gái, đáng buồn nhất không phải là thế này sao?Cánh cửa bị đẩy ra, Tuyết Nhi vội vàng lau sạch nước mắt.- Thật sự xin lỗi nha, để cho cô phòng không gối chiếc, nhưng mà như vậy cũng tốt, cô không cần phải mệt mỏi như vậy, cô cũng không biết Phong điên cuồng như thế nào đâu, tôi cũng phải mệt chết đi được ấy, không phải cô gái nào cũng có thể chịu đựng nổi đâu.Lời nói õng ẹo của cô ta kèm theo sự châm chọc làm Tuyết Nhi kích động vô cùng.- Vậy thì tôi còn phải cảm ơn cô sao? Chịu đựng hết thảy mọi thứ nên cô đã mệt mỏi lắm rồi, vậy thì đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.Nói xong cô liền nằm xuống, không để ý tới cô gái kia. Muốn sỉ nhục cô thì cũng phải xem xem cô có nguyện ý hay không chứ?

- Thiếu phu nhân, đây là phòng cưới, cô đi vào đi.

Nói xong bà ta liền quay người rời đi. Tuyết Nhi đẩy cửa bước vào.

Căn phòng trống không, không có máy vi tính, không có ti vi, chẳng qua chỉ có cái giường, còn có mảnh rèm trắng có chút chướng mắt. Tuyết Nhi ngồi ở trên giường, im lặng ngẩn ngơ.

Nhớ tới chuyện ngày hôm nay, cô thực sự không biết dùng từ ngữ gì để động viên chính mình. Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc, nhớ tới bộ áo cưới bẩn thỉu lúc sáng, cô thật sự cảm thấy rất buồn nôn.

Cô đi tới trước gương, cầm khăn tay lau đi lớp trang điểm, lúc làn da trắng mịn lộ ra, đôi mắt to tròn trong veo, đôi môi đỏ mọng mê người trở lại dáng vẻ bình thường, đây mới chính là Tuyết Nhi thật sự.

Tuyết Nhi tẩy trang xong thì leo lên giường nằm, hôm nay là đêm tân hôn của cô, vừa rồi lại bị sỉ nhục nhiều như vậy thì không biết đêm tân hôn sẽ như thế nào đây.

Tuyết Nhi đợi thật lâu nhưng cửa phòng vẫn cứ đóng chặt, không có bất cứ thay đổi nào.

- Ôi, ôi ... ừm, Phong, thật thoải mái Phong ơi, cho em, cho em đi.

Lúc Tuyết Nhi đang chờ đợi thì bất ngờ nghe được một giọng nói nũng nịu. Giọng nói này quá quen thuộc, đây chính là giọng của cô gái trong phòng hóa trang ở hôn lễ.

- Cục ưng, gọi lên đi, anh thích tiếng gọi của em!

Giọng Lục Thừa Phong trầm thấp truyền tới.

- A, a!

Nghe được lời nói của Lục Thừa Phong, cô ta liền la lớn lên.

Tuyết Nhi nghe âm thanh kia thì liền đứng dậy đi tới sát vách tường, dán tai vào thì càng nghe được càng nhiều và càng rõ hơn.

Người con trai gầm nhẹ, cô gái k*ch t*nh, một hồi dây dưa triền miên kéo dài thật lâu không ngừng nghỉ.

Tuyết Nhi vẫn dựa vào vách tường, dù căn phòng có cách vách bao nhiêu lần thì vẫn nghe được rõ ràng tiếng của bọn họ, người con trai lại gầm nhẹ, giọng cô gái thì run rẩy, cuối cùng cũng kết thúc trận h**n ** này.

Tuyết Nhi trở lại giường, ngồi im lặng. Thật ra thì cũng không cần dựa sát vào tường thì nơi này cũng đã cách âm rất kém, một xíu tiếng động bên kia cô cũng nghe được rất rõ.

- Phong, anh thật là lợi hại nha, làm cho em không chịu nổi nữa rồi, anh nói thử xem cô gái xấu xí kia có nổi máu ghen hay không?

Cô gái dán chặt vào lòng Lục Thừa Phong, ngón tay v**t v* lồng ngực hắn.

- Ghen? Cô ta xứng sao? Cục cưng à, đây là thẻ vàng, em muốn mua cái gì thì cứ tùy ý mua đi. (thẻ vàng – thẻ atm)

Lục Thừa Phong lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô ta.

Cô gái nhận lấy tấm thẻ, vui vẻ vô cùng. Hôm nay thu hoạch thật lớn, đừng nói là tấm thẻ này, dù cho là chiếc nhẫn mang trên tay thì thực sự đã được rất nhiều tiền rồi, thật ra thì phải đi cảm ơn cô gái xấu xí kia rồi.

- Anh đi tắm đây, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Nói xong, Lục Thừa Phong liền đi vào nhà tắm.

Cô gái chớp mắt, đứng dậy mặc quần áo tử tế vào.

Lúc căn phòng bên kia yên tĩnh, Tuyết Nhi vuốt gò má của mình, vẫn còn nước mặt, làm sao có thể không có nước mắt chứ? Đêm hôm nay là tân hôn mà cô thì lại phòng không gối chiếc, ở bên phòng bên cạnh lại truyền tới âm thanh dây dưa của chồng mình và người con gái khác. Thân là một cô gái, đáng buồn nhất không phải là thế này sao?

Cánh cửa bị đẩy ra, Tuyết Nhi vội vàng lau sạch nước mắt.

- Thật sự xin lỗi nha, để cho cô phòng không gối chiếc, nhưng mà như vậy cũng tốt, cô không cần phải mệt mỏi như vậy, cô cũng không biết Phong điên cuồng như thế nào đâu, tôi cũng phải mệt chết đi được ấy, không phải cô gái nào cũng có thể chịu đựng nổi đâu.

Lời nói õng ẹo của cô ta kèm theo sự châm chọc làm Tuyết Nhi kích động vô cùng.

- Vậy thì tôi còn phải cảm ơn cô sao? Chịu đựng hết thảy mọi thứ nên cô đã mệt mỏi lắm rồi, vậy thì đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Nói xong cô liền nằm xuống, không để ý tới cô gái kia. Muốn sỉ nhục cô thì cũng phải xem xem cô có nguyện ý hay không chứ?

Thác Nhập Hào Môn - Lão Công Đừng Chạm Vào TaTác giả: Duy Nhất Đích Mê ĐiệpTruyện Ngôn TìnhLục Thừa Phong sốt ruột chờ ở sân bay. Rõ ràng là hắn đã nói rõ thời gian với ba mẹ nhưng máy bay hạ cánh cũng đã hơn mười phút rồi mà bóng dáng ba mẹ còn chưa thấy ở đâu, điện thoại di động cũng không gọi được, điều này làm cho hắn rất không vui, từ trước tới nay "chờ đợi" không bao giờ xuất hiện trong từ điển của hắn, dáng vẻ cuống cuồng nôn nóng làm cho những người khác có chút khiếp đảm. Hai mươi phút đã trôi qua, ba mẹ hắn vẫn chưa xuất hiện, hắn đứng lên, sãi bước rời đi, điện thoại di động trong túi rung lên, hắn không vui mà nhận điện thoại, nói: - Lão Vương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ba mẹ còn chưa tới đón tôi? - Thiếu gia, không xong rồi, lão thiếu gia và phu nhân đã xảy ra chuyện, bây giờ họ đang ở trong bệnh biện. Tôi đã đến sân bay rồi, cậu nhanh đi ra đi, trễ chút nữa phỏng chừng không kịp nữa đâu. Vừa nói dứt câu thì âm thanh tít tít cũng đã vang lên. Lục Thừa Phong cho là mình nghe lầm, nhưng nhìn tới điện thoại di động ở trong tay thì rõ ràng không phải là… - Thiếu phu nhân, đây là phòng cưới, cô đi vào đi.Nói xong bà ta liền quay người rời đi. Tuyết Nhi đẩy cửa bước vào.Căn phòng trống không, không có máy vi tính, không có ti vi, chẳng qua chỉ có cái giường, còn có mảnh rèm trắng có chút chướng mắt. Tuyết Nhi ngồi ở trên giường, im lặng ngẩn ngơ.Nhớ tới chuyện ngày hôm nay, cô thực sự không biết dùng từ ngữ gì để động viên chính mình. Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc, nhớ tới bộ áo cưới bẩn thỉu lúc sáng, cô thật sự cảm thấy rất buồn nôn.Cô đi tới trước gương, cầm khăn tay lau đi lớp trang điểm, lúc làn da trắng mịn lộ ra, đôi mắt to tròn trong veo, đôi môi đỏ mọng mê người trở lại dáng vẻ bình thường, đây mới chính là Tuyết Nhi thật sự.Tuyết Nhi tẩy trang xong thì leo lên giường nằm, hôm nay là đêm tân hôn của cô, vừa rồi lại bị sỉ nhục nhiều như vậy thì không biết đêm tân hôn sẽ như thế nào đây.Tuyết Nhi đợi thật lâu nhưng cửa phòng vẫn cứ đóng chặt, không có bất cứ thay đổi nào.- Ôi, ôi ... ừm, Phong, thật thoải mái Phong ơi, cho em, cho em đi.Lúc Tuyết Nhi đang chờ đợi thì bất ngờ nghe được một giọng nói nũng nịu. Giọng nói này quá quen thuộc, đây chính là giọng của cô gái trong phòng hóa trang ở hôn lễ.- Cục ưng, gọi lên đi, anh thích tiếng gọi của em!Giọng Lục Thừa Phong trầm thấp truyền tới.- A, a!Nghe được lời nói của Lục Thừa Phong, cô ta liền la lớn lên.Tuyết Nhi nghe âm thanh kia thì liền đứng dậy đi tới sát vách tường, dán tai vào thì càng nghe được càng nhiều và càng rõ hơn.Người con trai gầm nhẹ, cô gái k*ch t*nh, một hồi dây dưa triền miên kéo dài thật lâu không ngừng nghỉ.Tuyết Nhi vẫn dựa vào vách tường, dù căn phòng có cách vách bao nhiêu lần thì vẫn nghe được rõ ràng tiếng của bọn họ, người con trai lại gầm nhẹ, giọng cô gái thì run rẩy, cuối cùng cũng kết thúc trận h**n ** này.Tuyết Nhi trở lại giường, ngồi im lặng. Thật ra thì cũng không cần dựa sát vào tường thì nơi này cũng đã cách âm rất kém, một xíu tiếng động bên kia cô cũng nghe được rất rõ.- Phong, anh thật là lợi hại nha, làm cho em không chịu nổi nữa rồi, anh nói thử xem cô gái xấu xí kia có nổi máu ghen hay không?Cô gái dán chặt vào lòng Lục Thừa Phong, ngón tay v**t v* lồng ngực hắn.- Ghen? Cô ta xứng sao? Cục cưng à, đây là thẻ vàng, em muốn mua cái gì thì cứ tùy ý mua đi. (thẻ vàng – thẻ atm)Lục Thừa Phong lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô ta.Cô gái nhận lấy tấm thẻ, vui vẻ vô cùng. Hôm nay thu hoạch thật lớn, đừng nói là tấm thẻ này, dù cho là chiếc nhẫn mang trên tay thì thực sự đã được rất nhiều tiền rồi, thật ra thì phải đi cảm ơn cô gái xấu xí kia rồi.- Anh đi tắm đây, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.Nói xong, Lục Thừa Phong liền đi vào nhà tắm.Cô gái chớp mắt, đứng dậy mặc quần áo tử tế vào.Lúc căn phòng bên kia yên tĩnh, Tuyết Nhi vuốt gò má của mình, vẫn còn nước mặt, làm sao có thể không có nước mắt chứ? Đêm hôm nay là tân hôn mà cô thì lại phòng không gối chiếc, ở bên phòng bên cạnh lại truyền tới âm thanh dây dưa của chồng mình và người con gái khác. Thân là một cô gái, đáng buồn nhất không phải là thế này sao?Cánh cửa bị đẩy ra, Tuyết Nhi vội vàng lau sạch nước mắt.- Thật sự xin lỗi nha, để cho cô phòng không gối chiếc, nhưng mà như vậy cũng tốt, cô không cần phải mệt mỏi như vậy, cô cũng không biết Phong điên cuồng như thế nào đâu, tôi cũng phải mệt chết đi được ấy, không phải cô gái nào cũng có thể chịu đựng nổi đâu.Lời nói õng ẹo của cô ta kèm theo sự châm chọc làm Tuyết Nhi kích động vô cùng.- Vậy thì tôi còn phải cảm ơn cô sao? Chịu đựng hết thảy mọi thứ nên cô đã mệt mỏi lắm rồi, vậy thì đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.Nói xong cô liền nằm xuống, không để ý tới cô gái kia. Muốn sỉ nhục cô thì cũng phải xem xem cô có nguyện ý hay không chứ?

Chương 42: Phòng không gối chiếc​