Tác giả:

Nhóm dịch: Bánh Bao“Bà ơi, đừng đánh chị mà, đừng đánh chị, chị, chị! ”“Chị hai, chị không động đậy nữa, có phải chị cả chết rồi hay không?"“Em sợ lắm, hu hu…”Bé gái và bé trai kia run rẩy ôm nhau, gào lên bật khóc nức nở. “Đừng đánh con tôi! Tần Đại Phượng, bà già ác độc kia, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quế Phương từ bên ngoài vọt vào trong viện. Một tay kéo mẹ chồng chính là Tần Đại Phượng kia, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống quan sát cô bé nằm trên đất, trán đang không ngừng chảy máu. Thấy mí mắt cô bé nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, ngực không có chút phập phồng nào. Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức trắng bệch. Thím ấy cẩn thận ôm lấy cô bé, vươn ngón trỏ dò xét trên mũi cô bé, vào lúc không cảm giác được hơi thở. Thím ấy sợ tới mức thét chói tai: “Tần Đại Phượng, bà đã đánh chết con gái tôi!”Trương Quế Phương không ngừng vỗ vào mặt cô bé, hô to gọi tên: “Tâm Tâm, Tâm Tâm à, con gái của mẹ, con đừng dọa mẹ nữa. ""Mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, Tâm Tâm, Tâm Tâm, con gái số…

Chương 7: Bia Đỡ Đạn

Xuyên Không Năm 80: Nông Nữ Tâm TâmTác giả: Cố Tam ThuậnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh Bao“Bà ơi, đừng đánh chị mà, đừng đánh chị, chị, chị! ”“Chị hai, chị không động đậy nữa, có phải chị cả chết rồi hay không?"“Em sợ lắm, hu hu…”Bé gái và bé trai kia run rẩy ôm nhau, gào lên bật khóc nức nở. “Đừng đánh con tôi! Tần Đại Phượng, bà già ác độc kia, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quế Phương từ bên ngoài vọt vào trong viện. Một tay kéo mẹ chồng chính là Tần Đại Phượng kia, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống quan sát cô bé nằm trên đất, trán đang không ngừng chảy máu. Thấy mí mắt cô bé nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, ngực không có chút phập phồng nào. Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức trắng bệch. Thím ấy cẩn thận ôm lấy cô bé, vươn ngón trỏ dò xét trên mũi cô bé, vào lúc không cảm giác được hơi thở. Thím ấy sợ tới mức thét chói tai: “Tần Đại Phượng, bà đã đánh chết con gái tôi!”Trương Quế Phương không ngừng vỗ vào mặt cô bé, hô to gọi tên: “Tâm Tâm, Tâm Tâm à, con gái của mẹ, con đừng dọa mẹ nữa. ""Mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, Tâm Tâm, Tâm Tâm, con gái số… Nhóm dịch: Bánh BaoThời gian kéo dài từ năm 1990 đến hai mươi lăm năm sau, một nửa dân số trong làng bị xét xử theo quy định của pháp luật vì liên quan đến m* t**.Nguyên chủ là một bia đỡ đạn vô cùng khiêm tốn đến độ không thể khiêm tốn hơn, câu văn liên quan đến cô chỉ có một câu hồi ức tự thuật.Ngày 10 tháng 7 năm 1988, Tần Đại Phượng không có bằng chứng, chỉ dựa vào cảm giác kết luận con gái lớn của Trương Quế Phương.Điền Tâm đã trộm mười đồng của bà ta, không ngờ rằng bà ta lại tàn nhẫn đánh chết Điền Tâm.Từ đó về sau quan hệ giữa Trương Quế Phương và Tần Đại Phượng xấu đi, trở thành đối thủ sống chết có nhau.Nhân vật chủ yếu trong quyển sách này là hàng xóm bên trái nhà nguyên chủ – là nhà Sử Trân Hương.Nhà nguyên chủ là đối tượng bị bắt nạt, mẹ nguyên chủ là một nhân vật ác, cũng chính là loại phụ nữ đanh đá như người trong thôn thường nói.Ngoại trừ không bán thân ra, thì vì cuộc sống chuyện gì thím ấy cũng dám làm ngay cả hi sinh bản thân thì cũng bằng lòng.Điền Tâm hiểu được, thì ra cô xuyên sách rồi, xuyên đến năm 1988, trọng sinh vào ngày 10 tháng 7, cũng chính là ngày nguyên chủ chết.Trong đầu lập tức xuất hiện nhiều nội dung khác nhau, Điền Tâm có chút chịu không nổi, đầu váng óc đau, song cô không khống chế được lại nôn một hồi.“Chị, thân thể chị chưa đỡ hẳn đâu, em đỡ chị lên giường nằm.”Điền Tâm được Điền Mỹ dìu trở lại giường, cô ngủ đến chạng vạng ngày hôm sau.“Chị hai, chị cả tỉnh rồi!”Điền Tiểu Long ngồi trên tảng đá nơi của thấy Điền Tâm từ trong phòng đi ra, cậu bé hô to với Điền Mỹ chuẩn bị đi ra ngoài cắt cỏ lợn ở phía kia.Điền Mỹ ném lưỡi liềm và túi lưới trong tay xuống.Cô bé chạy đến trước mặt Điền Tâm đánh giá cô khắp người: “Chị, đầu chị còn choáng váng sao?”Điền Tâm cười lắc đầu: “Không choáng nữa, bây giờ chị rất tốt.”Em gái này đối xử với cô quá tốt, Điền Tâm cảm nhận được sự ấm áp đến từ người thân..

Nhóm dịch: Bánh BaoThời gian kéo dài từ năm 1990 đến hai mươi lăm năm sau, một nửa dân số trong làng bị xét xử theo quy định của pháp luật vì liên quan đến m* t**.

Nguyên chủ là một bia đỡ đạn vô cùng khiêm tốn đến độ không thể khiêm tốn hơn, câu văn liên quan đến cô chỉ có một câu hồi ức tự thuật.

Ngày 10 tháng 7 năm 1988, Tần Đại Phượng không có bằng chứng, chỉ dựa vào cảm giác kết luận con gái lớn của Trương Quế Phương.

Điền Tâm đã trộm mười đồng của bà ta, không ngờ rằng bà ta lại tàn nhẫn đánh chết Điền Tâm.

Từ đó về sau quan hệ giữa Trương Quế Phương và Tần Đại Phượng xấu đi, trở thành đối thủ sống chết có nhau.

Nhân vật chủ yếu trong quyển sách này là hàng xóm bên trái nhà nguyên chủ – là nhà Sử Trân Hương.

Nhà nguyên chủ là đối tượng bị bắt nạt, mẹ nguyên chủ là một nhân vật ác, cũng chính là loại phụ nữ đanh đá như người trong thôn thường nói.

Ngoại trừ không bán thân ra, thì vì cuộc sống chuyện gì thím ấy cũng dám làm ngay cả hi sinh bản thân thì cũng bằng lòng.

Điền Tâm hiểu được, thì ra cô xuyên sách rồi, xuyên đến năm 1988, trọng sinh vào ngày 10 tháng 7, cũng chính là ngày nguyên chủ chết.

Trong đầu lập tức xuất hiện nhiều nội dung khác nhau, Điền Tâm có chút chịu không nổi, đầu váng óc đau, song cô không khống chế được lại nôn một hồi.

“Chị, thân thể chị chưa đỡ hẳn đâu, em đỡ chị lên giường nằm.

”Điền Tâm được Điền Mỹ dìu trở lại giường, cô ngủ đến chạng vạng ngày hôm sau.

“Chị hai, chị cả tỉnh rồi!”Điền Tiểu Long ngồi trên tảng đá nơi của thấy Điền Tâm từ trong phòng đi ra, cậu bé hô to với Điền Mỹ chuẩn bị đi ra ngoài cắt cỏ lợn ở phía kia.

Điền Mỹ ném lưỡi liềm và túi lưới trong tay xuống.

Cô bé chạy đến trước mặt Điền Tâm đánh giá cô khắp người: “Chị, đầu chị còn choáng váng sao?”Điền Tâm cười lắc đầu: “Không choáng nữa, bây giờ chị rất tốt.

”Em gái này đối xử với cô quá tốt, Điền Tâm cảm nhận được sự ấm áp đến từ người thân.

.

Xuyên Không Năm 80: Nông Nữ Tâm TâmTác giả: Cố Tam ThuậnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh Bao“Bà ơi, đừng đánh chị mà, đừng đánh chị, chị, chị! ”“Chị hai, chị không động đậy nữa, có phải chị cả chết rồi hay không?"“Em sợ lắm, hu hu…”Bé gái và bé trai kia run rẩy ôm nhau, gào lên bật khóc nức nở. “Đừng đánh con tôi! Tần Đại Phượng, bà già ác độc kia, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quế Phương từ bên ngoài vọt vào trong viện. Một tay kéo mẹ chồng chính là Tần Đại Phượng kia, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống quan sát cô bé nằm trên đất, trán đang không ngừng chảy máu. Thấy mí mắt cô bé nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, ngực không có chút phập phồng nào. Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức trắng bệch. Thím ấy cẩn thận ôm lấy cô bé, vươn ngón trỏ dò xét trên mũi cô bé, vào lúc không cảm giác được hơi thở. Thím ấy sợ tới mức thét chói tai: “Tần Đại Phượng, bà đã đánh chết con gái tôi!”Trương Quế Phương không ngừng vỗ vào mặt cô bé, hô to gọi tên: “Tâm Tâm, Tâm Tâm à, con gái của mẹ, con đừng dọa mẹ nữa. ""Mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, Tâm Tâm, Tâm Tâm, con gái số… Nhóm dịch: Bánh BaoThời gian kéo dài từ năm 1990 đến hai mươi lăm năm sau, một nửa dân số trong làng bị xét xử theo quy định của pháp luật vì liên quan đến m* t**.Nguyên chủ là một bia đỡ đạn vô cùng khiêm tốn đến độ không thể khiêm tốn hơn, câu văn liên quan đến cô chỉ có một câu hồi ức tự thuật.Ngày 10 tháng 7 năm 1988, Tần Đại Phượng không có bằng chứng, chỉ dựa vào cảm giác kết luận con gái lớn của Trương Quế Phương.Điền Tâm đã trộm mười đồng của bà ta, không ngờ rằng bà ta lại tàn nhẫn đánh chết Điền Tâm.Từ đó về sau quan hệ giữa Trương Quế Phương và Tần Đại Phượng xấu đi, trở thành đối thủ sống chết có nhau.Nhân vật chủ yếu trong quyển sách này là hàng xóm bên trái nhà nguyên chủ – là nhà Sử Trân Hương.Nhà nguyên chủ là đối tượng bị bắt nạt, mẹ nguyên chủ là một nhân vật ác, cũng chính là loại phụ nữ đanh đá như người trong thôn thường nói.Ngoại trừ không bán thân ra, thì vì cuộc sống chuyện gì thím ấy cũng dám làm ngay cả hi sinh bản thân thì cũng bằng lòng.Điền Tâm hiểu được, thì ra cô xuyên sách rồi, xuyên đến năm 1988, trọng sinh vào ngày 10 tháng 7, cũng chính là ngày nguyên chủ chết.Trong đầu lập tức xuất hiện nhiều nội dung khác nhau, Điền Tâm có chút chịu không nổi, đầu váng óc đau, song cô không khống chế được lại nôn một hồi.“Chị, thân thể chị chưa đỡ hẳn đâu, em đỡ chị lên giường nằm.”Điền Tâm được Điền Mỹ dìu trở lại giường, cô ngủ đến chạng vạng ngày hôm sau.“Chị hai, chị cả tỉnh rồi!”Điền Tiểu Long ngồi trên tảng đá nơi của thấy Điền Tâm từ trong phòng đi ra, cậu bé hô to với Điền Mỹ chuẩn bị đi ra ngoài cắt cỏ lợn ở phía kia.Điền Mỹ ném lưỡi liềm và túi lưới trong tay xuống.Cô bé chạy đến trước mặt Điền Tâm đánh giá cô khắp người: “Chị, đầu chị còn choáng váng sao?”Điền Tâm cười lắc đầu: “Không choáng nữa, bây giờ chị rất tốt.”Em gái này đối xử với cô quá tốt, Điền Tâm cảm nhận được sự ấm áp đến từ người thân..

Chương 7: Bia Đỡ Đạn