Nhóm dịch: Bánh Bao“Bà ơi, đừng đánh chị mà, đừng đánh chị, chị, chị! ”“Chị hai, chị không động đậy nữa, có phải chị cả chết rồi hay không?"“Em sợ lắm, hu hu…”Bé gái và bé trai kia run rẩy ôm nhau, gào lên bật khóc nức nở. “Đừng đánh con tôi! Tần Đại Phượng, bà già ác độc kia, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quế Phương từ bên ngoài vọt vào trong viện. Một tay kéo mẹ chồng chính là Tần Đại Phượng kia, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống quan sát cô bé nằm trên đất, trán đang không ngừng chảy máu. Thấy mí mắt cô bé nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, ngực không có chút phập phồng nào. Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức trắng bệch. Thím ấy cẩn thận ôm lấy cô bé, vươn ngón trỏ dò xét trên mũi cô bé, vào lúc không cảm giác được hơi thở. Thím ấy sợ tới mức thét chói tai: “Tần Đại Phượng, bà đã đánh chết con gái tôi!”Trương Quế Phương không ngừng vỗ vào mặt cô bé, hô to gọi tên: “Tâm Tâm, Tâm Tâm à, con gái của mẹ, con đừng dọa mẹ nữa. ""Mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, Tâm Tâm, Tâm Tâm, con gái số…
Chương 40: Một Người Hai Chim
Xuyên Không Năm 80: Nông Nữ Tâm TâmTác giả: Cố Tam ThuậnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh Bao“Bà ơi, đừng đánh chị mà, đừng đánh chị, chị, chị! ”“Chị hai, chị không động đậy nữa, có phải chị cả chết rồi hay không?"“Em sợ lắm, hu hu…”Bé gái và bé trai kia run rẩy ôm nhau, gào lên bật khóc nức nở. “Đừng đánh con tôi! Tần Đại Phượng, bà già ác độc kia, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quế Phương từ bên ngoài vọt vào trong viện. Một tay kéo mẹ chồng chính là Tần Đại Phượng kia, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống quan sát cô bé nằm trên đất, trán đang không ngừng chảy máu. Thấy mí mắt cô bé nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, ngực không có chút phập phồng nào. Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức trắng bệch. Thím ấy cẩn thận ôm lấy cô bé, vươn ngón trỏ dò xét trên mũi cô bé, vào lúc không cảm giác được hơi thở. Thím ấy sợ tới mức thét chói tai: “Tần Đại Phượng, bà đã đánh chết con gái tôi!”Trương Quế Phương không ngừng vỗ vào mặt cô bé, hô to gọi tên: “Tâm Tâm, Tâm Tâm à, con gái của mẹ, con đừng dọa mẹ nữa. ""Mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, Tâm Tâm, Tâm Tâm, con gái số… Nhóm dịch: Bánh BaoNhanh chóng tốc biến tặng cho mỗi người hai cái bạt tai, tổng công tất cả là mười tám cái.Tiếng vang lên giữa không gian im lặng trở thành một tiết tấu cực kỳ dễ nghe.Tay cô, đau!Điền Tâm thả tay, nhe răng trợn mắt, trong lòng ầm thầm kêu, lúc này cô mới cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là giết địch một vạn tổn thất ba ngàn, người khác đau mình cũng đau.Chín người đàn bà kia bị đánh cho nổ đóm đóm, cơ thể quay vòng vòng không ngừng, kêu thất thanh.Có ba người phụ nữ không chịu đựng được nữa, người lệch sang một bên ngã oạch xuống.Những người dừng chân đứng hóng hớt bên đường, khi nghe thấy chuỗi âm thanh vang lên như vậy cũng hơi run run.Cô gái này qua mức độc ác, nghe thấy thế mọi người cũng cảm thấy đau mặt nữa là đám người bị đánh.Mọi người ríu rít lùi lại phía sau, phòng ngừa Điền Tâm giận cá chém thớt, quay đầu lại lại cho mỗi người bọn họ hai bạt tai.Sử Trân Hương nằm trên đất cười như mếu, hít thở không thông.Điền Tâm lo lắng Điền Tiểu Long chạy không thoát, dõi mắt nhìn theo lại thất Điền Tiểu Long đang đứng xa xa nhìn Sử Trân Hương.Cậu bé vui đến nỗi khua tay múa chân tại chỗ: “Ha ha ha…”Sử Trân Hương lúc này giống như chiếc bánh bao trong nồi hấp, lật qua lật lại chỗ nào cũng là nguy hiểm.Sử Trân Hương nằm trên đất, hai tay che mặt thì chim mổ vào cổ, hai tay ôm cổ thì chim lại mổ lên mặt.Lúc nằm trên đất bị lăn qua lăn lại không thương tiếc, hết cổ lại đến mặt.Mổ chỗ nào cũng nhột, hơn nữa mổ đến đâu còn chảy cả máu đến đấy.Tóm lại Sử Trân Hương cố quá thành quá cố, cuối cùng không còn sức nữa, dứt khoát nằm trên đất giãy giụa cùng hai con chim.Một người hai chim đánh nhau ầm ĩ, những người bên cạnh cũng nhịn không nổi.“Chị…Điền Tiểu Long chạy lại chỗ Điền Tâm, vừa chạy vừa nói.“Chị, đến cả chim cũng biết phân biệt phải trái, vừa nhìn thấy người lớn bắt nạt con nít đã vội vàng chạy đến giúp đỡ em.“Hai chú chim này có ơn với em, sau này nó chính là người nhà của chúng ta.”.
Nhóm dịch: Bánh BaoNhanh chóng tốc biến tặng cho mỗi người hai cái bạt tai, tổng công tất cả là mười tám cái.
Tiếng vang lên giữa không gian im lặng trở thành một tiết tấu cực kỳ dễ nghe.
Tay cô, đau!Điền Tâm thả tay, nhe răng trợn mắt, trong lòng ầm thầm kêu, lúc này cô mới cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là giết địch một vạn tổn thất ba ngàn, người khác đau mình cũng đau.
Chín người đàn bà kia bị đánh cho nổ đóm đóm, cơ thể quay vòng vòng không ngừng, kêu thất thanh.
Có ba người phụ nữ không chịu đựng được nữa, người lệch sang một bên ngã oạch xuống.
Những người dừng chân đứng hóng hớt bên đường, khi nghe thấy chuỗi âm thanh vang lên như vậy cũng hơi run run.
Cô gái này qua mức độc ác, nghe thấy thế mọi người cũng cảm thấy đau mặt nữa là đám người bị đánh.
Mọi người ríu rít lùi lại phía sau, phòng ngừa Điền Tâm giận cá chém thớt, quay đầu lại lại cho mỗi người bọn họ hai bạt tai.
Sử Trân Hương nằm trên đất cười như mếu, hít thở không thông.
Điền Tâm lo lắng Điền Tiểu Long chạy không thoát, dõi mắt nhìn theo lại thất Điền Tiểu Long đang đứng xa xa nhìn Sử Trân Hương.
Cậu bé vui đến nỗi khua tay múa chân tại chỗ: “Ha ha ha…”Sử Trân Hương lúc này giống như chiếc bánh bao trong nồi hấp, lật qua lật lại chỗ nào cũng là nguy hiểm.
Sử Trân Hương nằm trên đất, hai tay che mặt thì chim mổ vào cổ, hai tay ôm cổ thì chim lại mổ lên mặt.
Lúc nằm trên đất bị lăn qua lăn lại không thương tiếc, hết cổ lại đến mặt.
Mổ chỗ nào cũng nhột, hơn nữa mổ đến đâu còn chảy cả máu đến đấy.
Tóm lại Sử Trân Hương cố quá thành quá cố, cuối cùng không còn sức nữa, dứt khoát nằm trên đất giãy giụa cùng hai con chim.
Một người hai chim đánh nhau ầm ĩ, những người bên cạnh cũng nhịn không nổi.
“Chị…Điền Tiểu Long chạy lại chỗ Điền Tâm, vừa chạy vừa nói.
“Chị, đến cả chim cũng biết phân biệt phải trái, vừa nhìn thấy người lớn bắt nạt con nít đã vội vàng chạy đến giúp đỡ em.
“Hai chú chim này có ơn với em, sau này nó chính là người nhà của chúng ta.
”.
Xuyên Không Năm 80: Nông Nữ Tâm TâmTác giả: Cố Tam ThuậnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh Bao“Bà ơi, đừng đánh chị mà, đừng đánh chị, chị, chị! ”“Chị hai, chị không động đậy nữa, có phải chị cả chết rồi hay không?"“Em sợ lắm, hu hu…”Bé gái và bé trai kia run rẩy ôm nhau, gào lên bật khóc nức nở. “Đừng đánh con tôi! Tần Đại Phượng, bà già ác độc kia, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quế Phương từ bên ngoài vọt vào trong viện. Một tay kéo mẹ chồng chính là Tần Đại Phượng kia, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống quan sát cô bé nằm trên đất, trán đang không ngừng chảy máu. Thấy mí mắt cô bé nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, ngực không có chút phập phồng nào. Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức trắng bệch. Thím ấy cẩn thận ôm lấy cô bé, vươn ngón trỏ dò xét trên mũi cô bé, vào lúc không cảm giác được hơi thở. Thím ấy sợ tới mức thét chói tai: “Tần Đại Phượng, bà đã đánh chết con gái tôi!”Trương Quế Phương không ngừng vỗ vào mặt cô bé, hô to gọi tên: “Tâm Tâm, Tâm Tâm à, con gái của mẹ, con đừng dọa mẹ nữa. ""Mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, Tâm Tâm, Tâm Tâm, con gái số… Nhóm dịch: Bánh BaoNhanh chóng tốc biến tặng cho mỗi người hai cái bạt tai, tổng công tất cả là mười tám cái.Tiếng vang lên giữa không gian im lặng trở thành một tiết tấu cực kỳ dễ nghe.Tay cô, đau!Điền Tâm thả tay, nhe răng trợn mắt, trong lòng ầm thầm kêu, lúc này cô mới cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là giết địch một vạn tổn thất ba ngàn, người khác đau mình cũng đau.Chín người đàn bà kia bị đánh cho nổ đóm đóm, cơ thể quay vòng vòng không ngừng, kêu thất thanh.Có ba người phụ nữ không chịu đựng được nữa, người lệch sang một bên ngã oạch xuống.Những người dừng chân đứng hóng hớt bên đường, khi nghe thấy chuỗi âm thanh vang lên như vậy cũng hơi run run.Cô gái này qua mức độc ác, nghe thấy thế mọi người cũng cảm thấy đau mặt nữa là đám người bị đánh.Mọi người ríu rít lùi lại phía sau, phòng ngừa Điền Tâm giận cá chém thớt, quay đầu lại lại cho mỗi người bọn họ hai bạt tai.Sử Trân Hương nằm trên đất cười như mếu, hít thở không thông.Điền Tâm lo lắng Điền Tiểu Long chạy không thoát, dõi mắt nhìn theo lại thất Điền Tiểu Long đang đứng xa xa nhìn Sử Trân Hương.Cậu bé vui đến nỗi khua tay múa chân tại chỗ: “Ha ha ha…”Sử Trân Hương lúc này giống như chiếc bánh bao trong nồi hấp, lật qua lật lại chỗ nào cũng là nguy hiểm.Sử Trân Hương nằm trên đất, hai tay che mặt thì chim mổ vào cổ, hai tay ôm cổ thì chim lại mổ lên mặt.Lúc nằm trên đất bị lăn qua lăn lại không thương tiếc, hết cổ lại đến mặt.Mổ chỗ nào cũng nhột, hơn nữa mổ đến đâu còn chảy cả máu đến đấy.Tóm lại Sử Trân Hương cố quá thành quá cố, cuối cùng không còn sức nữa, dứt khoát nằm trên đất giãy giụa cùng hai con chim.Một người hai chim đánh nhau ầm ĩ, những người bên cạnh cũng nhịn không nổi.“Chị…Điền Tiểu Long chạy lại chỗ Điền Tâm, vừa chạy vừa nói.“Chị, đến cả chim cũng biết phân biệt phải trái, vừa nhìn thấy người lớn bắt nạt con nít đã vội vàng chạy đến giúp đỡ em.“Hai chú chim này có ơn với em, sau này nó chính là người nhà của chúng ta.”.