Chương 1 Thành phố A, ga đường sắt cao tốc. Một người phụ nữ mặc quần jeans trắng xách hành lý bước ra. Cô có vẻ ngoài thanh tú, mái tóc bồng bềnh hơi xoăn nhẹ xõa ra sau lưng, dưới hàng lông mày lá liễu là một đôi mắt hoa đào trong veo sáng ngời, mũi cao thẳng, đôi môi như anh đào, cho dù ngước mặt lên trời cũng khiến người ta không thể rời mắt. “Xin chào, cô chính là Thư tiểu thư đúng không? Tôi là tài xế của Hoắc gia.” Thư Tình gật đầu, cô không chút để ý theo tài xế lên xe, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi. Xe rời khỏi ga đường sắt cao tốc, trên đường, tài xế không nhịn được nhìn về phía người phụ nữ đang nhắm mắt phía sau qua gương chiếu hậu. Đây là vị hôn thê của Hoắc tổng. Hoắc Vân Thành là ai? Là tổng tài của Hoắc Thị, năm ấy hai mươi mốt tuổi, nhưng là một người mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn cao minh, trong giới thương nghiệp không ai không sợ. Nói đến cũng thật buồn cười, nhiều năm trước Hoắc lão gia tử vậy mà lại lập hôn ước cho Hoắc Vân Thành, mà đối tượng kết hôn lại không có bối…
Chương 11
Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ HônTác giả: Hà ĐằngTruyện Ngôn TìnhChương 1 Thành phố A, ga đường sắt cao tốc. Một người phụ nữ mặc quần jeans trắng xách hành lý bước ra. Cô có vẻ ngoài thanh tú, mái tóc bồng bềnh hơi xoăn nhẹ xõa ra sau lưng, dưới hàng lông mày lá liễu là một đôi mắt hoa đào trong veo sáng ngời, mũi cao thẳng, đôi môi như anh đào, cho dù ngước mặt lên trời cũng khiến người ta không thể rời mắt. “Xin chào, cô chính là Thư tiểu thư đúng không? Tôi là tài xế của Hoắc gia.” Thư Tình gật đầu, cô không chút để ý theo tài xế lên xe, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi. Xe rời khỏi ga đường sắt cao tốc, trên đường, tài xế không nhịn được nhìn về phía người phụ nữ đang nhắm mắt phía sau qua gương chiếu hậu. Đây là vị hôn thê của Hoắc tổng. Hoắc Vân Thành là ai? Là tổng tài của Hoắc Thị, năm ấy hai mươi mốt tuổi, nhưng là một người mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn cao minh, trong giới thương nghiệp không ai không sợ. Nói đến cũng thật buồn cười, nhiều năm trước Hoắc lão gia tử vậy mà lại lập hôn ước cho Hoắc Vân Thành, mà đối tượng kết hôn lại không có bối… Chương 11Đây rõ ràng là muốn làm nhục mình mà.Từ Uyển Nhi cũng không đợi Thư Tình mở miệng, cô ta trực tiếp bước về phía cây đàn piano ở góc sân khấu.Do cô ta có thân phận là thiên kim Từ gia, lại còn là thanh mai trúc mã của Hoắc Vân Thành, quần chúng bất giác hướng ánh mắt về phía cô ta.Từ Uyển Nhi đàn khúc nhạc sở trường của mình. Tiếng đàn vừa dứt, quần chúng đều vỗ tay.Sau khi bước xuống, Từ Uyển Nhi liền cười nói: “Đàn chẳng ra làm sao cả, Thư tiểu thư, đến lượt cô rồi.”Đám chị em plastic của Từ Uyển Nhi ở bên cạnh bắt đầu giễu cợt.“Uyển Nhi, cậu đàn hay như thế còn bảo là chẳng ra làm sao!”“Thư tiểu thư, sao cô lại không dám lên vậy? Chẳng lẽ cô lại không biết đánh đàn piano à! Tin tức vị hôn thê của Hoắc tổng không biết đánh đàn piano bị đồn ra ngoài sợ rằng sẽ bị người ta chê cười mất!”Xung quanh còn có rất nhiều người, họ đều đắc ý nhìn Thư Tình.Mẹ Hoắc chỉ cảm thấy cực kì mất mặt, ánh mắt nhìn Thư Tình lại càng tỏ ra chán ghét.Thư Tình cười: “Chỉ là tôi cảm thấy đánh đàn piano trong tiệc rượu như thế này giống như một ả đào vậy, nếu mọi người đã nhất quyết muốn nghe, vậy tôi sẽ đánh đàn.”Nói xong, Thư Tình đặt ly rượu xuống, tao nhã bước về phía cây đàn.Cô chọn một khúc nhạc giống với Từ Uyển Nhi. Từ Uyển Nhi muốn vả mặt cô, nhưng cô ta lại không biết trình độ đánh đàn của Thư Tình đã vượt cấp mười từ năm cô mười tuổi.Người có thể khiến Thư Tình mất mặt còn chưa xuất hiện trên đời này đâu!Tiếng đàn êm tai từ từ vang lên, mọi người trên sàn nhảy cũng phối hợp với Thư Tình mà bắt đầu nhảy, khung cảnh vừa đẹp đẽ lại hòa hợp.Đại đa số người ở đây đều am hiểu về đàn. Lúc này, mọi người đều có thể nghe ra Thư Tình đàn tốt hơn Từ Uyển Nhi rất nhiều.Hoắc Vân Thành đang tiếp khách cũng khựng lại, anh hướng mắt về phía người phụ nữ bên cây đàn.Cô mặc một bộ lễ phục màu xanh lam nhạt, mái tóc xoăn gợn sóng buông xõa sau cổ. Cô nhắm mắt, đôi tay lướt nhẹ trên phím đàn, đẹp đến mức khiến người ta ngộp thở.Không chỉ Hoắc Vân Thành, rất nhiều khách khứa đều nhìn phát ngốc.Từ Uyển Nhi ở dưới khán đài như bị sét đánh, mặt như bị vả cho một phát, đau rát.Thư Tình thế mà lại biết đánh đàn, thế mà lại đàn tốt hơn cả cô? Sao lại thế được?Khúc nhạc vừa dứt, Thư Tình liền bước xuống.“Thư tiểu thư đúng là tài nghệ hơn người, tôi hổ thẹn không sánh bằng.” – Từ Uyển Nhi nói một cách nền nã, nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận.Từ Uyển Nhi cô thế mà còn không bằng một kẻ tới từ nông thôn?“Từ tiểu thư đàn cũng không tồi.” – Thư Tình nói cho có lệ.Đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước về phía bọn họ.Thư Tình chợt khựng lại, đây không phải là chú An – quản gia của trang viên hay sao? Sao chú ấy lại tới đây?Thân phận thực sự của mình sắp bị bạo lộ rồi ư!
Chương 11
Đây rõ ràng là muốn làm nhục mình mà.
Từ Uyển Nhi cũng không đợi Thư Tình mở miệng, cô ta trực tiếp bước về phía cây đàn piano ở góc sân khấu.
Do cô ta có thân phận là thiên kim Từ gia, lại còn là thanh mai trúc mã của Hoắc Vân Thành, quần chúng bất giác hướng ánh mắt về phía cô ta.
Từ Uyển Nhi đàn khúc nhạc sở trường của mình. Tiếng đàn vừa dứt, quần chúng đều vỗ tay.
Sau khi bước xuống, Từ Uyển Nhi liền cười nói: “Đàn chẳng ra làm sao cả, Thư tiểu thư, đến lượt cô rồi.”
Đám chị em plastic của Từ Uyển Nhi ở bên cạnh bắt đầu giễu cợt.
“Uyển Nhi, cậu đàn hay như thế còn bảo là chẳng ra làm sao!”
“Thư tiểu thư, sao cô lại không dám lên vậy? Chẳng lẽ cô lại không biết đánh đàn piano à! Tin tức vị hôn thê của Hoắc tổng không biết đánh đàn piano bị đồn ra ngoài sợ rằng sẽ bị người ta chê cười mất!”
Xung quanh còn có rất nhiều người, họ đều đắc ý nhìn Thư Tình.
Mẹ Hoắc chỉ cảm thấy cực kì mất mặt, ánh mắt nhìn Thư Tình lại càng tỏ ra chán ghét.
Thư Tình cười: “Chỉ là tôi cảm thấy đánh đàn piano trong tiệc rượu như thế này giống như một ả đào vậy, nếu mọi người đã nhất quyết muốn nghe, vậy tôi sẽ đánh đàn.”
Nói xong, Thư Tình đặt ly rượu xuống, tao nhã bước về phía cây đàn.
Cô chọn một khúc nhạc giống với Từ Uyển Nhi. Từ Uyển Nhi muốn vả mặt cô, nhưng cô ta lại không biết trình độ đánh đàn của Thư Tình đã vượt cấp mười từ năm cô mười tuổi.
Người có thể khiến Thư Tình mất mặt còn chưa xuất hiện trên đời này đâu!
Tiếng đàn êm tai từ từ vang lên, mọi người trên sàn nhảy cũng phối hợp với Thư Tình mà bắt đầu nhảy, khung cảnh vừa đẹp đẽ lại hòa hợp.
Đại đa số người ở đây đều am hiểu về đàn. Lúc này, mọi người đều có thể nghe ra Thư Tình đàn tốt hơn Từ Uyển Nhi rất nhiều.
Hoắc Vân Thành đang tiếp khách cũng khựng lại, anh hướng mắt về phía người phụ nữ bên cây đàn.
Cô mặc một bộ lễ phục màu xanh lam nhạt, mái tóc xoăn gợn sóng buông xõa sau cổ. Cô nhắm mắt, đôi tay lướt nhẹ trên phím đàn, đẹp đến mức khiến người ta ngộp thở.
Không chỉ Hoắc Vân Thành, rất nhiều khách khứa đều nhìn phát ngốc.
Từ Uyển Nhi ở dưới khán đài như bị sét đánh, mặt như bị vả cho một phát, đau rát.
Thư Tình thế mà lại biết đánh đàn, thế mà lại đàn tốt hơn cả cô? Sao lại thế được?
Khúc nhạc vừa dứt, Thư Tình liền bước xuống.
“Thư tiểu thư đúng là tài nghệ hơn người, tôi hổ thẹn không sánh bằng.” – Từ Uyển Nhi nói một cách nền nã, nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận.
Từ Uyển Nhi cô thế mà còn không bằng một kẻ tới từ nông thôn?
“Từ tiểu thư đàn cũng không tồi.” – Thư Tình nói cho có lệ.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước về phía bọn họ.
Thư Tình chợt khựng lại, đây không phải là chú An – quản gia của trang viên hay sao? Sao chú ấy lại tới đây?
Thân phận thực sự của mình sắp bị bạo lộ rồi ư!
Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ HônTác giả: Hà ĐằngTruyện Ngôn TìnhChương 1 Thành phố A, ga đường sắt cao tốc. Một người phụ nữ mặc quần jeans trắng xách hành lý bước ra. Cô có vẻ ngoài thanh tú, mái tóc bồng bềnh hơi xoăn nhẹ xõa ra sau lưng, dưới hàng lông mày lá liễu là một đôi mắt hoa đào trong veo sáng ngời, mũi cao thẳng, đôi môi như anh đào, cho dù ngước mặt lên trời cũng khiến người ta không thể rời mắt. “Xin chào, cô chính là Thư tiểu thư đúng không? Tôi là tài xế của Hoắc gia.” Thư Tình gật đầu, cô không chút để ý theo tài xế lên xe, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi. Xe rời khỏi ga đường sắt cao tốc, trên đường, tài xế không nhịn được nhìn về phía người phụ nữ đang nhắm mắt phía sau qua gương chiếu hậu. Đây là vị hôn thê của Hoắc tổng. Hoắc Vân Thành là ai? Là tổng tài của Hoắc Thị, năm ấy hai mươi mốt tuổi, nhưng là một người mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn cao minh, trong giới thương nghiệp không ai không sợ. Nói đến cũng thật buồn cười, nhiều năm trước Hoắc lão gia tử vậy mà lại lập hôn ước cho Hoắc Vân Thành, mà đối tượng kết hôn lại không có bối… Chương 11Đây rõ ràng là muốn làm nhục mình mà.Từ Uyển Nhi cũng không đợi Thư Tình mở miệng, cô ta trực tiếp bước về phía cây đàn piano ở góc sân khấu.Do cô ta có thân phận là thiên kim Từ gia, lại còn là thanh mai trúc mã của Hoắc Vân Thành, quần chúng bất giác hướng ánh mắt về phía cô ta.Từ Uyển Nhi đàn khúc nhạc sở trường của mình. Tiếng đàn vừa dứt, quần chúng đều vỗ tay.Sau khi bước xuống, Từ Uyển Nhi liền cười nói: “Đàn chẳng ra làm sao cả, Thư tiểu thư, đến lượt cô rồi.”Đám chị em plastic của Từ Uyển Nhi ở bên cạnh bắt đầu giễu cợt.“Uyển Nhi, cậu đàn hay như thế còn bảo là chẳng ra làm sao!”“Thư tiểu thư, sao cô lại không dám lên vậy? Chẳng lẽ cô lại không biết đánh đàn piano à! Tin tức vị hôn thê của Hoắc tổng không biết đánh đàn piano bị đồn ra ngoài sợ rằng sẽ bị người ta chê cười mất!”Xung quanh còn có rất nhiều người, họ đều đắc ý nhìn Thư Tình.Mẹ Hoắc chỉ cảm thấy cực kì mất mặt, ánh mắt nhìn Thư Tình lại càng tỏ ra chán ghét.Thư Tình cười: “Chỉ là tôi cảm thấy đánh đàn piano trong tiệc rượu như thế này giống như một ả đào vậy, nếu mọi người đã nhất quyết muốn nghe, vậy tôi sẽ đánh đàn.”Nói xong, Thư Tình đặt ly rượu xuống, tao nhã bước về phía cây đàn.Cô chọn một khúc nhạc giống với Từ Uyển Nhi. Từ Uyển Nhi muốn vả mặt cô, nhưng cô ta lại không biết trình độ đánh đàn của Thư Tình đã vượt cấp mười từ năm cô mười tuổi.Người có thể khiến Thư Tình mất mặt còn chưa xuất hiện trên đời này đâu!Tiếng đàn êm tai từ từ vang lên, mọi người trên sàn nhảy cũng phối hợp với Thư Tình mà bắt đầu nhảy, khung cảnh vừa đẹp đẽ lại hòa hợp.Đại đa số người ở đây đều am hiểu về đàn. Lúc này, mọi người đều có thể nghe ra Thư Tình đàn tốt hơn Từ Uyển Nhi rất nhiều.Hoắc Vân Thành đang tiếp khách cũng khựng lại, anh hướng mắt về phía người phụ nữ bên cây đàn.Cô mặc một bộ lễ phục màu xanh lam nhạt, mái tóc xoăn gợn sóng buông xõa sau cổ. Cô nhắm mắt, đôi tay lướt nhẹ trên phím đàn, đẹp đến mức khiến người ta ngộp thở.Không chỉ Hoắc Vân Thành, rất nhiều khách khứa đều nhìn phát ngốc.Từ Uyển Nhi ở dưới khán đài như bị sét đánh, mặt như bị vả cho một phát, đau rát.Thư Tình thế mà lại biết đánh đàn, thế mà lại đàn tốt hơn cả cô? Sao lại thế được?Khúc nhạc vừa dứt, Thư Tình liền bước xuống.“Thư tiểu thư đúng là tài nghệ hơn người, tôi hổ thẹn không sánh bằng.” – Từ Uyển Nhi nói một cách nền nã, nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận.Từ Uyển Nhi cô thế mà còn không bằng một kẻ tới từ nông thôn?“Từ tiểu thư đàn cũng không tồi.” – Thư Tình nói cho có lệ.Đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước về phía bọn họ.Thư Tình chợt khựng lại, đây không phải là chú An – quản gia của trang viên hay sao? Sao chú ấy lại tới đây?Thân phận thực sự của mình sắp bị bạo lộ rồi ư!